Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 53

Sáng sớm hôm sau, Phương Thư Mạn bị Tịch Thận Trạch đánh thức. Cô vẫn chưa ngủ đủ, lim dim mở mắt, cũng không cáu kỉnh mà chỉ nũng nịu chui vào lòng anh.

Chiếc áo anh đang mặc là áo len mềm mại, không phải bộ đồ ngủ anh mặc lúc đi ngủ đêm qua.

Có lẽ anh đã rửa mặt xong rồi.

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn hỏi: “Phải dậy rồi sao?”

Trái tim Tịch Thận Trạch như tan chảy. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Nếu muốn đi dạo với ông thì phải dậy rồi.”

“Em còn muốn đi không?” Anh hỏi.

“Đi chứ.” Giọng Phương Thư Mạn mềm mại.

Tịch Thận Trạch cười khẽ, anh dỗ cô: “Vậy dậy đi, đánh răng rửa mặt rồi đi thôi.”

Phương Thư Mạn bị Tịch Thận Trạch kéo dậy, cô ngồi trên giường uể oải, đôi mắt vẫn lim dim buồn ngủ.

Tịch Thận Trạch cúi xuống, hôn lên môi cô.

Phương Thư Mạn lúc này mới mở mắt ra, trong đôi mắt hạnh vẫn còn ngái ngủ. Cô dang tay về phía anh, Tịch Thận Trạch lập tức bế bổng cô lên.

Trong nháy mắt, Phương Thư Mạn giống như một chú gấu túi treo trên người anh. Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ anh cười khúc khích.

Tịch Thận Trạch trêu cô: “Anh bế em vào nhà vệ sinh nhé?”

Phương Thư Mạn vội lắc đầu: “Không, để ông nhìn thấy thì không tốt đâu.”

Tịch Thận Trạch còn chưa kịp trả lời, Phương Thư Mạn đã vùng vẫy trượt khỏi người anh. Cô nhanh nhẹn đi dép vào rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vài phút sau, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn theo Quảng Sĩ Ngọc ra ngoài đi dạo.

Gần đến ngày lập đông, buổi sáng không khí lạnh lẽo. Phương Thư Mạn mặc áo gió mà vẫn thấy không ấm.

Đến công viên, Phương Thư Mạn cũng giống như lần trước, theo Quảng Sĩ Ngọc tập Bát Đoạn Cẩm.

Tịch Thận Trạch không tham gia, anh phụ trách làm nhiếp ảnh gia, lấy điện thoại ra đứng bên cạnh vừa chụp ảnh vừa quay video.

Phương Thư Mạn tập Bát Đoạn Cẩm xong chạy đến tìm anh, Tịch Thận Trạch bèn đưa cho cô xem những bức ảnh vừa chụp. Kết quả có mấy tấm do góc chụp quá hiểm hóc, nên khi chụp ra hiệu ứng rất kỳ lạ.

Phương Thư Mạn không nhịn được mà chê: “Tấm này xấu quá!”

Cô giơ tay đánh vào cánh tay anh, Tịch Thận Trạch cười để mặc cô đánh, còn chọn ra bức ảnh chụp cô rất đẹp để bảo vệ kỹ thuật chụp ảnh của mình: “Còn nhiều bức được lắm, em xem bức này này đẹp lắm này.”

Phương Thư Mạn cười anh: “Anh chỉ có mỗi bức này ra hồn thôi chứ gì?”

Tịch Thận Trạch nói: “Sao thế được.”

“Tấm này,” Anh lại bắt đầu cho cô xem ảnh, “Tấm này, còn tấm này nữa, không phải đều rất đẹp sao?”

Phương Thư Mạn chu môi im lặng.

Một lát sau, cô nói: “Em ghét anh ghê ấy.”

Tịch Thận Trạch: “……”

Anh đưa tay móc cổ Phương Thư Mạn, kéo cô vào lòng: “Chỉ vì chụp một tấm ảnh mà em bắt đầu ghét anh phải không?”

Phương Thư Mạn nghiêm túc đáp: “Ừm.”

“Trừ khi……” Phương Thư Mạn bắt đầu động não suy nghĩ cách trừng phạt anh, cô tinh nghịch đảo mắt rồi đưa ra một yêu cầu: “Anh cõng em.”

Tịch Thận Trạch bị cô chọc cười: “Chỉ vậy thôi à?”

“Ừm hứm.” Phương Thư Mạn chớp mắt.

Tịch Thận Trạch không chút do dự khuỵu gối xuống trước mặt cô.

Phương Thư Mạn nằm lên, anh nhẹ nhàng cõng cô dậy.

Quảng Sĩ Ngọc không cố ý đợi hai người, đã chậm rãi đi về phía trước.

Tịch Thận Trạch cõng Phương Thư Mạn chạy một đoạn, khiến cô nằm trên lưng anh cười không ngừng.

Những ông bà lớn tuổi đi ngang qua đều tò mò nhìn Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn, nhưng hai người họ không để ý, cứ như không thấy vậy.

Đuổi kịp Quảng Sĩ Ngọc, Phương Thư Mạn thì thầm vào tai Tịch Thận Trạch: “Được rồi anh Thận, anh thả em xuống đi.”

Tịch Thận Trạch cố tình không làm vậy. Anh không những không thả cô xuống mà còn cố tình cõng cô đi vòng vòng.

Quảng Sĩ Ngọc không nhịn được cười vì sự nghịch ngợm của hai người, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng. Bởi vì không chỉ có cô bé Mạn Mạn trở nên hoạt bát hơn mà Tiểu Trạch cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau đó, Tịch Thận Trạch cuối cùng cũng chịu thả Phương Thư Mạn xuống, hai người nắm tay nhau cùng Quảng Sĩ Ngọc đi về.

Phương Thư Mạn không nhịn được lắc lắc đôi tay đang nắm chặt của hai người, cất từng bước một.

Tịch Thận Trạch cứ để cô lắc lư.

Trước khi rời khỏi công viên, ba người gặp ông Lý – là người hàng xóm già hay chơi cờ và chơi chim với Quảng Sĩ Ngọc, còn cả vợ ông ấy nữa.

Vợ ông Lý vừa nhìn thấy Phương Thư Mạn bên cạnh Quảng Sĩ Ngọc thì khó chịu kéo ông Lý đang định đi về phía này sang một con đường khác, như thể đang tránh tà vậy.

Quảng Sĩ Ngọc giả vờ không nhìn thấy họ. Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cũng không để ý đến việc bị người khác tránh mặt.

Sau khi ra khỏi công viên, họ đến một quán ăn sáng mà Quảng Sĩ Ngọc thường đến ăn sáng.

Sau đó thong thả đi về nhà.

Buổi sáng Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn chơi bài dài với Quảng Sĩ Ngọc một lúc.

Buổi trưa hai vợ chồng cùng nhau nấu ăn, vừa nấu vừa nói cười trêu chọc nhau, thỉnh thoảng lại đụng chạm cơ thể.

Buổi chiều Quảng Sĩ Ngọc gọi một người bạn đánh bài đến, bốn người cùng nhau chơi mạt chược.

Chơi mạt chược cả buổi chiều, Phương Thư Mạn thắng bảy tám chục tệ.

Quảng Sĩ Ngọc và người bạn đánh bài của ông cũng thắng năm sáu chục tệ.

Bốn người chơi mạt chược, chỉ có một mình Tịch Thận Trạch thua.

Khi người bạn đánh bài rời đi, Phương Thư Mạn đi vệ sinh, Quảng Sĩ Ngọc cười nói với Tịch Thận Trạch: “Đừng tưởng ông không nhìn ra, cháu cứ mãi chia bài cho Mạn Mạn.”

Tịch Thận Trạch khẽ cười.

Anh nói nhỏ với Quảng Sĩ Ngọc: “Cô ấy hòa bài thì sẽ vui vẻ hơn ạ.”

Buổi tối sau khi ăn tối ở nhà ông nội, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã rời đi.

Vì ngày mai còn phải đi làm, về nhà ở bên đó sẽ tiết kiệm thời gian đi lại hơn.



Thứ Ba tuần này, đúng ngày Tết Trùng Cửu, Phương Thư Mạn tiếp một người đã khuất là người quen.

Người đó chính là vợ ông Lý mà cô vừa gặp vài ngày trước.

Ông Lý cũng không ngờ số phận lại kỳ diệu như vậy, lại có thể gặp Phương Thư Mạn ở nhà tang lễ, vừa hay lại là người phụ trách nhập quan cho vợ mình.

Trước khi trang điểm và làm sạch cho người đã khuất, Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt đều kiểm tra xem trên người người đã khuất có đồ trang sức nào chưa được tháo ra không.

Trên tay vợ ông Lý vẫn còn đeo một chiếc nhẫn vàng.

Phương Thư Mạn nhẹ nhàng nói với ông ấy: “Ông Lý ơi, trên tay bà Lý vẫn còn chiếc nhẫn chưa tháo ra, ông xem ông tự tháo ra hay để cháu tháo ra rồi đưa ông ạ?”

Ông Lý thở dài nói: “Để ông tự tháo ra vậy con gái.”

Ông ấy bước lại, nắm tay bà cụ với vẻ thương tiếc một hồi lâu, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nói ra.

Đợi ông Lý tháo chiếc nhẫn vàng đeo cả đời của bà cụ ra, Phương Thư Mạn mới cùng Trần Hâm Nguyệt đẩy người đã khuất vào phòng trang điểm.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt cúi chào người đã khuất đang nằm yên trên giường đẩy, sau đó bắt đầu vệ sinh cơ thể cho người đã khuất.

Đợi mặc đồ liệm và trang điểm xong cho người đã khuất, Phương Thư Mạn đi theo đồng nghiệp chuyển người đã khuất đến phòng tiễn biệt, phát hiện ông nội cũng ở đó.

Cô lặng lẽ đi đến bên cạnh Quảng Sĩ Ngọc, thấp giọng gọi: “Ông nội.”

Quảng Sĩ Ngọc nói: “Dù sao cũng là hàng xóm mấy chục năm, ông đến tiễn bà ấy một đoạn.”

Phương Thư Mạn nhẹ gật đầu.

Sau khi nhìn thấy vợ, ông Lý đã khóc rất thương tâm.

“Giống như bà ấy ngủ vậy, giống hệt như lúc bà ấy đang ngủ…” Ông ấy chậm rãi và cẩn thận nắm lấy tay vợ, vì khóc quá nhiều nên giọng nói bắt đầu không rõ ràng. Phương Thư Mạn không nghe rõ lắm những gì ông ấy nói sau đó, hình như đang phàn nàn sao bà ấy nhất quyết phải ra ngoài đến nhà con trai.

Sau khi lễ tiễn biệt kết thúc, Phương Thư Mạn dìu Quảng Sĩ Ngọc xuống bậc thang.

Quảng Sĩ Ngọc tuy tuổi đã cao nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, ông ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, kiên trì tập thể dục, ba bữa một ngày cũng rất đều đặn, tâm trạng cũng luôn rất tốt, thậm chí mỗi lần đi khám sức khỏe, bác sĩ đều phải khen ông một câu là cơ thể khỏe mạnh.

Lúc cùng Quảng Sĩ Ngọc đi ra cửa, Phương Thư Mạn được ông cụ cho hay rằng hôm qua vợ ông Lý đã làm món dưa muối mà con trai thích ăn, cho nên nhất quyết phải ra ngoài đi xe buýt đến nhà con trai để đưa dưa muối cho con trai, kết quả trên đường đi không cẩn thận té ngã, dẫn đến xuất huyết não cấp, xe cấp cứu chưa đến bệnh viện thì bà ấy đã không còn thở nữa.

Gần đến cửa, Phương Thư Mạn hỏi Quảng Sĩ Ngọc: “Ông nội, ông gọi xe chưa ạ?”

Xe taxi ở thành phố Thẩm không chỉ có thể gọi trực tiếp trên mạng mà còn có thể gọi trực tiếp đến số điện thoại của công ty taxi, bên kia sẽ cử xe đến gần nhất.

Tuy nhiên, thường chỉ có những người lớn tuổi mới sử dụng cách gọi xe này bằng cách gọi điện trực tiếp đến công ty taxi, những người trẻ tuổi hiện đại hầu như đều tự gọi xe trên mạng.

Quảng Sĩ Ngọc xua tay, nói: “Không cần gọi xe, ông đi xe buýt đến, cũng đi xe buýt về.”

Phương Thư Mạn không khỏi nhíu mày: “Phải đổi hai lần xe buýt đấy ạ, đường xa lắm, hơn nữa xe buýt rất dễ bị kẹt trên đường, ông sẽ rất mệt.”

Quảng Sĩ Ngọc không để ý nói: “Cứ coi như đi dạo đi.”

“Không được.” Phương Thư Mạn không yên tâm để ông cụ đi xe buýt một mình.

Cô dùng điện thoại gọi xe cho Quảng Sĩ Ngọc, sau đó nói với ông: “Cháu đã gọi xe cho ông rồi, lát nữa ông đi xe về đi ạ, tiện lắm, giữa đường không cần xuống xe, họ sẽ chạy thẳng đến tận cửa nhà ông luôn.”

Kết quả là tài xế xe gọi xe qua mạng đầu tiên chưa đến đã gọi điện cho Phương Thư Mạn yêu cầu cô hủy đơn hàng.

Phương Thư Mạn đành phải gọi lại, xe thứ hai cũng không đến, yêu cầu cô hủy đơn hàng.

Quảng Sĩ Ngọc cười an ủi cô: “Đừng nóng, cứ từ từ gọi, ông nội ở đây với cháu.”

Phương Thư Mạn gật đầu, nhưng hai đơn hàng tiếp theo cô cũng không gọi được xe, thậm chí còn bị tài xế xe gọi xe qua mạng thứ tư mắng là đồ thần kinh và đồ xui xẻo.

Cuối cùng, Phương Thư Mạn vẫn chặn một chiếc taxi vừa đưa hành khách đến cửa nhà tang lễ, như vậy Quảng Sĩ Ngọc mới không phải đi bộ đến bến xe buýt để về nhà.

Tối đó lúc đang ăn cơm, Phương Thư Mạn kể cho Tịch Thận Trạch nghe chuyện bà vợ của ông Lý mất, Tịch Thận Trạch cũng rất ngạc nhiên, cảm thán: “Mấy ngày trước còn khỏe mà.”

“Đúng vậy,” Phương Thư Mạn thở hắt ra, “Cuộc sống thật vô thường.”

Đây không phải là điều cô mới cảm nhận được hôm nay, mà đã trải nghiệm từ rất lâu trước đây.

Làm trong ngành tang lễ, ngày nào cô cũng tiếp xúc với những người đã khuất vì đủ mọi lý do mà rời khỏi thế gian này. Thường gặp nhất là những người mất vì bệnh tật và mất vì tai nạn giao thông. Có đôi khi cái chết đến rất nhanh, khiến người thân và bạn bè của người đã khuất không kịp trở tay, mãi một thời gian dài vẫn không thể chấp nhận sự thật người thân đã mất.

Nhưng đôi khi thần chết thích chơi đùa, nhảy qua nhảy lại ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, mê luyến thú vui mà vùng đất xám xịt mang lại, liên tục hành hạ những người hơi thở thoi thóp nhưng mãi chưa đợi được cái chết buông xuống.

“Ông nội có đến đưa tiễn bà Lý.” Phương Thư Mạn nói với anh.

Tịch Thận Trạch cũng không cảm thấy kỳ lạ: “Ông nội là người rất trọng tình nghĩa.”

“Những năm đó vợ chồng ông Lý cũng giúp đỡ ông nội không ít, nhất là khi anh và Nghê Nghê còn nhỏ.”

“Ông nội cả đời không lấy vợ, cũng không sinh con đẻ cái, cho nên lúc mới nuôi bọn anh được hai năm, đôi khi anh hoặc Nghê Nghê ốm đau ông cũng không biết làm sao, mấy lúc đó bà Lý sẽ đến xem thử, bệnh nhỏ không đáng để đến bệnh viện, chẳng hạn như khó tiêu thì cho uống thuốc, chú ý chế độ ăn là sẽ khỏi.”

Nghe xong lời anh, Phương Thư Mạn lại thở dài.

“Em lại càng thấy ông nội tuyệt vời.” Cô nói.

Tịch Thận Trạch cười, gật đầu đồng tình: “Thật sự rất tuyệt vời.”

“Ông nội là người có tấm lòng bác ái.”

“Năm học sinh được ông tài trợ năm đó, bây giờ một người trở thành bác sĩ pháp y, một người làm công tố viên, còn có hai giáo viên và một nhà khoa học lỗi lạc.”

Phương Thư Mạn nghe xong rất kinh ngạc, sau đó lại cười nói: “Anh và Nghê Nghê cũng rất xuất sắc, chắc chắn là niềm tự hào của ông nội.”

Tịch Thận Trạch khẽ nhếch miệng đáp lại cô: “Không chỉ anh và Nghê Nghê, em cũng là niềm tự hào của ông nội.”

Ăn tối xong, Tịch Thận Trạch vào bếp rửa trái cây, Phương Thư Mạn như một con rệp cứ bám theo sau, từ phía sau ôm lấy eo anh, dính chặt lấy anh.

Tịch Thận Trạch thong thả cắt trái cây, hỏi cô: “Gần đây em có muốn đi đâu không?”

“Hả?” Phương Thư Mạn nghiêng đầu nhìn anh, ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy vẻ háo hức hỏi: “Anh được nghỉ phép à?”

“Không được nghỉ phép, nhưng có thể tự tạo ra mà,” Anh cười nói: “Anh có thể xin nghỉ một ngày.”

Đã như vậy…

Phương Thư Mạn không khách sáo nói: “Thực ra em rất muốn đến chùa Hợp Đàm, vào mùa này lá ngân hạnh trên núi đã vàng, lá phong cũng đã đỏ, rất thích hợp để ngắm cảnh. Hơn nữa em nghe nói cầu phúc ở chùa Hợp Đàm rất linh nghiệm.”

Tịch Thận Trạch dù sao cũng là người gốc thành phố Thẩm, ít nhiều cũng hiểu biết về chùa Hợp Đàm.

Anh cười nói: “Không phải nói là cầu duyên rất linh nghiệm sao?”

Phương Thư Mạn đáp: “Em không cầu duyên, em cầu bình an.”

Cô rất nghiêm túc nói: “Em muốn đến chùa Hợp Đàm cầu phúc cho anh, ông nội và thầy của em, cầu xin Phật tổ phù hộ cho mọi người bình an, phù hộ cho ông nội và thầy sức khỏe, không bệnh tật, tai ương.”

“Còn muốn cầu xin Phật tổ phù hộ cho Sở Sở không gặp phải đào hoa thối nữa, hy vọng Phật tổ có thể chỉ dẫn cho Sở Sở gặp được người phù hợp.”

“Còn Hâm Nguyệt nữa, muốn cầu xin Phật tổ phù hộ cho tình cảm của cô ấy tiến triển thuận lợi.”

“Nghê Nghê bây giờ đã rất tốt, vậy thì em sẽ cầu xin Phật tổ phù hộ cho sự nghiệp khoa học của cô ấy thuận lợi, gia đình hạnh phúc.”

Cô nói một tràng dài, đã nghĩ đến tất cả những người cô quan tâm, chỉ không tính đến bản thân mình.

Tịch Thận Trạch không khỏi hỏi: “Còn em thì sao? Em muốn cầu xin Phật tổ phù hộ cho em điều gì?”

“Em á?” Phương Thư Mạn cười đáp: “Em chẳng muốn gì cả, em muốn gì cũng đã có rồi.”

“Em muốn gì?” Tịch Thận Trạch hỏi.

Phương Thư Mạn không chút do dự đáp: “Anh đó.”

Tịch Thận Trạch quay lại, Phương Thư Mạn vẫn đang ôm eo anh, ngẩng đầu lên, nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ.

Cô rất mãn nguyện, nhẹ nhàng nói với anh: “Anh Thận, em có anh là đủ rồi.”
Bình Luận (0)
Comment