Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 28

Từ khoảnh khắc Phương Thư Mạn nói ‘lúc sống không có cơ hội vào đại học y thành phố Thẩm’, Tịch Thận Trạch đã đứng ở cửa phòng bếp nghe hai cô nói chuyện.

Sau đó lại nghe cô cười hứa với Nghê Hân Vân rằng sẽ sống tốt với anh, trong lòng anh trăm mối ngổn ngang.

Không biết là đau lòng nhiều hơn hay tiếc nuối nhiều hơn.

Anh bưng đĩa hoa quả đã cắt đi tới đặt trước mặt hai người, giọng nhàn nhạt nói: “Ăn chút hoa quả đi.”

Nói xong, Tịch Thận Trạch dùng nĩa nhỏ xiên một miếng dưa hấu đưa lên miệng Phương Thư Mạn.

Phương Thư Mạn há miệng cắn một miếng, còn hơn một nửa vẫn còn trên nĩa trong tay anh.

Tịch Thận Trạch hỏi: “Ngọt không?”

Phương Thư Mạn cong mắt cười gật đầu, miệng còn ngậm thức ăn nên nói hơi không rõ: “Ngọt lắm.”

Tịch Thận Trạch lại ăn nốt miếng cô chưa ăn hết.

Ánh mắt của Phương Thư Mạn lập tức trở nên bối rối.

Cô hơi ngượng ngùng quay mặt đi, ánh mắt dừng lại trên màn hình tivi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng tua lại cảnh anh vừa ăn miếng dưa hấu mà cô chưa ăn hết.

Không lâu sau, Diệp Vũ Triều nghe điện thoại xong thì đi tới.

Nghê Hân Vân đang nhàn nhã ăn hoa quả, lúc Diệp Vũ Triều ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy đã dùng nĩa nhỏ trong tay xiên một miếng dưa hấu rồi đút cho anh ấy.

Như đã quen với việc được Nghê Hân Vân đút cho ăn, Diệp Vũ Triều mở miệng ăn miếng dưa hấu do Nghê Hân Vân cho.

Hai người giao tiếp với nhau rất tự nhiên, giống như việc ăn cơm của chính mình vậy.

Vừa lúc Tịch Thận Trạch đưa cái nĩa nhỏ trong tay cho Phương Thư Mạn, Phương Thư Mạn nhận lấy cái nĩa nhỏ, xiên một miếng dứa mà Tịch Thận Trạch thích ăn.

Cô im lặng giơ tay lên, đưa miếng dứa này đến bên môi Tịch Thận Trạch, không mấy chắc chắn hỏi anh: “Anh ăn không?”

Tịch Thận Trạch hơi bất ngờ nhìn cô, sau đó nở nụ cười nhạt, há miệng ăn miếng dứa mà cô đút cho anh.

Trước khi đi ngủ, bốn người lần lượt đi vệ sinh rửa mặt.

Đợi đến khi Phương Thư Mạn rửa mặt đánh răng xong trở về, Tịch Thận Trạch đang kéo rèm cửa. Anh đã cởi áo sơ si và quầy tây mặc ban ngày, thay sang một chiếc áo phông trắng và quần đùi đen.

Phương Thư Mạn nhìn Tịch Thận Trạch đang quay lưng về phía cửa sổ kéo rèm cửa, trong phút chốc tựa như nhìn thấy Tịch Thận Trạch của năm mười tám mười chín tuổi.

Lúc đó mỗi mùa hè anh cũng thích mặc như vậy.

Anh quay người lại, nhìn Phương Thư Mạn vẫn đang mặc váy liền thì đưa cho cô một chiếc áo phông trắng khác mà anh lấy từ trong tủ quần áo, nói: “Em mặc cái này mà ngủ.”

Phương Thư Mạn đưa tay nhận lấy quần áo, cắn môi khẽ “ừ” một tiếng.

Tịch Thận Trạch không có ý định ra ngoài.

Phương Thư Mạn đã có một khoảnh khắc cân nhắc xem cô có nên đi vào nhà vệ sinh để thay quần áo không, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng đưa ra quyết định —— thay luôn ở đây.

Cứ thay trong phòng ngủ.

Bọn họ đã là vợ chồng, cô không thể trốn anh để thay quần áo cả đời được.

Hơn nữa… dù gì hai người họ cũng đã làm chuyện vợ chồng rồi.

Cô nên từ từ thích nghi thì hơn.

Phương Thư Mạn đi đến bên giường, bắt đầu kéo khóa váy liền.

Cô quay lưng về phía anh, cởi váy liền và áo ngực, nhanh chóng thay chiếc áo phông của anh.

Trên đó còn thoang thoảng mùi nước giặt.

Trong lúc đó, Tịch Thận Trạch đang đứng phía sau nhìn Phương Thư Mạn thay quần áo đột nhiên tiến lại gần.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng áp vào làn da mịn màng của cô.

Chần chừ một lúc, Tịch Thận Trạch ngồi xuống bên giường, dang rộng chân rồi kéo Phương Thư Mạn lại, để cô ngồi lên một chân của mình.

Vẫn như buổi trưa nay, Phương Thư Mạn bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cô ở trong lòng anh cựa quậy lung tung, gọi anh là “anh Thận” để xin anh tha, giọng nói vô cùng mềm mại quyến rũ.

Lúc thực sự đã có phản ứng, cô thậm chí còn ngoảnh đầu đi tìm môi anh, định hôn anh.

Tất nhiên, anh cũng sẽ đáp ứng.

Sau đó cô chủ động đưa tay giúp anh tháo kính.

Như vậy thì bọn họ có thể hôn sâu hơn.

Một lúc lâu sau, cô nằm trên giường, trong mắt dâng lên hơi nước, ngực phập phồng dữ dội, lại trao cho Tịch Thận Trạch một nụ hôn rất dài.

Anh rất dịu dàng, khiến cô gần như chết chìm trong nụ hôn của anh.

Đợi đến khi Phương Thư Mạn tỉnh táo lại đôi chút, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không cần sao?”

Lúc này Tịch Thận Trạch vẫn chưa đứng dậy rời đi, anh nằm trên giường, cúi đầu nhìn cô gái mặt đỏ ửng, tay vẫn đặt trên đỉnh đầu cô, ngón tay cái đang nhẹ nhàng xoa trán cô.

Anh khẽ nhếch môi, lắc đầu: “Không cần.”

Nhưng Phương Thư Mạn rõ ràng cảm nhận được anh…

Cô thậm chí còn hơi sợ anh ‘nhịn quá hóa hỏng’.

“Vậy… ngủ nhé?” Đôi mắt cô vẫn ướt đẫm, như thể đang đọng hơi nước.

“Ừm.” Tịch Thận Trạch đáp lời, sau đó rời đi, Phương Thư Mạn cũng lật người sang một bên giường.

Sau đó, anh giơ tay ấn công tắc ở đầu giường.

Theo một tiếng “bụp”, đèn trong phòng tắt ngúm.

Phương Thư Mạn được Tịch Thận Trạch ôm vào lòng.

Cô hơi ngước mặt lên, đôi môi chạm vào đường quai hàm của anh.

“Anh Thận.” Phương Thư Mạn khẽ gọi.

“Hửm?” Tịch Thận Trạch hơi cúi đầu.

Vì hành động của anh mà hai người gần như sắp hôn nhau.

Phương Thư Mạn định nói “chúc ngủ ngon” với anh, nhưng cô lại không nói.

Đêm nay cô trở nên táo bạo hơn, cô ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi môi anh, hôn anh.

Tịch Thận Trạch hơi ngạc nhiên, sau đó bắt đầu đáp lại cô.

Anh cứ tưởng nụ hôn này sẽ kết thúc sau một lúc, nhưng không phải vậy.

Bởi vì Phương Thư Mạn muốn trao cho Tịch Thận Trạch nhiều hơn thế.

Khi Tịch Thận Trạch nhận ra Phương Thư Mạn định làm gì, anh lập tức nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô.

“Đừng đùa nữa.” Anh cố gắng kéo lại lý trí sắp mất kiểm soát.

Phương Thư Mạn vùi mặt vào ngực anh, giọng nói nghẹn ngào, vừa cố chấp vừa nghiêm túc: “Em không đùa.”

Cô rút tay lại, rồi lại tìm đến eo anh.

Phương Thư Mạn là người mới hoàn toàn, không tránh khỏi việc khiến Tịch Thận Trạch khó chịu.

Cuối cùng, anh vẫn phải đích thân dạy cô.

Sau khi xong xuôi, Tịch Thận Trạch chịu trách nhiệm dọn dẹp, còn Phương Thư Mạn thì cuộn tròn trong vòng tay anh ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, lúc Phương Thư Mạn tỉnh dậy, Tịch Thận Trạch đã không còn trong phòng.

Cô nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, là ông nội và Tịch Thận Trạch, ông nội có vẻ tức giận, bởi vì giọng nói không được tốt lắm.

Quảng Sĩ Ngọc thực sự hơi tức giận.

Sáng nay lúc đi mua đồ ăn sáng cho bọn trẻ, ông cụ lại gặp người hàng xóm già hôm qua. Ông cụ vốn là người không tin vào tà giáo, khi nói về con cháu, ông cụ rất tự hào bảo với người kia rằng cháu dâu của ông thực ra là một nhân viên nhà tang lễ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được L à n T r u y ệ n thực hiện và đăng tải miễn phí tại web s i te l a n t r u y e n. v n. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web l a n t r u y e n. v n. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Ai ngờ khi nghe xong, người kia lập tức muốn giảm bớt liên lạc với Quảng Sĩ Ngọc, nói rằng sau này đừng gọi ông ấy chơi cờ nữa, cũng đừng gọi ông ấy đi dạo công viên nữa, vợ ông ấy rất kiêng kỵ nghề này, nếu biết ông ấy thường chơi cờ và đi dạo với người có người thân là nhân viên nhà tang lễ thì bà ấy sẽ mắng chết ông ấy.

Còn nói rằng vốn dĩ bà vợ đã không muốn cho ông ấy tiếp tục qua lại với Quảng Sĩ Ngọc sau khi biết Tịch Thận Trạch là một bác sĩ pháp y.

Quảng Sĩ Ngọc xụ mặt xách đồ ăn sáng về, Tịch Thận Trạch thấy sắc mặt ông nội không tốt, lo ông già ở ngoài cãi nhau với người khác nên hỏi: “Ông nội, ông sao thế?”

Quảng Sĩ Ngọc bèn nói một tràng, kể hết mọi chuyện, thậm chí còn bắt chước cả giọng điệu khi nói chuyện với người hàng xóm già kia.

Tịch Thận Trạch nghe xong vừa bất lực vừa buồn cười, anh rót cho ông cụ một cốc nước, an ủi: “Ông bớt giận đi ạ.”

“Hôm qua Thư Thư đã dặn ông rồi mà, sao ông vẫn nói với người khác như thế?” Tịch Thận Trạch thở dài nói: “Đâu phải ai cũng không e ngại cái nghề này, đừng nói là nghề khâm liệm, ngay cả chủ đề ‘chết chóc’ đối với một số người cũng là điều kiêng kỵ, không được nhắc đến.”

“Chẳng qua là ông thấy mọi người đều là anh em già, ngày nào cũng chơi cờ và đi dạo với nhau…” Quảng Sĩ Ngọc nói đến đây, lại tức giận nói: “Không chơi nữa thì thôi, ông vẫn còn nhiều người bạn chơi cờ khác, không chỉ có bạn chơi cờ mà còn có cả bạn già kéo đàn nhị, bạn chơi mạt chược, không thiếu mình ông ta.”

Tịch Thận Trạch dặn dò ông: “Vậy thì ông đừng nói với những người bạn khác là cháu dâu của ông làm trong ngành tang lễ nhé ạ.”

Nhưng Quảng Sĩ Ngọc vẫn tỏ ra không phục, trông có vẻ không biết hối cải và còn muốn tái phạm.

Tịch Thận Trạch rất nghiêm túc nói: “Cháu không nói đùa đâu, so với những người trẻ tuổi thì người già càng kiêng kỵ điều này hơn, nếu ông cứ nói như vậy, cẩn thận đến lúc cuối cùng lại không còn bạn nào chơi với ông đó ạ.”

Quảng Sĩ Ngọc vẫn cố chấp: “Ông không tin vì nghề nghiệp của cháu dâu ông mà ông không có bạn! Bạn thực sự sẽ không quan tâm đến điều này!”

Tịch Thận Trạch hoàn toàn không thể thuyết phục được Quảng Sĩ Ngọc, chỉ còn cách thở dài.

Quảng Sĩ Ngọc vẫn còn bất bình thay cho Phương Thư Mạn, liên tục lẩm bẩm: “Cháu dâu ông là nhân viên nhà tang lễ thì sao, ông thấy rất tốt, ông thích lắm, ông còn rất ngưỡng mộ đứa trẻ này, nó khiến người ta thương cảm…”

Con cái nhà ai thì người đó thương.

Quảng Sĩ Ngọc lại là người rất cưng chiều con cháu, những ai chê bai nghề nghiệp của cháu dâu ông, dù đối phương vẫn muốn làm bạn với ông, ông cũng không thể tiếp tục ưa nổi người đó.

“Cháu đi gọi Thư Thư dậy đây ạ.” Tịch Thận Trạch nói xong liền quay người đi về phía phòng cô.

Thực ra Phương Thư Mạn đang đứng trước cửa, chỉ cách phòng khách một cánh cửa, cô nghe rất rõ.

Ông nội vì cô mà cãi nhau với người hàng xóm già thường chơi cờ và nuôi chim với ông.

Ngay khoảnh khắc Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Phương Thư Mạn lùi lại một bước.

Cô ngước mặt nhìn Tịch Thận Trạch, trong mắt rưng rưng nước mắt.

Tịch Thận Trạch không ngờ cô đã thức dậy.

Nhìn vẻ mặt như muốn khóc của cô, hình như cô đã nghe thấy gần hết rồi.

Anh nghiêng người bước vào, thuận tay đóng cửa lại.

Tịch Thận Trạch đưa tay ôm lấy Phương Thư Mạn chỉ một giây nữa thôi là sẽ rơi nước mắt, lại nhẹ giọng an ủi: “Đừng để ý đến những lời đó, mặc kệ người ngoài nói gì về em, em chỉ cần kiên trì làm những gì em cho là đúng là được.”

“Thư Thư, mọi người trong gia đình đều ủng hộ em.”

Phương Thư Mạn vốn không định khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi theo lời anh nói.

Cô lắc đầu lia lịa trong vòng tay anh, nhưng không nói gì.

Vì cổ họng nghẹn lại nên Phương Thư Mạn không thể phát ra tiếng. Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em không buồn, em không khóc vì người ngoài nhìn em thế nào.”

“Em chỉ là… chỉ là đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.”

Phương Thư Mạn vốn đang vùi mặt vào ngực Tịch Thận Trạch bỗng ngẩng đầu lên, cô khóc đến nỗi mắt mũi đỏ hoe, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, giọng nói còn vương chút nghẹn ngào. Cô nói với anh: “Anh Thận, em thích gia đình này.”

Là anh đã cho em một gia đình.

Khái niệm gia đình, đối với Phương Thư Mạn đã không còn tồn tại kể từ năm cô mười hai tuổi.

Hai năm cấp ba yêu đương với Tịch Thận Trạch, cô cũng từng ngây thơ tưởng tượng về việc sau này họ sẽ có một gia đình như thế nào.

Nhưng rồi, cô không dám nghĩ đến nữa.

Lúc đó, cô nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không tìm lại được anh, càng không thể cùng một người khác xây dựng một gia đình.

Nhưng giờ đây, ở tuổi hai mươi lăm, cô lại một lần nữa có được một gia đình tràn ngập tình yêu thương.

Tịch Thận Trạch không trả lời, mà đáp lại bằng một nụ hôn.

Anh cúi xuống, ngậm lấy giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, có vị mặn chát.

Khi nụ hôn của Tịch Thận Trạch sắp chạm vào môi cô, Phương Thư Mạn thì thầm: “Cảm ơn anh.”

“Lần này đừng giận em nhé.” Nói xong, cô chủ động đưa môi mình đến gần môi anh.
Bình Luận (0)
Comment