Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 92

Sau khi Tần Chi Giác kể xong, một lúc lâu sau Sở Duyệt Vân vẫn không có ý định kể về mối tình trước của cô.

Cô không nhắc đến nghĩa là vẫn chưa muốn nói.

Không muốn nói có thể ngụ ý rằng cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau trong mối tình trước.

Tất nhiên anh biết cô không còn yêu người đàn ông đó nữa.

Điều khiến cô đau khổ không phải là cô không thể quên người bạn trai cũ, mà là cô không thể thoát khỏi sự thất vọng khi bị người mình yêu phản bội.

Mặc dù Sở Duyệt Vân chưa bao giờ đề cập đến, mà người biết nội tình là Tịch Thận Trạch cũng không tiết lộ cho anh về mối quan hệ của Sở Duyệt Vân, nhưng trong đầu anh cũng có một dự đoán đại khái.

Chỉ dựa vào vài câu đối thoại mà anh vô tình nghe được vào tối hôm đó.

Cô đã quay một đoạn video, và đối phương rất sợ hãi về đoạn video này.

Nếu anh không đoán sai thì đoạn video đó hẳn đã ghi lại bằng chứng trực tiếp nhất về việc bạn trai cũ của cô ngoại tình.

Cô ăn hết một quả quýt, lại ăn thêm vài quả nho, rồi đột nhiên lên tiếng: “Tôi và anh có nhiều điểm tương đồng, tôi và bạn trai cũ cũng yêu nhau hơn năm năm, từ năm hai đại học đến năm ngoái, chúng tôi chia tay vì tôi phát hiện ra anh ta ngoại tình.”

“Với tôi, ngoại tình là một lỗi không thể tha thứ, không thể là lỗi vô ý mà là lỗi cố ý.”

Sở Duyệt Vân nhẹ nhàng nói: “Mà tôi thì lại muốn một tình yêu trong sáng.”

“Rõ ràng là,” Cô cười nhạt, “Anh ta không thể cho tôi điều đó.”

Không đợi Tần Chi Giác nói gì, Sở Duyệt Vân đã chủ động hỏi: “Thầy Tần, anh thấy hai người có quá nhiều điểm tương đồng thì có thể đến được với nhau không?”

“Tại sao lại không?” Tần Chi Giác khẳng định chắc chắn với cô: “Chính vì có những trải nghiệm tương tự, hiểu được nỗi đau của đối phương, cho nên mới có thể trân trọng và nâng niu nhau hơn.”

Nhưng Sở Duyệt Vân lại lắc đầu.

Tần Chi Giác thấy cô lắc đầu thì vô thức mím chặt môi, đường viền hàm cũng căng ra.

Cô quay đầu nhìn anh, giọng điệu lý trí chậm rãi nhưng đầy bình tĩnh: “Con người đều có bản năng tìm lợi tránh hại. Bởi vì trước đây đã từng bị tổn thương nên sau này sẽ vô thức ẩn mình trong vỏ ốc để tránh né. Hai người đều thu mình trong vùng an toàn của bản thân thì không thể đến được với nhau được.”

Tần Chi Giác vừa định mở miệng phản bác, Sở Duyệt Vân đã cắt ngang: “Kể cả có tạm thời ở bên nhau thì sau đó chắc chắn cũng sẽ chia tay, vì cả hai đều không chịu tiến thêm một bước.”

“Nhưng nếu có một bên chủ động tiến lại gần bên kia thì sao?” Tần Chi Giác thấp giọng hỏi.

Sở Duyệt Vân khẽ thở dài, đáp lại anh: “Nhưng  nếu bất kể một bên chủ động tiến lại gần như thế nào, bên kia vẫn chỉ thu mình trong vùng an toàn của bản thân, không chịu bước ra một bước thì sao?”

Tần Chi Giác nói Sở Duyệt Vân thông minh.

Cô thực sự đủ thông minh, cũng thực sự như anh nói, biết cách tránh mũi nhọn.

Kể cả việc từ chối cũng lịch sự.

Ý của cô đã rất rõ ràng.

Kể cả anh có chủ động đến đâu, anh có tiến lại gần cô như thế nào thì trái tim cô cũng sẽ không mở ra với anh.

Có lẽ anh đã hấp tấp rồi.

Có lẽ anh nên cho cô thêm thời gian.

Sau khi chủ đề này kết thúc, cả hai đều im lặng một lúc.

Tầng dưới vang lên tiếng cười nói rộn ràng và huyên náo, còn trên sân thượng này chỉ có tiếng chiếc quạt cầm tay cô cầm trên tay kêu vù vù, bầu không khí giữa họ lần đầu tiên trở nên không thoải mái.

Khoảng vài phút sau, Tần Chi Giác đứng dậy nói với Sở Duyệt Vân: “Đợi tôi một lát.”

Sở Duyệt Vân đang ngẩn người, nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh, cũng không kịp đáp lại lời anh. Cô nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng có một cảm giác khó tả.

Cảm giác xa lạ này nằm giữa sự thoải mái và khó chịu, có chút chua xót, khiến cô có hơi không biết phải làm sao.

Không lâu sau, Tần Chi Giác cầm một chiếc quạt cầm tay khác quay lại, đó là chiếc quạt trong hộp quà tặng của anh.

Chiều nay anh mới thử, hiện tại vẫn còn đầy pin. Còn chiếc quạt cô cầm trên tay thì sắp hết pin rồi.

Sở Duyệt Vân thấy anh cũng cầm chiếc quạt cầm tay lên thì không khỏi cười nhẹ: “Anh cũng nóng à?”

Vừa dứt lời, anh đã đưa chiếc quạt anh cầm đến.

Sở Duyệt Vân còn đang không hiểu chuyện gì thì chiếc quạt cô cầm trên tay đột nhiên ngừng quay.

Chiếc quạt cầm tay của cô đã hết pin.

Tần Chi Giác lên tiếng: “Tôi lấy cho cô dùng đấy chứ, tôi cũng không dùng đến.”

Sở Duyệt Vân ngập ngừng nhận lấy, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn anh.

Trong lòng cô thực ra có chút bối rối, bởi vì không ngờ đến cả việc quạt mini của cô sắp hết pin anh cũng có thể để ý.

Nhưng có lẽ vì vừa rồi nói đến chủ đề nhạy cảm, mà anh lại dò xét suy nghĩ của cô, cho nên từ lúc hai người cùng bắt đầu im lặng, Sở Duyệt Vân đã thấy không được thoải mái.

Cô không thích cảm giác không thoải mái này, thế là cô chủ động đề nghị: “Chúng ta xuống dưới nhé?”

Tần Chi Giác cũng tự biết tối nay mình nói hơi nhiều, bộc lộ cũng hơi rõ ràng, lúc này chỉ có thể trả lời: “Được.”

Lúc hai người xuống khỏi sân thượng thì mọi người đang định chơi trò chơi.

“Sở Sở, mau lại chơi trò chơi!” Trần Hâm Nguyệt phấn khích gọi cô.

Sở Duyệt Vân cong cong mắt hỏi: “Trò gì đó?”

“Trò bom số.” Diệp Vũ Triều trả lời.

Đợi mọi người chuẩn bị xong, Diệp Vũ Triều nói trước: “Vậy tôi bắt đầu nhé, tôi sẽ cài một con số bom.”

Trương Vũ Mộng hỏi: “Phạm vi từ bao nhiêu đến bao nhiêu?”

“Từ 1 đến 100 nhé.” Diệp Vũ Triều nói xong thì nhập một con số vào điện thoại.

Đợi nhập xong, anh ấy cười nói: “OK, có thể đoán rồi.”

“Bắt đầu từ bên này.” Diệp Vũ Triều chỉ vào Đinh Khai Chiêu đang ở bên trái nhất.

Ngồi bên phải nhất là Nghê Hân Vân, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt gian xảo của chồng mình, cô ấy lẳng lặng trợn trắng mắt.

Quả nhiên, mọi người đều bình an vô sự, đến lượt cô ấy rồi.

Nghê Hân Vân cơ bản có thể đoán trúng con số Diệp Vũ Triều cài: “18.”

Diệp Vũ Triều lập tức ồn ào: “Nổ rồi nổ rồi!”

“Vợ ơi, em lại đây, anh bế em tập squat.” Diệp Vũ Triều nôn nóng yêu cầu.

Nghê Hân Vân: “…”

“Một cái là được rồi.” Cô ấy vừa đi đến bên cạnh Diệp Vũ Triều vừa nhắc nhở.

Diệp Vũ Triều bế cô ấy lên, vừa ngồi xổm vừa nói: “Ba cái đi.”

Được anh ấy bế squat ba lần, Nghê Hân Vân trở thành người cài đặt con số quả bom kế tiếp.

Lần này Sở Duyệt Vân đã đoán đúng con số quả bom.

Nghê Hân Vân bảo Sở Duyệt Vân hát, Sở Duyệt Vân liền hát chay vài câu: “Tình cảm thay đổi nhưng cố gắng che giấu… Vượt qua bức tường trái tim là một bầu trời xanh.”

Hát xong, cô đứng dậy đi về phía trước, quay người đối mặt với mọi người, dùng điện thoại cài đặt con số quả bom mới.

Tần Chi Giác là người đoán thứ 4, anh nhìn cô, nói một con số: “4.”

Sở Duyệt Vân kinh ngạc giây lát.

Cô hỏi anh: “Tại sao anh lại đoán số 4?”

Tần Chi Giác cười khẽ nói: “Vì tôi là người đoán thứ 4.”

Anh đã nói dối.

Anh đoán được con số 4 không phải vì anh là người đoán thứ 4. Mà là vì tối nay trên sân thượng, anh đã nói với Sở Duyệt Vân rằng anh chỉ hơn cô bốn tuổi.

Đôi khi con người có thể vô thức ấn tượng hơn với những con số toán học mà họ mới nhìn thấy hoặc nghe thấy, vì vậy anh đã đặt cược.

Cuối cùng đã cược đúng.

Tuy nhiên, Sở Duyệt Vân cười nói: “Câu hỏi vừa rồi chính là hình phạt mà tôi muốn đưa ra.”

Trần Hâm Nguyệt khó hiểu hỏi: “Sở Sở, hình phạt của cậu sao kỳ lạ vậy?”

Sở Duyệt Vân trả lời cô ấy: “Mình cũng không biết.”

Nhưng Tần Chi Giác biết.

Đây là một lời cảnh báo, lời cảnh báo cô sẽ xa lánh anh.

Sau khi chơi trò chơi xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Sở Duyệt Vân về phòng mới nhận ra rằng chiếc quạt mini của anh đã bị cô mang vào phòng.

Sao lại như vậy?

Sở Duyệt Vân nhớ lại, cô chắc chắn rằng khi nhận chiếc quạt mini của anh, cô đã đặt chiếc quạt của mình lên bàn ở sân thượng.

Cô lập tức quay người ra khỏi phòng, đến sân thượng tìm chiếc quạt mini của mình.

Nhưng trên sân thượng không có gì cả. Không chỉ không có quạt mini, ngay cả đồ uống và trái cây chưa uống hết của họ cũng không còn.

Có lẽ đã bị nhân viên phục vụ dọn đi.

Sở Duyệt Vân xuống khỏi sân thượng, gọi một nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, hỏi xem anh ấy có dọn dẹp sân thượng không.

Vừa khéo, nhân viên phục vụ này chính là người đã lên dọn đồ cách đây không lâu.

“Vậy anh có thấy một chiếc quạt điện cầm tay màu hồng không?” Sở Duyệt Vân hỏi.

Nhân viên phục vụ trả lời rất chắc chắn: “Không có, lúc tôi lên đó trên bàn chỉ có đĩa trái cây và hai chiếc cốc thôi.”

Sở Duyệt Vân lập tức hiểu ra.

Chiếc quạt mini mà cô để trên sân thượng hẳn đã bị Tần Chi Giác mang đi rồi.

Bây giờ đã không còn sớm nữa, mọi người cũng đã trở về phòng tắm rửa ngủ nghỉ, cộng thêm đoạn nhạc đệm xảy ra giữa hai người họ sau đó, Sở Duyệt Vân không định làm phiền anh nữa.

Sáng hôm sau gặp Tần Chi Giác, cô cũng không nhắc đến chuyện chiếc quạt mini.

Buổi sáng, mọi người dọn dẹp đồ đạc để rời khỏi homestay.

Lúc đến đây, Sở Duyệt Vân đi nhờ xe của Tần Chi Giác. Vì vậy khi về cô cũng đi nhờ xe của anh trở về trung tâm thành phố.

Đêm qua không ngủ ngon, đường từ homestay ngoại ô về trung tâm thành phố lại dài, nhạc trên xe cứ phát mãi, thế là Sở Duyệt Vân ngủ thiếp đi trên ghế phụ lúc nào không hay.

Đến khi cô mở mắt ra, xe đã dừng bên vệ đường, Tần Chi Giác đang ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn cô chăm chú.

Không biết anh đang nghĩ gì, lúc cô tỉnh dậy, anh không phản ứng kịp, vài giây sau anh mới như bừng tỉnh, khẽ hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Sở Duyệt Vân dụi mắt, gật đầu.

Sau đó, cô lấy điện thoại ra khỏi túi xách, xem thời gian, đã đến giữa trưa rồi.

Có nghĩa là anh đã dừng ở đây ít nhất một tiếng rưỡi.

Chỉ vì cô đang ngủ.

Sở Duyệt Vân quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận rằng đây là khu nhà cô ở, sau đó quay lại, giọng vẫn còn khàn khàn vì vừa ngủ dậy: “Đến rồi sao anh không gọi tôi?”

“Thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không gọi cô dậy.” Tần Chi Giác nhẹ nhàng đáp.

“Xin lỗi anh nhé.” Sở Duyệt Vân áy náy nói: “Đã làm mất thời gian của anh rồi.”

Tần Chi Giác thở dài bất lực: “Không sao, hôm nay tôi nghỉ, không có việc gì bận cả.”

Sở Duyệt Vân dụi mắt, tháo dây an toàn định mở cửa xe bước xuống.

Đúng lúc này, Tần Chi Giác đột nhiên gọi giật cô lại: “Sở Sở!”

Tay Sở Duyệt Vân định mở cửa xe khựng lại, quay mặt nhìn anh.

Không biết sau khi cô xuống xe thì mối quan hệ của họ sẽ trở thành như thế nào, Tần Chi Giác bình tĩnh ngỏ lời mời cô: “Đi ăn bữa cơm nhé? Tối nay luôn được không?”

Sở Duyệt Vân không chút do dự gật đầu đồng ý: “Được.”

“Thế tôi có thể gọi em là ‘Sở Sở’ không?” Giọng anh như đang muốn xin phép cô.

Sở Duyệt Vân chỉ cười nhạt đáp: “Đó là quyền của anh mà, thầy Tần.”
Bình Luận (0)
Comment