Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 90

Ngày họ hẹn nhau đi ăn tối, theo Dương lịch là ngày 14 tháng 2.

Tối Valentine, ven đường có rất nhiều quầy bán hoa tạm thời.

Ăn tối xong, lúc Tần Chi Giác đi đến chỗ đỗ xe để lấy xe, Sở Duyệt Vân đã tự mua cho mình một bó hoa cát tường màu trắng. Một bó hoa rất nhỏ, chỉ có mười bông.

Không lâu sau, Tần Chi Giác từ từ dừng xe trước mặt Sở Duyệt Vân đang đứng đợi bên đường.

Cô mở cửa xe, lên ghế phụ.

Hôm nay Sở Duyệt Vân rất vui.

Bởi vì tình cờ có được con thú bông mà cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có nữa, bữa ăn tối rất ngon, trò chuyện với Tần Chi Giác cũng rất thoải mái. Anh là một người rất hòa đồng, Sở Duyệt Vân ở bên anh chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái.

“Còn hai ngày nữa là đến Tết rồi, cô định khi nào thì về nhà?” Tần Chi Giác thuận miệng hỏi.

“Ngày mai tôi về.” Sở Duyệt Vân vừa cười vừa trêu chọc, “Nên là, nếu tối nay vẫn không hẹn được anh thì chỉ có thể đợi đến sau tết tôi về lại thành phố Thẩm rồi mới hẹn anh được.”

Từ lần ghép bàn ăn tối cùng nhau, trong một tháng rưỡi qua, Sở Duyệt Vân cũng đã cố gắng hẹn Tần Chi Giác vài lần, nhưng lần nào anh cũng không có ở địa phương hoặc bận công việc không thể đi được.

Vì vậy, chuyện hẹn ăn tối đến hôm nay mới thực sự được thực hiện.

Tần Chi Giác hơi áy náy cười nói: “Thực sự không tiện, sau Tết đúng là bận hơn một chút.”

Sở Duyệt Vân hỏi anh: “Còn anh thì sao? Khi nào anh về quê ăn Tết?”

“Tôi thì phải đến đúng đêm giao thừa, mùng 5 Tết quay lại.” Tần Chi Giác nói.

“Vậy là tôi về thành phố Thẩm sớm hơn anh.” Sở Duyệt Vân vừa nói vừa chụp ảnh con thú bông đang cầm trên tay: “Mùng 3 tôi phải về rồi.”

Tần Chi Giác trêu chọc: “Chúng ta có kỳ nghỉ dài như nhau.”

“Nhà cô ở đâu?” Anh hỏi.

“Tỉnh Giang Bắc gần thành phố Thẩm.” Sở Duyệt Vân nói với anh: “Nhà tôi ở thành phố Bắc Dương, tỉnh Giang Bắc.”

Tần Chi Giác ngạc nhiên chốc lát: “Tỉnh Giang Bắc?”

“Vâng.” Sở Duyệt Vân tò mò hỏi: “Anh đã từng đến đó rồi à?”

Tần Chi Giác cười nói: “Không chỉ đến đó mà tôi cũng là người tỉnh Giang Bắc, nhưng không cùng thành phố với cô, tôi ở thành phố bên cạnh cô.”

Sở Duyệt Vân kinh ngạc: “Hả?”

Ngay sau đó, cô vui mừng cười toe toét: “Thành phố Tân Giang hay thành phố Hằng An?”

“Tân Giang.” Tần Chi Giác nói: “Tân Giang ở ven biển xa nên đi từ đó về thành phố Thẩm xa hơn từ chỗ cô về  thành phố Thẩm một chút.”

“Tôi cũng khá muốn đến chùa Huệ Cổ ở thành phố của cô.” Anh cười nói: “Nghe nói rất linh thiêng.”

“Anh muốn cầu điều gì?” Sở Duyệt Vân cười nói chuyện phiếm với anh.

Tần Chi Giác không chút do dự trả lời: “Bình an, sức khỏe.”

“Hai điều này là quan trọng nhất.” Anh nói.

Sở Duyệt Vân gật đầu đồng ý, sau đó lại thở dài: “Tiếc là phần lớn mọi người không hiểu.”

“Cũng có thể là hiểu mọi thứ, nhưng ham muốn ở các khía cạnh khác lớn hơn, vì vậy bình an và sức khỏe sẽ bị xếp sau.”

Cũng giống như lần trước, lần này Tần Chi Giác cũng đưa Sở Duyệt Vân đến cổng khu chung cư. Trước khi xuống xe, cô rút một cành hoa cát tường trắng từ bó hoa của mình đưa cho Tần Chi Giác.

“Cảm ơn anh vì hôm nay đã tặng tôi thú bông, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có được nó nữa.” Cô cười nói: “Món quà của anh khiến tôi cảm thấy vô cùng trọn vẹn.”

Tần Chi Giác nhướng mày, nhận lấy cành hoa cát tường trắng từ tay cô, dịu dàng mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn hoa của cô.”

Mặc dù cả hai đều là người độc thân, nhưng Sở Duyệt Vân vẫn rất hợp cảnh nói với anh: “Chúc anh Valentine vui vẻ, thầy Tần.”

Tần Chi Giác cười nói: “Cô cũng vậy nhé.”

Tần Chi Giác đương nhiên biết hôm nay là ngày lễ Tình nhân. Nhưng anh không tặng hoa cho Sở Duyệt Vân. Bởi vì họ chỉ là những người bạn hợp nhau, tặng hoa cho cô vào ngày lễ Tình nhân là không phù hợp.

Nhưng cô dùng một cành hoa cát tường trắng làm quà đáp lễ, cảm ơn món quà nhỏ là con thú bông mà anh tặng cô, mức độ này không nhiều không ít, vừa vặn.

Tần Chi Giác đặt cành hoa cát tường trắng này lên ghế phụ, việc đầu tiên sau khi lái xe về nhà là cắm cành hoa cát tường trắng này vào một chiếc bình thủy tinh sạch, sau đó thêm nước vào.

Tối hôm đó, khoảng hơn mười giờ, Sở Duyệt Vân đã đăng một bài lên vòng bạn bè.

Bức ảnh chụp hai con thú nhồi bông, bó hoa cát tường cô mua tối nay, cùng món cá nướng vải thiều và gà hấp nước dừa mà họ đã ăn tối.

Cô viết chú thích: “Không còn gì hối tiếc nữa!”

Tần Chi Giác lại nhớ đến câu cô nói khi xuống xe, “Món quà của anh khiến tôi cảm thấy vô cùng trọn vẹn”.

Anh vô thức mỉm cười, thả tim cho cô. Hóa ra hành động tiện tay của anh lại có thể khiến sự hối tiếc của cô trở nên trọn vẹn. Biết sớm cô thích con thú nhồi bông này như vậy, anh đã đưa cho cô từ lâu rồi.

Chuyện Sở Duyệt Vân chia tay, cô vẫn chưa nói với bố mẹ.

Lúc đầu cô sợ họ lo lắng nên không muốn nhắc đến mấy chuyện ghê tởm này với bất kỳ ai. Sau đó cô có nói chuyện với Mạn Mạn một lần, thế là mọi bực dọc tích tụ trong lòng đều biến mất sau khi cô trút hết ra ngoài. Dần dần cô cũng gạt chuyện đó sang một bên, cho nên đến bây giờ bố mẹ cô vẫn chưa biết rằng cô đã độc thân được gần nửa năm.

Nhưng khi trở về nhà, bố mẹ không khỏi hỏi thăm cô và Lục Tụng Kỳ dạo này thế nào.

Lúc này Sở Duyệt Vân mới thành thật khai báo, nhưng chỉ nói với bố mẹ rằng cô và Lục Tụng Kỳ đã chia tay.

Bố mẹ không thể không quan tâm đến chuyện của con cái, dù là chuyện lớn hay nhỏ thì bố mẹ đều rất để tâm.

Mẹ Sở không nhịn được, bà truy hỏi Sở Duyệt Vân: “Đang tốt đẹp như vậy sao lại chia tay? Hay là cậu ấy nghe lời bố mẹ, muốn con kết hôn rồi phải sinh con, muốn con ở nhà làm mẹ toàn thời gian?”

Bố mẹ của Sở Duyệt Vân vốn có ấn tượng không tệ về Lục Tụng Kỳ, nhưng từ khi biết bố mẹ của Lục Tụng Kỳ muốn Sở Duyệt Vân sau khi kết hôn ở nhà chăm chồng dạy con thì họ không còn hài lòng về gia đình anh ta nữa. Có điều hai đứa trẻ dù sao cũng đã yêu nhau được mấy năm rồi, tình cảm vẫn luôn rất tốt, họ cũng không thể vì sự không hài lòng của bố mẹ nhà trai mà đổ lên đầu Lục Tụng Kỳ được. Bố Sở mẹ Sở vẫn luôn nói, chỉ cần Lục Tụng Kỳ hiểu chuyện là được.

Nhưng Lục Tụng Kỳ lại là người không hiểu chuyện.

Sở Duyệt Vân tìm một lý do nghe có vẻ hợp lý, nói rằng: “Chỉ là hai người có bước tiến khác nhau nên không thể tiếp tục ở bên nhau nữa thôi ạ.”

Nhưng dù sao bố mẹ vẫn là bố mẹ, mẹ Sở đương nhiên không tin lời con gái nói.

“Sở Sở à,” Mẹ Sở lo lắng nói: “Con là con gái của bố mẹ, con có nói thật hay không bố mẹ nhìn là biết ngay.”

Sở Duyệt Vân thở dài, bất lực trước việc không thể che giấu được nữa, cô đành phải kể hết mọi chuyện.

Nghe xong, mẹ Sở không nhịn được mà mắng cả nhà Lục Tụng Kỳ không phải thứ tốt đẹp gì: “Mẹ sớm nên nghĩ đến rồi, bố mẹ thế nào thì con cái thế ấy, cái đức hạnh của bố mẹ cậu ta như thế thì con trai cũng chẳng ra gì!”

Bố Sở im lặng một lúc lâu, cuối cùng trốn ra ban công hút thuốc.

Đến cuối cùng, lại thành ra Sở Duyệt Vân phải dỗ dành bố mẹ, khuyên họ đừng tức giận.

Mẹ Sở nhẹ nhàng hỏi con gái: “Chắc là con khó chịu lắm đúng không? Con đấy, gặp chuyện lớn mà cũng không nói với gia đình một tiếng, ai dạy con cứng rắn như vậy hả? Sao lại thích một mình gánh vác mọi chuyện thế?”

Lời nói của mẹ nghe có vẻ trách móc, nhưng thực ra lại đầy đau lòng.

Trước mặt mẹ, Sở Duyệt Vân có vẻ như mãi là một đứa trẻ chưa lớn, được mẹ thương yêu thì nước mắt cô trực trào ra, nhưng miệng vẫn cười trêu: “Giống bố con đấy ạ, bố con cũng thế.”

Cô và bố mẹ luôn báo tin tốt không báo tin xấu. Đến bây giờ cô vẫn chưa cho bố mẹ biết việc cô bị sếp quấy rối ở nơi làm việc, cả việc Lục Tụng Kỳ bảo cô phải chịu đựng nữa.

Nói cho họ biết cũng chỉ khiến họ thêm buồn và lo lắng mà thôi.

“Người có phúc sẽ không bước chân vào gia đình vô phúc.” Mẹ Sở lau nước mắt, dịu dàng nói với Sở Duyệt Vân: “Con đừng vội, những thứ tốt đẹp vẫn luôn ở phía sau.”

Sở Duyệt Vân vừa mới bị tổn thương, hiện tại đang chống cự với chuyện tình cảm, cô hơi ngang ngạnh nói: “Con không muốn yêu nữa ạ, thậm chí còn không muốn kết hôn.”

“Có gì đâu chứ.” Hút xong một điếu thuốc, bố Sở quay lại, nghe con gái nói vậy thì ông dõng dạc nói: “Không muốn kết hôn thì càng tốt, bố mẹ sẽ nuôi con, bố mẹ đã để dành cho con không ít tiền, cho dù sau này bố mẹ không còn nữa thì con vẫn có thể sống tốt.”

Sở Duyệt Vân lập tức nói: “Hai người phải khỏe mạnh, cả nhà ba người chúng ta phải đón Tết cùng nhau hàng năm, không được thiếu một ai cả.”

Đêm giao thừa năm nay, Sở Duyệt Vân cũng giống như mọi năm, nhận được lời chúc mừng năm mới của người thân và bạn bè.

Mặc dù ít đi vài người cũ, nhưng cũng có thêm một vài người bạn mới.

Tần Chi Giác là một trong những người bạn mới đó.

Sở Duyệt Vân đáp lễ bằng cách gửi lại cho anh một lời chúc mừng năm mới.

Hai người gửi cho nhau những bức ảnh về mâm cơm đầy ắp của gia đình mình, cùng nhau bàn luận về những món ăn ngon, sau đó không còn trò chuyện gì thêm.

Sau Tết trở về thành phố Thẩm, Sở Duyệt Vân đi làm và sinh hoạt theo nề nếp.

Cũng thường xuyên giữ liên lạc với Tần Chi Giác, nhưng mỗi lần liên lạc đều là hẹn nhau đi ăn.

Mặc dù Sở Duyệt Vân cũng rất bận rộn với công việc, nhưng vì công việc làm MC ở nhà tang lễ có tính đặc thù nên cô không bao giờ làm thêm giờ ở nhà tang lễ vào buổi tối, thời gian làm việc của cô được cố định vào ban ngày. Nếu có làm thêm giờ vào buổi tối thì cô cũng chỉ ở nhà tự soạn thảo bài phát biểu cho buổi lễ tiễn biệt mà cô sẽ chủ trì.

Vì vậy, việc cô hẹn Tần Chi Giác đi ăn cơ bản là tùy thuộc vào việc Tần Chi Giác có rảnh hay không.

Cũng vì rảnh rỗi nên cùng nhau đi ăn, cả hai trong quá trình tiếp xúc càng hiểu rõ về nhau hơn.

Nhưng Sở Duyệt Vân và Tần Chi Giác đều hiểu rõ trong lòng, chủ đề trò chuyện của họ luôn dừng lại ở mức hời hợt, không bao giờ đi sâu vào một vấn đề nào đó.

Không thể phủ nhận rằng ở một mức độ nào đó, họ rất hợp nhau, nhưng cả hai cũng không dám khẳng định đối phương chính là người phù hợp với mình, là người cùng nhịp với mình, là người hợp ý với mình.

Theo quan điểm của Sở Duyệt Vân, cô và Tần Chi Giác có thể trò chuyện hợp ý như vậy, không chỉ vì cả hai có tiếng nói chung về chủ đề ẩm thực, cũng không chỉ vì tính anh tốt, rất hòa đồng, khiến cô cảm thấy thoải mái khi ở bên.

Một phần nguyên nhân cũng là vì có lẽ hai người họ khá giống nhau. Đều là những người cùng bị tổn thương trong tình cảm.

Điều này khiến cô có một cảm giác như hai người đầy thương tích đang liếm láp vết thương cho nhau.

Đối với cô, cảm giác ôm ấp lấy nhau để sưởi ấm và an ủi lẫn nhau này không phải là tình yêu.

Nhưng rõ ràng Tần Chi Giác không nghĩ như vậy.

Lúc đầu, quan điểm của anh cũng giống như Sở Duyệt Vân.

Cả hai đều là người bị phản bội trong tình yêu, vì vậy họ hiểu nỗi đau và sự thống khổ của đối phương, nỗi đau bị người khác đâm một nhát dao máu chảy không ngừng, anh tin rằng cô nhất định hiểu được.

Nhưng sau đó, không biết từ ngày nào, có thể là cái đêm anh tặng cô gấu bông, cũng có thể là khoảnh khắc cô tặng anh một cây hoa cát tường trắng, cũng có thể không phải một ngày hay một khoảnh khắc cụ thể nào đó, mà là trong vô số khoảnh khắc tiếp xúc với cô, những ký ức liên kết thành một mạch cảm xúc, khiến anh hiểu rõ tâm ý của mình.

Tần Chi Giác rất chắc chắn rằng, anh thích cô.

Ngày Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn tổ chức đám cưới, anh là phù rể, cũng là người chủ trì hôn lễ.

Hôm đó, sau khi Phương Thư Mạn nói rằng sẽ tặng bó hoa cưới cho Sở Duyệt Vân, anh đã gọi cô là “Sở Sở”.

Anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên gọi cô là “Sở Sở”.

Cách gọi này nghe rất thân mật, giống như một lời tỏ tình.

Nhưng anh lại không kiềm chế được mà thốt ra lời.
Bình Luận (0)
Comment