Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 29

“Thử với anh không?”

Âm cuối của anh rất nhẹ, cuối cùng yên lặng rơi xuống, tan biến trong màn đêm.

Tần Thời Dụ ngây ra.

Một trận gió thổi qua, giống như đang xảy ra phản ứng xúc tác, cô cảm thấy không khí xung quanh dần dần trở nên nồng đậm, nhiệt độ nơi gò má cũng tăng lên.

Tuy rằng lúc bắt đầu đã dự liệu được sẽ có tình huống này xảy ra.

Nhưng khi thật sự gặp phải, bản thân cô vẫn luống cuống tay chân.

Cô cũng hiểu đoạn hội thoại như thế này xảy ra giữa một đôi vợ chồng hợp pháp có lẽ có chút kỳ quái, nhưng nếu không xét đến tầng quan hệ này, chỉ là Tần Thời Dụ và Trì Nghiên thì lại vô cùng bình thường.

Cô điều chỉnh cảm xúc, nhếch mày cười với Trì Nghiên.

“Anh thế này là đang tỏ tình hả?”

Trì Nghiên cười thuận theo, rút bàn tay đút trong túi quần ra, lại gần cô thêm một chút, hơi cúi người xuống. Tần Thời Dụ cảm giác có một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu.

Cô trừng lớn mắt nhìn anh.

“Xem ra anh biểu đạt vẫn chưa đủ chuẩn xác.”

Ánh sáng nhỏ vụn dao động trong đáy mắt Trì Nghiên, giọng nói lười biếng trầm thấp nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc, thổi đến bên tai cô.

Rất bỏng.

“Tần Thời Dụ.”

“Anh nói, anh thích em.”

“Có muốn yêu đương với anh thử không?”

“Anh rất nghiêm túc.”

Tần Thời Dụ ngơ ngác nhìn anh.

Một tia sáng vàng ấm xiên chéo qua người anh, anh cười dịu dàng lại tùy tiện.

Hai loại khí chất này va chạm trên người anh, cuối cùng lại có thể hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo, không hề mâu thuẫn.

Tùy tiện, không chịu gò bó là những thứ anh có sẵn.

Mà dịu dàng lại là vì cô mà sinh ra.

Tần Thời Dụ không dám nghĩ đến sau này, nhưng ít nhất vào thời khắc này là như vậy.

Có lẽ là do cô ích kỷ, không thể không nói cảm giác ấy vừa xa lạ lại vừa mới mẻ, cô không hề bài xích một chút nào.

Còn có chút hưởng thụ.

Có lẽ có thể cho nhau một cơ hội nhỉ?

Cô đưa ra được kết luận như vậy từ trong suy nghĩ rối ren hỗn loạn của mình.

Cô hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghịch ngợm và hoạt bát.

“Thích em đương nhiên là được rồi.”

“Có điều chúng ta cũng phải tuân thủ quy trình.”

“Em muốn được trải nghiệm cảm giác được Trì đại thiếu theo đuổi.”

Hai mắt cô sáng trong, vành tai phớt hồng, trên mặt cũng như có hai đám mây ửng đỏ nổi lên.

Vô cùng đáng yêu.

Cổ họng Trì Nghiên khô khốc, anh vươn tay ra nhéo vành tai cô, làm cho Tần Thời Dụ giật mình lùi ra sau một bước.

Cô đỏ bừng mặt tức tối nói: “Làm gì đó, bây giờ anh đang theo đuổi em.”

“Ý em là sẽ cho anh cơ hội?”

Một đợt gió xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh thổi về phía cô.

Buổi tối hôm nay trải qua quá nhiều cảm xúc, cả người cô có hơi choáng váng.

Tất cả đều rất chân thực, lại giống như đang nằm mơ.

Có lẽ Trì Nghiên cũng có cảm giác như cô nhỉ.

Cô gật đầu: “Ừm.”

Thật ra cô cũng muốn mượn cái cớ “theo đuổi” này để tìm hiểu nhiều hơn về Trì Nghiên, suy cho cùng nếu họ có một tầng thân phận này thì làm gì cũng tiện hơn một chút có đúng không!!



Ngày hôm sau Tần Thời Dụ tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã trống không.

Cô xoa xoa mặt để tỉnh táo hơn một chút, đợi đến khi tỉnh hẳn rồi cô lại cảm thấy tất cả những điều này có phần quá hoang đường.

Có lẽ mối quan hệ giữa cô và Trì Nghiên là thứ kỳ diệu nhất trên thế giới này.

Trước đó không lâu còn nói hai người phải tìm hiểu lẫn nhau, phải tuân thủ quy trình, một giây sau hai người đã nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường.

Tuy rằng cũng không xảy ra chuyện gì.



Tần Thời Dụ lấy điện thoại ra, thấy còn một lúc nữa mới phải đến sân bay, thế là cũng không lập tức rời giường như ngày thường, làm ổ trong chăn lướt điện thoại.

Lướt lên lướt xuống Weibo, hình như cũng không có gì đặc biệt, khi cô đang chuẩn bị thoát ra, ngón tay lại không cẩn thận kéo một cái, một bài Weibo mới hiện ra.

Mà bài Weibo này đã thành công thu hút sự chú ý của cô.

Bởi vì đây là bài Trì Nghiên đăng.

Cô không những hứng thú còn thấy hiếu kỳ, bởi vì Trì Nghiên chẳng bao giờ đăng Weibo.

Mới đầu là Tần Thời Dụ tiện tay theo dõi, thấy anh mãi không đăng gì cũng quên luôn việc mình đã theo dõi anh. Vẫn là ngày hôm đó tức giận, chặn mọi phương thức liên lạc của anh, lướt danh sách theo dõi Weibo lại thấy có anh.

Cô quyết đoán hủy theo dõi.

Cho đến tối hôm qua mới theo dõi lại.

Bài đăng này của Trì Nghiên chỉ chia sẻ một bài hát tiếng Anh tên là “Take your time”, sau đó chú thích ba chữ ngắn ngủi.

[Cứ từ từ.]

Bình luận phía dưới cũng rất đồng lòng.

[Powell: Đêm khuya tình cảm dồi dào?]

[Hứa Trầm: Cuối cùng cũng thông suốt rồi?]

[Trì Linh: Đừng tưởng em không nhìn ra đây là đường.]



Tần Thời Dụ có thói quen theo dõi Weibo người khác, nhưng bạn chung của cô và Trì Nghiên không nhiều, vậy nên cô chỉ có thể nhận ra mấy người này.

Còn lại đều là người qua đường, còn có Weibo chính thức của Tín Thành bình luận bên dưới.

[Khoa học kỹ thuật Tín Thành: Đây là gửi cho bà chủ sao? (Đầu chó)]

[Người qua đường A: Trời ạ đây là người đẹp trai nhất, trẻ trung nhất cũng là người duy nhất không đăng Weibo trong số chín mươi chín tổng tài tôi theo dõi, bây giờ lại đăng bài này hiển nhiên là quá mờ ám rồi, lẽ nào sắp có tình tiết như trong ngôn tình sao??]

[Người qua đường B: OMG trong những năm còn sống còn có thể nhìn thấy Trì tổng đăng Weibo, lẽ nào lần này sẽ có động tĩnh gì lớn??]

Thật ra bình luận bên dưới Weibo của Trì Nghiên cũng không quá nhiều, suy cho cùng anh cũng phải là người trong giới giải trí, bình thường cũng không thích tương tác, nói không chừng rất nhiều người còn không biết đây là Trì tổng trong truyền thuyết.

Có điều chuyện này là một quả bom trong giới bọn họ.

Bọn họ không cạy được miệng của Trì Nghiên, chỉ có thể nghe ngóng từ những người bên cạnh anh. Có điều câu trả lời nhận được đều vô cùng thống nhất, đó chính là: Có thích một người rồi, đang theo đuổi, là ai thì không tiện tiết lộ.

Vốn dĩ hai người kết hôn cũng chỉ có những người bên cạnh biết, hơn nữa trước khi Tần Thời Dụ đồng ý, Trì Nghiên cũng sẽ không tự mình hành động.

Còn về những chuyện phía sau, những gì họ có thể nói đều là sự thật, tin rằng vài câu ngắn ngủi như vậy cũng có thể chiêu cáo thiên hạ.

Bây giờ trong lòng Trì thiếu có người rồi.

Đã không còn giống trước kia nữa.



Tần Thời Dụ không hề biết những điều ấy, hơn nữa với độ dài cung phản ứng của cô, bây giờ cô cũng chẳng nghĩ được đến đâu.

Việc đầu tiên cô làm sau khi tắt Weibo đi làm mở phần mềm phát nhạc nào đó lên, tìm kiếm “Take your time”.

Trong đó có một đoạn lời giúp Tần Thời Dụ hiểu được tại sao Trì Nghiên lại chia sẻ bài hát này.



I don’t know you but I want to

Anh cũng không hiểu em nhưng anh muốn đi tìm hiểu

I don’t wanna steal your freedom

Anh không muốn trói buộc sự tự do của em

I don’t wanna change your mind

Anh không định thay đổi suy nghĩ của em

I don’t have to make you love me

Anh cũng không ép em yêu anh

I just want to take your time

Anh chỉ muốn cứ từ từ

….

Trì Nghiên chọn bài hát này hình như đang nói với bản thân anh, cũng đang nói với cô: “Không cần gấp, chúng ta cứ từ từ.”

Sau khi sống chung một khoảng thời gian, cô đã hiểu rõ Trì Nghiên là người có tính cách như thế nào.

Anh vẫn luôn lạnh nhạt với người ngoài, tính tình không tốt, có những lúc cũng sẽ suy nghĩ cho cô, chỉ là tính cách quá kiêu ngạo lại khó ở, coi trọng thể diện.

Mà hôm nay anh lại có thể nói ra những lời lãng mạn thế này.

Có thể anh thật sự rung động rồi?



Tần Thời Dụ đang chuẩn bị bật bài hát đó lên, vừa phát được hai câu đã nghe thấy âm thanh truyền đến từ ngoài cửa.

“Tần Thời Dụ.”

Cô sợ đến nỗi điện thoại suýt thì bay ra ngoài, trong lúc hoảng hốt muốn tắt nhạc đi, tay lại cứ không ấn đúng vào nút tạm dừng đó.

Cứ như là trúng tà.

Tần Thời Dụ chỉ đành nhét điện thoại vào trong chăn, diễn một màn bịt tai trộm chuông.

“Anh… Anh dậy từ lúc nào vậy?”

Trì Nghiên dựa vào cửa, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt cũng là vẻ uể oải khi vừa mới ngủ dậy.

Anh đi đến trước mặt cô.

“Nghe thì nghe thôi, giấu cái gì chứ, vốn dĩ là để cho em nghe mà.”

Tiếng nhạc được giấu trong chăn đó thật ra vẫn rất bắt tai.

Lúc ấy Tần Thời Dụ mới biết một loạt hành động vừa rồi của mình dư thừa đến mức nào.

“Cái đó, nghe hay thật đấy.”

Tần Thời Dụ ngẩng đầu nhìn vào mắt Trì Nghiên.

Thật kỳ lạ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, góc cạnh rõ ràng, đường nét khỏe mạnh, cô đã quen thuộc với từng tấc một khuôn mặt anh.

Nhưng sao lại cảm thấy mặt mày anh lại dịu dàng hơn rất nhiều.

“Mau dậy thôi, một lúc nữa còn phải đến sân bay.”

Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn giữ nụ cười nhạt trên môi, sau đó anh vươn tay vò đầu cô, nhưng cũng chỉ như vậy, anh thu tay lại đúng lúc: “Anh ở ngoài đợi em.”



Trên máy bay.

Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay Tần Thời Dụ vẫn không thể thích ứng với sự thay đổi vai trò giữa hai người, cô nhất thời cảm thấy bó chân bó tay, làm cái gì cũng mất tự nhiên.

Lúc này cô đang thử ổn định tâm trạng, muốn nói chuyện với Trì Nghiên giống như ngày thường.

“Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện đăng Weibo…”

Trì Nghiên gọi một chiếc chăn mỏng cho cô, giúp cô đắp lên chân, không nhanh không chậm nói: “Vốn muốn đăng lên vòng bạn bè, nhưng đăng lên Weibo sẽ có nhiều người xem hơn.”

“Kết quả hình như cũng chẳng có mấy người bình luận.”

Không phải ảo giác của Tần Thời Dụ, khi nói những lời này, trong giọng nói của anh mang theo chút oán giận.

Sao anh còn thật sự coi mình là siêu sao, quan tâm đ ến những số liệu này nữa vậy?

“Mấy trăm bình luận rồi, bình thường anh cũng không tương tác, có thể có nhiều bình luận như vậy đã không tồi rồi.”

“Lẽ nào anh còn muốn lên hot search à?”

“Cũng không phải là không thể.”

Tần Thời Dụ: …

Quả nhiên trước đó đều là ảo giác, vị đại thiếu gia này vẫn là đại thiếu gia, ánh mắt của tất cả mọi người đều phải tập trung trên người anh mới được.

“Có điều, em yên tâm, họ sẽ không biết là em đâu, tin tức được phong tỏa rồi.”

“Anh chỉ muốn ghi lại một bắt đầu mới thôi.”

Khi nói những lời này giọng điệu Trì Nghiên rất tự nhiên, không có một tia kỳ lạ nào, nhưng lại làm lòng Tần Thời Dụ gợn sóng.

Cô luống cuống rời mắt đi.

“Em… Không có ý đó.”

Nói xong rồi cô lại hối hận.

Người nói không được công khai quả thực là cô, bây giờ lại nói mình không có ý đó, nhìn thế nào cũng thấy cô đúng là ưỡn ẹo thảo mai làm bộ làm tịch.

Thế là cô chuyển chủ đề: “Em không có ý trách anh đăng Weibo, hơn nữa chuyện phong tỏa tin tức anh làm tốt lắm!”

“Đáng để khen ngợi!”

Nói rồi cô còn trịnh trọng giơ ngón cái với Trì Nghiên.

Trì Nghiên cười thành tiếng.

Anh híp mắt lại, nhẹ nhàng véo mũi Tần Thời Dụ: “Em đúng là thẳng thắn thật đấy, hửm?”

Tuy rằng Trì Nghiên rất có chừng mực, sự tiếp xúc da thịt hai ngày này cũng chỉ giới hạn ở việc sờ tai sờ tóc sờ mũi, nhưng vẫn làm mặt cô đỏ bừng lên.

Kỳ lạ thật, rõ ràng trước kia diễn kịch với anh, nắm tay khoác tay cũng không chớp mắt một cái, sao bây giờ chưa cả chạm tay đã xấu hổ rồi.

Vậy nên nói là diễn kịch… Thật sự chỉ là diễn kịch thôi sao?

Vậy bây giờ là…?

Tần Thời Dụ quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Em ngủ một lúc, khi nào đến thì anh gọi em dậy.”



Qua mười phút sau, Tần Thời Dụ vẫn chưa ngủ được.

Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy hình như có một cặp mắt di chuyển trên mặt mình, cô nhéo mình một cái, xác định bản thân không nằm mơ.

Vừa mở mắt ra, phát hiện quả nhiên là Trì Nghiên đang nhìn chằm chằm mình.

“Anh nhìn em làm gì, anh nhìn em không có ngủ được.”

Khóe miệng Trì Nghiên khẽ cong lên, anh nghiêng đầu qua, cả người lại trở nên không đứng đắn, nói chuyện ít nhiều cũng có chút không biết xấu hổ.

“Chỉ là nhìn em thôi.”

“Ai bảo em xinh như vậy.”

Ai bảo em xinh như vậy chứ Tần Thời Dụ.

Làm trái tim người ta ngứa ngáy.
Bình Luận (0)
Comment