Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 4

Cân nhắc gì cơ?

Đăng ký kết hôn???

Lần này Phương Thư Mạn như chết lặng.

Cô hoàn toàn trông như mất hồn, giống như vừa nghe lầm vậy, không thể tin được hỏi lại: “Đăng… đăng ký kết hôn sao?”

Giọng nói tuy rất nhỏ nhưng Tịch Thận Trạch vẫn có thể nghe rõ. Anh ‘ừm’ một tiếng, đồng thời khẽ gật đầu, lời nói rất chắc chắn: “Đăng ký kết hôn.”

“Em có muốn cân nhắc không?” Anh ra vẻ ung dung hỏi cô lần thứ ba.

Phương Thư Mạn nhìn vẻ mặt của anh đã hơi thay đổi, nhưng cô lại mím môi, vẫn không trả lời là có đồng ý với anh hay không.

Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn đăng ký kết hôn với cô.

Anh hẳn phải ghét cô lắm chứ.

Nhưng cô lại không thể hỏi rằng tại sao anh muốn đăng ký kết hôn với cô.

Cô không dám hỏi.

Cô sợ nếu hỏi thêm một chữ là bọn họ sẽ lại bỏ lỡ nhau.

Tịch Thận Trạch ép sát từng bước, nhưng vẫn không nghe được câu trả lời như mình mong muốn từ Phương Thư Mạn, trong lòng anh không khỏi nản lòng và mất mát, lại cảm thấy mình giống như một tên hề.

Bảy năm trước bị cô đá một lần còn chưa đủ, bảy năm sau còn muốn vội vàng cưới cô, cho dù chẳng biết cô còn thích anh hay không.

Đúng lúc này, Tịch Thận Trạch chợt nghe Phương Thư Mạn nói: “Được.”

Không hỏi một câu vì sao, cũng không trả lời ‘Để tôi suy nghĩ lại’, cứ thế đồng ý đăng ký kết hôn với anh.

Câu trả lời cô cho anh chỉ có một chữ vô cùng đơn giản, nhưng dường như trong lòng cô đã trải qua cân nhắc hàng trăm triệu lần, làm cho anh hoảng hốt cảm thấy chữ “Được” này của cô như từ xa truyền đến, một mình trèo đèo lội suối đi qua bao lần xuân hạ thu đông, cuối cùng mới rơi vào tai anh.

Tịch Thận Trạch nhìn cô chằm chằm, hồi lâu không nói gì.

Anh cứ thế nhìn thẳng vào cô, dù đã cách cặp mắt kính nhưng cũng không ngăn được cảm xúc dâng trào sâu trong mắt.

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, Phương Thư Mạn cảm thấy không được tự nhiên, đành phải tìm đề tài phá vỡ bầu không khí lỳ lạ này.

Cô nhẹ giọng hỏi anh: “Anh muốn lúc nào đi…” Dừng lại giây lát, cô bổ sung, “Đăng ký kết hôn.”

“Hôm nay.” Tịch Thận Trạch buột miệng thốt ra.

Phương Thư Mạn lại bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc.

“Hôm nay?” Cô hỏi lại với giọng điệu không chắc lắm.

Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bọn họ sẽ đăng ký kết hôn, nhưng thật sự không ngờ anh lại muốn đi ngay trong hôm nay.

Vẻ mặt của Tịch Thận Trạch vẫn không thay đổi, anh nói: “Trong thời gian gần đây tôi chỉ rảnh được ngày hôm nay.”

Thì ra là chỉ có hôm nay mới rảnh.

“Em không tiện à?” Anh ngước mắt hỏi cô.

Phương Thư Mạn vội vàng lắc đầu: “Tiện, hôm nay tôi đã xin nghỉ rồi, buổi chiều cũng có thời gian.”

Cô trả lời xong mới ý thức được mình trông rất cấp bách, hai gò má nhất thời ửng đỏ.

Tịch Thận Trạch nghe cô nói xong thì gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong về nhà lấy giấy tờ tùy thân rồi đến Cục dân chính.”

Nói xong, anh đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới.

“Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?” Phục vụ mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.

Tịch Thận Trạch trả lời đối phương: “Phiền anh đổi bộ đồ ăn mới cho tôi.”

“Vâng ạ, để tôi giúp anh thu dọn bộ đồ ăn cũ trước.” Phục vụ nói xong thì thuần thục dọn bộ đồ ăn bao gồm đĩa, dao, thìa, cốc và khăn ăn mà người đàn ông trước đã dùng qua, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói: “Anh vui lòng chờ một lát nhé.”

Chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã mang bộ đồ ăn mới tinh đến cho Tịch Thận Trạch, còn bày biện ra sẵn.

Tịch Thận Trạch đang xem thực đơn, hỏi Phương Thư Mạn: “Em muốn ăn gì?”

Phương Thư Mạn cũng đang cầm thực đơn trên tay, cẩn thận xem xét. Một lúc sau, cô nói với anh: “Tôi muốn súp kem nấm và bít tết Wellington.”

“Bây giờ em còn ăn gan ngỗng không?” Anh hỏi Phương Thư Mạn.

Phương Thư Mạn gật đầu: “Ăn.”

“Đồ uống thì sao?” Tịch Thận Trạch lại hỏi: “Cà phê hay trà?”

“Trà đi.” Phương Thư Mạn lại cầm thực đơn lên xem rồi nói với anh: “Hồng trà là được rồi.”

Cuối cùng Tịch Thận Trạch gọi hai phần bánh mì nướng gan ngỗng, hai phần súp kem nấm, hai phần bít tết Wellington, một phần salad Caesar cổ điển, một ly hồng trà và một tách Americano.

Sau khi món ăn đầu tiên được bưng lên, Phương Thư Mạn ăn bánh mì nướng gan ngỗng, lúc này mới muộn màng nhận ra khi anh hỏi cô có ăn gan ngỗng không là hỏi ‘bây giờ còn ăn gan ngỗng không’.

Đã qua nhiều năm rồi nhưng anh vẫn nhớ rõ lúc trước cô thích ăn gan ngỗng.

Sau khi ăn bánh mì nướng gan ngỗng và súp kem nấm, hai người vẫn giữ im lặng cho đến khi thịt bò bít tết được bưng lên.

Cuối cùng vẫn là Phương Thư Mạn mở lời trước, cô hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

Ở đây không cùng một khu với trường đại học Y thành phố Thẩm nơi anh đang làm việc, khoảng cách cũng không hề gần.

“Tôi làm việc gần đây.” Giọng điệu của Tịch Thận Trạch vẫn thản nhiên, lời ít ý nhiều.

Phương Thư Mạn hiểu ý gật đầu.

Anh thực sự đang làm việc ở gần đây, làm xong việc thì cũng vừa đến giờ ăn trưa, cho nên đã tìm kiếm một nhà hàng gần đó, cuối cùng chọn nhà hàng này.

Trước đây Tịch Thận Trạch chưa từng tới nhà hàng Tây này, sở dĩ hôm nay anh tới đây ăn là thật ra muốn thử xem đồ ăn của nhà hàng này thế nào, nếu ăn ngon thì sau này anh có thể hẹn người khác tới ăn.

Đương nhiên, anh sẽ không thừa nhận rằng người mà anh muốn hẹn hiện tại đang ngồi trước mặt anh.

Tịch Thận Trạch không biết sẽ gặp Phương Thư Mạn ở đây, hơn nữa anh còn bắt gặp cô đang đi xem mắt.

Người phụ nữ năm đó bỏ rơi anh bây giờ lại đi xem mắt với người đàn ông khác.

Hơn nữa còn bị đối phương kỳ thị, ghét bỏ cô xui xẻo.

Trong lòng Tịch Thận Trạch rất khó chịu.

Anh không biết mình ghen tị với người đàn ông đi xem mắt với cô nhiều hơn hay là đau lòng vì cô không được người khác thấu hiểu nhiều hơn.

Hay là sợ cô tiếp tục đi xem mắt như thế thì giữa bọn họ sẽ không còn một chút cơ hội nào nữa.

Tóm lại, anh nhất thời xúc động nên đã đứng dậy ngồi xuống trước mặt cô, nói ra lời giới thiệu tình hình cơ bản của mình, hỏi cô có muốn cân nhắc đăng ký kết hôn với anh không.

Ít nhất, anh có thể hiểu và tôn trọng nghề nghiệp của cô.

“Món bò bít tết này ăn ngon lắm.” Phương Thư Mạn lại chủ động tìm kiếm đề tài.

Tịch Thận Trạch đáp: “Ừ, tạm được.”

Phương Thư Mạn luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ là lạ, cho nên cô mới cố gắng tìm đề tài để che giấu cảm giác không được tự nhiên này, muốn làm dịu bầu không khí một chút, không ngờ càng nói càng thêm ngượng ngùng.

Cô ngoan ngoãn ngậm miệng, im lặng cúi đầu dùng bữa.

Lúc ra khỏi nhà hàng Free Life thì đã hơn một tiếng sau.

Tịch Thận Trạch lái xe tới đây, anh không đợi Phương Thư Mạn nói đã mở miệng trước: “Lên xe đi.”

Phương Thư Mạn nghe lời theo anh lên xe.

Cô ngồi vào ghế lái phụ, kéo dây an toàn cài lại.

Sau đó Tịch Thận Trạch mở bản đồ chỉ đường ra, đưa di động cho Phương Thư Mạn, lời ít ý nhiều: “Địa chỉ.”

Phương Thư Mạn im lặng nhận lấy điện thoại di động, nhấp vào màn hình điện thoại của anh địa chỉ chung cư mình đang thuê rồi trả lại cho Tịch Thận Trạch.

Nhà hàng Tây cách chỗ Phương Thư Mạn ở cũng không xa lắm, dưới tình huống không kẹt xe thì khoảng nửa tiếng là có thể đến nơi, nhưng tình trạng giao thông của thành phố Thẩm vào giờ cao điểm vẫn rất đáng lo ngại, đến khi chiếc SUV màu đen dừng trước cửa chung cư Phương Thư Mạn ở thì đã là năm mươi phút sau.

Lúc Phương Thư Mạn cởi dây an toàn muốn xuống xe, cô để ý thấy Tịch Thận Trạch cũng định xuống xe, bèn lập tức ngăn cản: “Anh ngồi trong xe chờ đi, tôi sẽ đi nhanh rồi về.”

Tịch Thận Trạch thả bàn tày định đẩy cửa xe xuống. Anh không nói gì, nhưng cũng ngồi im không nhúc nhích, ngầm thừa nhận đồng ý với cô.

Sau khi xuống xe, Phương Thư Mạn chạy chậm vào chung cư.

Tịch Thận Trạch ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ xe bên cạnh ghế lái phụ.

Bóng dáng nho nhỏ, bước chân nhẹ nhàng.

Mái tóc dài đen nhánh và làn váy trắng tinh tung bay trong gió.

Anh dõi theo cô cho đến khi bóng dáng của cô biến mất mới thôi không nhìn nữa.

Vừa rồi khi nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng Tịch Thận Trạch cứ có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại.

Đừng để cô ấy chạy mất nữa.

Đừng để cô ấy chạy mất nữa.

Đừng nói nữa, để cô ấy chạy đi.

Anh rũ mắt xuống, che đi vẻ bất an chợt lóe lên trong ánh mắt.

Phương Thư Mạn trở lại phòng trọ, nhanh nhẹn lấy hộ khẩu trong ngăn kéo tủ đầu giường ra.

Mẹ cô đã mất vì bạo bệnh khi cô mới lên ba tuổi, bố cô cũng đã qua đời trong một tai nạn giao thông khi cô mới mười hai tuổi, cho nên trên hộ khẩu chỉ có tên của cô.

Sau khi cầm hộ khẩu lên, cô lại kiểm tra chứng minh thư trong túi xách, xác định đã lấy đủ giấy tờ rồi, cô bắt đầu trang điểm lại cho mình. Lần này cô không qua loa như khi đi gặp đối tượng xem mắt nữa mà trang điểm vô cùng cẩn thận, mỗi một bước đều cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ.

Sau khi trang điểm xong Phương Thư Mạn lại do dự có nên thay quần áo hay không, cuối cùng cô vẫn quyết định mặc chiếc váy màu trắng này, bởi vì hôm nay anh cũng mặc âu phục áo sơ mi trắng, mà ảnh chụp trên giấy đăng ký kết hôn hình như đa số đều là màu trắng.

Cho nên, màu trắng rất thích hợp.

Tuy Phương Thư Mạn nói với Tịch Thận Trạch rằng cô sẽ nhanh chóng quay lại, nhưng đến khi cô xuất hiện trong tầm nhìn của anh lần nữa, anh đã ở trong xe đợi cô gần hai mươi phút.

Thời gian dài đến nỗi anh thậm chí còn hoài nghi có phải cô đột nhiên đổi ý rồi không, sẽ không quay ra gặp anh để cùng anh đến Cục dân chính nữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô nhẹ nhàng chạy về hướng anh dừng xe, tâm trạng bất an cực độ của Tịch Thận Trạch dường như được xoa dịu ngay lập tức.

Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như thường chờ cô lên xe.

“Thật ngại quá.” Lúc Phương Thư Mạn mở cửa xe bước lên xe, cô xin lỗi anh: “Hình như hơi lâu.”

Tịch Thận Trạch cũng không khách sáo với cô, anh “ừm” một tiếng, không mặn không nhạt trả lời: “Ừ, khá lâu đấy, tôi còn tưởng em kéo cả hành lý xuống đây.”

Sự thăm dò đầy bình tĩnh của anh khiến Phương Thư Mạn hơi sửng sốt.

Cô nhất thời không tiếp lời, lại nghe Tịch Thận Trạch nói: “Lát nữa đăng ký kết hôn xong em gọi dịch vụ chuyển nhà đi.”

“Hả?” Hôm nay Phương Thư Mạn cứ bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc không thôi: “Chuyển… dịch vụ chuyển nhà?”

Tịch Thận Trạch đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ em muốn ở riêng sao?”

Cũng không phải…

Phương Thư Mạn chỉ cảm thấy ở đây gần nơi làm việc của cô, hơn nữa tháng trước cô vừa mới trả ba tháng tiền nhà là tháng Tám, tháng Chín và tháng Mười, nếu không ở thì hình như hơi phí…

“Đâu có….” Cô sắp xếp lại từ ngữ, giọng điệu có vẻ hơi thận trọng thử thương lượng với anh: “Hay là chốc nữa tôi về thu dọn qua một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày trước, những thứ còn lại chờ lúc nào tôi được nghỉ thì thu dọn sau?”

“Tôi cũng không có nhiều đồ đạc, hơn nữa căn phòng này còn hơn hai tháng nữa mới hết hạn thuê, không cần phải gọi dịch vụ chuyển nhà dọn hết một lần đâu.”

Cô đã nói như vậy, Tịch Thận Trạch cũng nhượng bộ: “Vậy tùy em.”

“Chờ đăng ký kết hôn xong thì quay về lấy hành lý.” Anh không chút do dự khởi động xe, “Dù sao hôm nay cũng có thời gian.”

Đăng ký kết hôn mới là chuyện quan trọng nhất.

Phương Thư Mạn dịu dàng đáp: “Được.”

Cứ thế, cô theo anh đến nhà anh.

Nhưng Phương Thư Mạn cũng không theo Tịch Thận Trạch lên lầu.

Lúc anh dừng xe trước cửa tòa nhà, Phương Thư Mạn lập tức mở miệng nói: “Anh đi đi, tôi ở trên xe chờ anh.”

Tịch Thận Trạch liếc nhìn cô, không nói gì, sau khi cởi dây an toàn, anh mở cửa xe rồi đi vào trong toà nhà.

Không bao lâu sau, anh quay lại.

Lúc Tịch Thận Trạch đi tới, Phương Thư Mạn đang cầm một chiếc gương trang điểm nhỏ kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt mình.

Khoảnh khắc Tịch Thận Trạch mở cửa xe, Phương Thư Mạn nhanh chóng cất gương trang điểm đi, giả vờ như đang ngồi không chờ anh.

Từ lúc anh dừng xe ở dưới lầu cho đến khi anh khởi động lại xe rời đi, toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy năm phút.

Trên đường đến Cục dân chính, Phương Thư Mạn dùng phần mềm bản đồ kiểm tra lộ trình từ nhà anh đến nhà tang lễ.

Nhà anh ở chung cư Kim Cảnh thuộc quận Tân Hải, còn nhà tang lễ nơi cô làm việc là nhà tang lễ quận Phong Giang.

Bảng chỉ đường cho biết, từ nhà anh đến nhà tang lễ trước tiên phải bắt tuyến số 7, sau đó đổi sang tuyến số 14 rồi bắt xe buýt 365 mà cô thường đi.

Thời gian đi lại một chiều đã tăng từ mười mấy phút thành một tiếng đồng hồ.

Nhưng cô lại cảm thấy khá tốt…

Cũng chỉ một tiếng thôi mà.

Lúc sắp đến Cục dân chính, Phương Thư Mạn đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Ngụy Lộ Sinh.

Phương Thư Mạn tưởng nhà tang lễ có việc gấp cần cô nhanh chóng quay lại làm việc, kết quả là cô vừa nhấc máy gọi một tiếng ‘thầy’, Ngụy Lộ Sinh ở đầu dây bên kia đã nổi giận với cô: “Lão Tam, thầy đã nói với em thế nào? Chẳng phải thầy đã bảo là lần đầu gặp mặt em đừng nói cho người ta biết em làm nhân viên khâm liệm sao? Chẳng phải thầy đã dặn em rồi sao! Em coi lời thầy nói như gió thoảng bên tai đúng không!”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, chờ Ngụy Lộ Sinh nói xong cô mới mở miệng giải thích: “Thầy, em không hề coi lời thầy như gió thoảng bên tai, em vốn muốn nói theo những gì thầy đã dặn, nhưng sau đó em cảm thấy nếu như em muốn tiếp xúc sâu với anh ta thì nên để anh ta hiểu rõ về nghề nghiệp của em, dù sao em cũng đâu thể giấu anh ta chuyện em làm nhân viên khâm liệm được đúng không ạ? Nếu anh ta có thể chấp nhận, vậy chẳng phải là hạnh phúc nhân đôi sao? Nhưng ——”

Cô ấm ức nói với Ngụy Lộ Sinh: “Nhưng thầy ơi, anh ta nói em là đồ xui xẻo.”

Ngụy Lộ Sinh đột nhiên tắt lửa.

Nghe Phương Thư Mạn ấm ức nói như thế, ông ấy cũng cảm thấy đau lòng.

“Thôi bỏ đi bỏ đi.” Giọng của Ngụy Lộ Sinh đã dịu đi, “Loại người này không tiếp xúc cũng được, lần này là thầy nhìn lầm, sau này thầy sẽ tìm cho em một người tốt hơn. Chưa kể đến cái khác, trước tiên cậu ta phải tôn trọng và thấu hiểu công việc của lão Tam nhà chúng ta đã.”

Phương Thư Mạn khẽ cười, sau khi cười xong cô lại nói với Ngụy Lộ Sinh: “Thầy đừng tìm đối tượng xem mắt cho em nữa ạ.”

Ngụy Lộ Sinh cũng cảm thấy lần xem mắt này quá thất bại, câu “xui xẻo” của đối phương chắc chắn đã làm tổn thương cô bé này, bèn đồng ý: “Được rồi, tạm thời không nói chuyện này nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Lộ Sinh thở dài.

Trước mắt chắc là không thể nhắc tới chuyện xem mắt với lão Tam nữa, thôi thì cứ để qua một thời gian rồi nói tiếp, haiz.

Nhờ cuộc gọi này của Ngụy Lộ Sinh mà Phương Thư Mạn sực nhớ ra cô vẫn chưa block đối tượng xem mắt.

Thế là sau khi cúp điện thoại, Phương Thư Mạn trực tiếp chặn và xóa người đó ra khỏi Wechat.

Hôm nay không phải là ngày phổ biến để đăng ký kết hôn, người đến đăng ký kết hôn cũng không nhiều, rất thích hợp với những người không hề hẹn trước đã kéo nhau đi đăng ký kết hôn như Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn.

Cho nên sau khi đến chỗ đăng ký kết hôn, chẳng mấy chốc đã đến phiên Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn.

Hai người họ không kịp chuẩn bị ảnh chụp để đăng ký kết hôn, đành phải chụp ngay tại Cục dân chính.

Lúc chụp ảnh, Phương Thư Mạn đưa tay vuốt tóc, vén gọn phần tóc xõa trước mặt ra sau tai. Còn Tịch Thận Trạch thì tháo kính trên sống mũi xuống, anh vốn đeo một chiếc cà vạt màu xám bạc, nhưng lúc này anh cũng cởi ra, như vậy thì áo sơ mi của anh sẽ chỉ có màu trắng tinh.

Chờ hai người chuẩn bị xong, nhân viên công tác giơ máy ảnh lên, nhắc nhở bọn họ: “Nhích lại gần một chút nào.”

“Đầu của anh trai đừng nghiêng quá.”

“Được rồi, giữ nguyên như vậy nhé, ba, hai, một.”

Nhân viên công tác nhấn nút chụp.

Trong ảnh, Phương Thư Mạn đang mỉm cười, mặt mày cong cong, còn gương mặt Tịch Thận Trạch thì dịu dàng ôn hòa, khóe môi cũng hơi nhếch lên.

Sau khi trao giấy chứng nhận kết hôn mới cấp cho Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn, nhân viên công tác lại dẫn bọn họ đến bục tuyên thệ.

Hai người cùng đứng trên bục tuyên thệ, cầm tờ giấy tuyên thệ trước mặt lên mở ra.

Trên đó có nhắc nhở hai người phải nói tên của mình trước, sau đó mới cùng nhau đọc nội dung tuyên thệ.

Tịch Thận Trạch mở miệng trước: “Tịch Thận Trạch.”

Phương Thư Mạn nói theo anh: “Phương Thư Mạn.”

Sau đó, hai người cùng nhau đọc lên lời thề: “Chúng tôi tự nguyện trở thành vợ chồng, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ cùng gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân giao phó cho chúng tôi… Chúng tôi nhất định sẽ không quên lý tưởng ban đầu, giữ vững lời thề của mình hôm nay.”

Tịch Thận Trạch nghiêm túc nói: “Người tuyên thệ, Tịch Thận Trạch.”

Đôi mắt Phương Thư Mạn ươn ướt, cô cố gắng ổn định giọng nói: “Phương Thư Mạn.”

Thời gian tuyên thệ: 14 tháng 8 năm 2025
Bình Luận (0)
Comment