Lời đồn đã ảnh hưởng đến trên người nàng, sao nàng có thể không biết chứ, chẳng qua bản thân nàng ngay thẳng nên không cần để ý, lại không nghĩ tới bị một đương sự khác chủ động nói ra.
Bùi An nói xong câu kia cũng nhấc chân không sóng vai cùng nàng nữa.
Hắn đi được một đoạn thật lâu Vân Nương mới lấy lại tinh thần, cảm giác trên mặt rất rất nóng, mà cảm giác này xa lạ giống như bị người phù phiếm nhưng không tìm ra chút mạo phạm nào.
Lại nhìn Bùi AN mặc chiếc áo choàng trắng tao nhã, nó giống như ấn tượng mà hắn tạo ra cho người khác, quang minh lỗi lạc, hiển nhiên là một chính nhân quân tử.
Như cơn gió mang theo ảo giác đến, Vân Nương lắc đầu một cái, xua tan ý cười của y trong đầu mình đi, dời mắt, hơi nóng trên mặt cũng tiêu tan.
Thanh Ngọc ở đối diện bước nhanh nghênh đón, xách một chiếc tay nải trong tay: “Đại tiểu thư đến hậu viện thay quần áo, bên ngoài gió lớn, chủ tử đi thay áo quần khô mát trước đi, đừng để cảm lạnh.”
Hôm nay biết đến để đá cầu, dễ đổ mồ hôi, ai cũng chuẩn bị một hai bộ quần áo.
Nơi thay quần áo cũng là nơi vừa rồi nàng gặp Hình Phong, Vân Nương đi theo Thanh Ngọc vào trong, lại nhìn bốn phía nhưng vẫn không thấy Hình Phong.
Trách nàng, chỉ lo đá cầu, xuống sân cũng không để ý người đi đâu mất.
Thanh Ngọc biết nàng đang tìm ai, tiến lên phía trước: “Chủ tử, nô tỳ có câu không biết có nên nói hay không.”
Vân Nương nhìn về phía nàng ấy.
Thanh Ngọc đến gần nàn: “Hôm nay người và công tử Bùi rất xứng đôi, đệ nhất mỹ nam Lâm An phối với đệ nhất mỹ nhân Lâm An, làm cho một đám thế gia Lâm An nhìn đã mắt.”
Vân Nương:...
Đọc Full Tại truyenggg.com
“Chỉ là đá cầu thôi mà.” Vân Nương cảm thấy nàng ấy nghĩ nhiều rồi.
Thanh Ngọc trợn trắng mắt: “Mấy trăm người trong sân, chỉ sợ cũng chỉ có chủ tử người mới cho rằng như thế, trận đấu đá cầu này, có thể nói người với công tử Bùi phối hợp đến mức không chê vào đâu được, giành hết sự nổi bật.”
“Đến mức đó luôn sao?”
Thanh Ngọc không đáp nàng, chỉ nói: “Nô tỳ cho rằng, lúc này người đừng đi tìm Hình công tử nữa, nếu đi, e là hai bên đều bị thương.”
“Hình ca ca luôn luôn rộng lượng, không nghĩ nhiều vậy đâu.” Vân Nương cố gắng chống đỡ, vịt chết mỏ còn cứng, Thanh Ngọc lập tức làm tư thế mời: “Vậy chủ tử người đi đi.” Vân Nương lại đứng bất động ở đó.
Thanh Ngọc biết ngay đức hạnh này của nàng mà: “Chủ tử vẫn mau mau hay quần áo đi.”
Vân Nương bất đắc dĩ, lê bước chân ngoan ngoãn đi về phía trước.
Lúc trên sân bóng chơi rất thoải mái, bây giờ tỉnh táo lại cũng không nhớ rõ mình chơi quá trớn như thế nào, Vân Nương có phần ảo não vỗ trán một cái.
Thanh Ngọc tri kỷ khuyên nhủ: “Nô tỳ hiểu cho chủ tử mà, đừng nói chủ tử, đổi thành nô tỳ, hoặc là bất kỳ cô nương thế gia nào trong thành Lâm An này cũng giống như chủ tử, mỗi người đều yêu cái đẹp, nhất thời mê hoặc tâm trí cũng không mất mặt…”
“Em đừng nói chuyện, em cũng là một người nông cạn.” Vân Nương ngắt lời nàng ấy, kiên quyết phủ nhận: “Hôm nay toàn sân chỉ có một mình ta nghiêm túc đá cầu, trong đầu các em ai cũng không trong sáng.”
Thanh Ngọc:...
Ai không trong sáng?
Thanh Ngọc đuổi theo nàng phân bua: “Người không phải người nông cạn, vậy khi kết thúc, sao người vẫn còn nhìn chằm chằm người ta…”
Chờ hai người thay áo quần xong xuôi đi ra, đại cô nương đã chờ trước cửa, còn chưa kịp hỏi một chữ, Vân Nương đã nói trước: “Không có chuyện gì hết.”
Đại tiểu thư:...
Ta còn chưa hỏi gì đâu, muội ấy chột dạ gì vậy.
Trở lại chỗ ngồi, ngoại trừ nhị tiểu thư và tứ tiểu thư tò mò hỏi nàng vài tiếng, bị nàng trả lời qua loa có lệ, sau đó không người nào lên tiếng hỏi han nữa.
Chỉ có nhị công tử vừa rồi mới cõng nàng, hỏi đại phu nhân một câu: “Bùi An có ý gì vậy?” Người bên ngoài không ra thủ đoạn mê hoặc người khác không lưu dấu vết của hắn, há có thể tránh thoát mắt hắn được.
Trước không nói Tiêu cô nương kia, bên tam muội muội còn có Hình Phong vẫn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Nhưng Hình Phong kia cũng là một tên nhát gan, vậy mà không phản ứng một chút nào, ở trên sân thì thôi, biết rõ chân tam muội muội bị thương mà cũng không thấy hắn đến nhìn một cái, ngược lại người tới là Bùi An...
Xem đi, tất nhiên ngày mai sẽ có một trận xôn xao rồi.
Đại phu nhân thì ngược lại, vẻ mặt thoải mái nói: “Có thể có ý gì chứ, mọi người nói là có ý gì thì tức là ý đo.”
Nhị công tử nhìn bà một cái, không hề nể nang nói: “Lại muốn trèo cao đúng không?”
Đại phu nhân sửng sốt: “Thằng nhóc này, con nói chuyện với ai đấy?”
Nhị công tử cười nhạo: “Nghĩ kỹ nên làm sao với thím hai đi…”
Đại phu nhân tức giận đến run lên: “Con cái thứ ăn cây táo rào cây sung, dứt khoát tống cổ sang phòng nhì(1) đi.”
(1)Gần hết truyện rồi biết nhớ phòng nhì hay hơn phòng hai nhiều. Thui từ giờ tui gọi phòng nhì nha, tương tự với phòng nhất.
Cũng không biết nhị công tử có nghe thấy hay không, người vén rèm trúc lên, đi ra ngoài chỉ để lại một câu: “Con đi trước.”
Nhị công tử vừa đi, đại cô nương và Vân Nương cũng trở về, trận đá cầu vừa kết thúc, không ít thế gia nhao nhao chạy về, nhà họ Vương đi ở phía sau.
Đoàn người đi ra nói nói cười cười, nhất là đại phu nhân, mặt mày hớn hở.
Tiêu cônương chờ trước cửa đã lâu, nhìn mấy người, hai mắt đỏ bừng, hạ quyết tâm nhất định phải cho cả Vương gia đẹp mặt.
Cướp nhân duyên của người khác, không biết xấu hổ, nên để cho toàn bộ thế gia thành Lâm An nhìn kỹ mặt mũi nhà họ Vương. Đang muốn xông lên, đột nhiên phía sau có người gọi nàng ta lại: “Tiêu tiểu thư.”
Cô nương Tiêu quay đầu lại, là gã sai vặt Đồng Nghĩa bên cạnh Bùi An.
Đồng Nghĩa cười nói: “Thế tử gia bảo tiểu nhân truyền một câu cho Tiêu tiểu thư, nếu muốn tính nợ cũ, tìm chủ tử là được, Tiêu tiểu thư vạn lần chớ huỷ hoại sạch sẽ những ẩn tượng tốt đẹp hồi còn nhỏ.”
Đồng Nghĩa nói xong, nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của cô nương Tiêu, xoay người lên ngựa rồi đuổi theo phía trước, đến phía sau Bùi An, phục mệnh nói: “Chủ tử, đã chuyển lời.”
Bùi An gật đầu.
Triệu Viêm ở bên cạnh chân thành bội phục nói: “Kỹ năng cạy góc tường của huynh, bổn vương tự thẹn không bằng.” Nói xong lại nói: “Rốt cuộc Hình Phong có ý gì? Nhìn vẻ mặt hắn cũng không giống như thờ ơ, như thế nào cũng mặc kệ cạy góc tường, chẳng lẽ thật sự muốn cưới công chúa.”
Có gì không rõ, Bùi An cười: “Há có thể có được cá lẫn tay gấu.”(2) Hình Phong đã chọn con đường hắn muốn đi.
(2)(văn học) con cá và con gấu, bạn không thể có cả hai cùng một lúc (thành ngữ, từ Mạnh Tử); (nghĩa bóng) bạn phải chọn cái này hay cái kia, không phải lúc nào bạn cũng có được mọi thứ bạn muốn.
Hai nhà Hình Vương bất thành.
Triệu Viêm xem như nghe hiểu, trêu hắn nói: “Nếu là Bùi huynh thì nên chọn như thế nào?”
“Ta không bao giờ lựa chọn.” Những vấn đề nan giải của Hình Phong không bao giờ tồn tại trên người hắn.
Bùi An kẹp bụng ngựa đi trước một chút, Triệu Viêm nhìn dáng người thẳng tắp của y trên lưng ngựa “chậc” một tiếng, con người này phô trương kiêu ngạo, thật đúng là không biết khiêm tốn chút nào.
Ngày đó Vân Nương vừa trở về, nhị phu nhân lập tức tới hỏi nàng: “Có gây chuyện gì không?”
Vân Nương lắc đầu: “Không có.”
Nhị phu nhân lại hỏi đại cô nương, đại cô nương cũng nói rất tốt, nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ đến ngày hôm sau, lời đồn đại đột ngột bùng lên, ầm ĩ tới mức ồn ào huyên náo, mấy ngày trước nhiều lắm lời đồn cũng như gió nhẹ.
Nhị phu nhân chỉ đi ra ngoài mua độ một chuyến, vừa đến phố, người quen thuộc của bà ai ai cũng chúc mừng bà: “Chúc mừng nhị phu nhân, Bùi gia tốt lắm đó, tam cô nương có phúc…”
Nhị phu nhân không hiểu mô tê gì, vội vàng sai người đi hỏi thăm, không đợi nha hoàn trở về, ngược lại chính ta bà đã nghe được lời đồn thổi.
“Trận đá cầu hôm qua của công tử Bùi và tam cô nương rất xuất sắc đó, mười quả tam cô nương đá vào khung đều nhờ phối hợp với Bùi công tử …”
“Gì mà mười quả chứ, ta nghe nói mười lăm quả kìa.”
“Mặc kệ mấy quả, chắc chắn lúc này hai người đã bên nhau rồi, hồi trước ta không tin dăm ba lời đồn này đâu, ngày qua tận mắt nhìn thấy, không thể không nói, đăng đối!”
“Trai tài gái sắc, tương lai vào một nhà, ai cũng không có hại.”
Mọi người cười vang một trận, khí huyết nhị phu nhân xông lên đầu suýt nữa ngất xỉu, sau khi trở về thì hùng hổ lao vào phòng Vân Nương: “Vương Vân!”
Vân Nương không có ở đây, chỉ có một mình Liên Dĩnh, sắc mặt hoảng loạn thành một cục, ánh mắt né trái né phải: “Nhị, nhị phu nhân…”
Nhị phu nhân liếc nàng ấy một cái: “Người đâu? Không có ở đây à?”
Liên Dĩnh bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Trách nô tỳ, đột nhiên nô tỳ muốn ăn thịt lừa trên phố, tiểu thư đi ra ngoài mua.”
Nhị phu nhân lạnh giọng cười: “Hỏi ngươi một lần nữa, nó đi đâu rồi.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
“Nô, nô tỳ…”
Liên Dĩnh hoang mang lo sợ, ngẩng đầu liếc một cái thì thấy được Vân Nương vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa.
Vân Nương cúi đầu, cả người ủ rũ héo úa cũng không chú ý tới nhị phu nhân đang ở đây, đến trước mặt, Liên Dĩnh gọi một tiếng “Tiểu thư” rồi nháy mắt ra hiệu với nàng, khi đó Vân Nương mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy nhị phu nhân, khôn khéo giấu ngọc bội trong tay ra phía sau: “Mẫu, mẫu thân.”
Ánh mắt nhị phu nhân nhìn chằm chằm đôi tay sau lưng nàng, đã nhìn thấy thứ trong đó từ lâu, châm chọc cười một tiếng: “Như thế nào, người ta không cần con?”
Vân Nương:...
Bị chọc vào nỗi đau, mí mắt Vân Nương giật giật, im lặng không nói lời nào.
Nhị phu nhân chậm rãi đi tới trước mặt nàng, khom người kéo tay nàng ra, mở ra, quả nhiên là miếng ngọc bội màu xanh ngọc, đột nhiên tò mò hỏi: “Nói thế nào?”
Vân Nương sửng sốt, bất ngờ nhìn về phía bà.
“Nhìn ta làm gì, hỏi con đấy.”
Mí mắt Vân Nương chớp chớp, căng da đầu nói: “Cô nương Vương sắc nước hương trời, là Hình mỗ không xứng.”
Đây là nguyên văn của Hình Phong.
Hôm nay lời đồn đại bắt đầu lan rộng, nhị công tử tới chỗ nàng thông báo tin tức trước: “Tam muội muội nghĩ như thế nào, trước tự mình quyết định.”
Nàng có thể quyết định gì đây, nàng và công tử Bùi là giả, thành thử đi tìm Hình Phong ngay, vừa gặp mặt đã giải thích với hắn: “Hình ca ca, ta và Bùi công tử thật sự không có bất kỳ quan hệ gì cả.”
Hình Phong không đáp, để nàng nói xong mới nói: “Tâm tư của muội đơn thuần, chuyện gì cũng viết trên mặt, hôm qua ta ở đấy, ta biết.”
Hắn nói câu này xong, nàng cũng không xác định hắn tin tưởng mình hay là để ý, vội nói: “Hình ca ca, không huynh mau đến cầu hôn đi.” Nếu cầu hôn, đương nhiên mấy lời đồn này sẽ biến mất.
Hình Phong lại chậm chạp không trả lời.
Vân Nương không rõ y có gì ý gì: “Hình ca ca …”
Đột nhiên Hình Phong hỏi nàng: “Vân Nương, muội có biết thích là gì không?”
Vân Nương sửng sốt: “Ta…”
Hình Phong lại nói: “Muội thích ta, là vì từ nhỏ đã biết sẽ gả cho ta, chỉ có thể thích ta chứ không phải thật sự rung động.”
Vân Nương không rõ hắn nói những thứ này có ích lợi gì, đúng là từ nhỏ nàng đã biết lớn lên sẽ gả cho Hình Phong, trong lòng cũng như lời hắn nói, ép mình chỉ thích một mình hắn.
Nhưng những thứ này, không phải đã đủ rồi sao?
Tương lai hai người họ thành thân, chính là người một nhà, đồng cam cộng khổ cả đời không tốt sao?
“Ninh Ninh.” Hình Phong gọi nàng một tiếng, hốc mắt hơi đỏ bừng, thấp giọng nói: “Ta không thể bảo vệ được muội.”
Mối duyên của hai người không được cha mẹ chúc phúc, cho dù hắn dẹp tan muôn vàn khó khăn nghênh đón nàng vào cửa, cũng không mang lại hạnh phúc cho nàng.
Hôm qua hắn thấy tất cả những chuyện trên sân, nàng tỏa sáng chói mắt, nên vô âu vô lo sống dưới ánh mặt trời như vậy, hắn không muốn kéo nàng vào bụi bặm, nhìn nàng vì mình mà chịu đựng cuộc sống tra tấn.
Hình Phong cũng từng nghĩ tới, muốn dẫn nàng cao bay xa chạy, nhưng theo như lời nàng nói, hai người có thể đi đến đâu.
Nàng giống như một viên minh châu, sao có thể giấu được, sợ nàng đi theo mình chịu khổ, càng sợ tương lai nàng sẽ gặp được người chói mắt như Bùi An, sau đó quay đầu nhìn lại hôn nhân của bọn họ sẽ thấy hối hận. Như vậy, còn không bằng để lại một kỷ niệm đẹp trong lòng nàng.
Không đợi Vân Nương lấy lại tinh thần, Hình Phong đã đưa ngọc bội trong tay tới trước mặt nàng, khàn giọng nói: “Vương cônương sắc nước hương trời, là Hình mỗ không xứng.”
Lời nói xa lạ như thế, là lần đầu tiên Vân Nương nghe thấy, cũng biết được hắn thật sự cắt đứt quan hệ với nàng.
Nàng được nhị phu nhân nuông chiều ra ngoài, cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, những năm gần đây, cũng không phải nàng không hề oán hận một câu nào, nàng nhìn Hình Phong nói: “Hình ca ca nói ta không phải thật lòng thích huynh, vậy huynh thì sao?”
“Sang thu ta sẽ mười bảy.” Nàng nhẹ giọng nói: “Ta biết Hình phu nhân không thích ta, nhưng Hình ca ca thì sao? Chỉ sợ huynh cũng giống như vậy…”
Lời nói của nàng như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực, Hình Phong nuốt cổ họng một chút, không thể đáp lại.
Vân Nương không nói gì nữa, cúi đầu nhận lấy ngọc bội từ trong tay hắn, cũng gỡ ngọc bội bên hông mình đưa trả, còn nói với hắn: “Chỉ mong ca ca sẽ không hối hận.”
Trả tín vật, hôn ước bằng miệng này cũng hoàn toàn kết thúc, về sau sẽ không lui tới nữa. Hai người đã chơi thân với nhau từ nhỏ, tình cảm mười mấy năm, dù sao cũng có phần mất mát.
Nhị phu nhân nhìn thoáng qua vành mắt ửng đỏ của nàng, cũng không châm chọc nữa, trả ngọc bội lại cho nàng: “Nó cũng không nói sai, không xứng, có thể dự đoán được chuyện này từ sớm, không có gì phải đau lòng.”
Vốn định dạy dỗ nàng một trận, cuối cùng nhị phu nhân cũng không nói một câu oán giận nào, chỉ trở về viện của mình.
Dù sao nghiệt duyên này cũng do mình định ra lúc trước, bây giờ hại con gái ruột của mình, bà cũng không có mặt mũi răn dạy ai.
Nhị phu nhân không truy cứu, lời đồn đại cũng không vì vậy mà dừng lại, càng lan truyền rộng hơn, thậm chí bà mối cũng tới.
Lão phu nhân Vương không nhịn được, tự mình gọi Vân Nương đến viện, không hỏi gì khác mà hỏi nàng: “Cùng đá cầu với Bùi công tử phải không?”
Vân Nương gật đầu: “Cháu…”
Lão phu nhân Vương lại hỏi: “Có tiếp xúc chân tay không?”
Vân Nương cắn răng gật đầu: “Nhưng đó là…”
Vương lão phu nhân không nghe hết câu, cũng không hỏi nữa, phất tay với nàng: “Trở về đi, ngày mai bà đi tới Hình gia một chuyến, tìm Hình phu nhân nói lời xin lỗi, ngoại trừ nhà họ Hình, bây giờ cũng không ai dám cầu hôn cháu.”
Đương nhiên Vương lão phu nhân biết nàng không có quan hệ với Bùi An, chính là vì như thế mới có thể đi cầu Hình gia.
Lời đồn đại nối đuôi nhau, dựa vào thân phận phủ Bùi Quốc công, trong thành Lâm An này không ai dám ngỏ lời cầu hôn, chỉ có Hình gia từng có hôn nhân miệng với nhà họ Vương mới không mang tai mang tiếng.
Nàng mười bảy tuổi, chẳng lẽ thật sự không gả.
Nếu là lúc trước, Vân Nương cầu còn không được nhưng hôm nay vừa mới bị Hình Phong lui hôn, ngay cả vật đính ước cũng trả lại, lúc này nhà họ Vương lại đi cầu người, về sau nàng đối mặt với y như thế nào đây.
Sợ là cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.
Vân Nương không muốn mình cúi đầu, cũng không muốn tổ mẫu lớn tuổi đi cầu xin người ta.
Nhưng có thể làm sao bây giờ, sự việc này do nàng gây ra, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao đột nhiên vướng vào lời đồn này, chỉ hối hận bản thân mình đi thi đấu đá cầu, càng hối hận khi có liên quan với Bùi An.
Nàng không nghĩ ra cách nào khác, sứt đầu mẻ trán, lại tức giận, lại nhớ tới khuôn mặt kia, không khỏi mắng một câu: “Cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Vừa mắng xong, Thanh Ngọc ở bên ngoài vội vàng đi vào, vừa vào phòng lập tức đóng cửa phòng lại, ghé sát tai: “Chủ tử, Bùi công tử vừa mới phái người đến truyền lời, hình như bên hắn cũng gặp phải phiền phức, nói nếu chủ tử đồng ý thì giờ Tý ngày mai gặp nhau ở tháp miếu.”
Vân Nương sửng sốt, tức giận sôi máu: “Tên đó còn dám!”
“Chủ tử khoan kích động đã.” Thanh Ngọc đặt tay lên vai nàng, ấn nàng trở về ngồi trên giường, thấp giọng nói: “Nô tỳ cảm thấy đây là chuyện tốt.”
Vân Nương nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng ấy.
“Chủ tử người ngẫm lại đi, bây giờ chúng ta lo chuyện gì? Là chuyện Hình công tử không cưới người đúng không?” Thanh Ngọc không đợi nàng mở miệng đã lắc đầu thay nàng: “Không phải, bây giờ chủ tử đang thiếu một mối hôn sự thể diện.”
“Trong thành Lâm An này, bàn về thể diện, ai có thể so sánh với Bùi gia, bây giờ nhị phu nhân lão phu nhân sốt ruột đi cầu Hình gia, là vì sao?” Thanh Ngọc càng nói mặt mày càng hớn hở: “Là bởi vì người và Bùi công tử là giả, ngoại trừ nhà họ Hình thì sẽ không có ai cưới người. Nhưng chủ tử ngẫm lại đi, nếu người và Bùi công tử là thật thì sao?”
Vân Nương hít một ngụm khí lạnh.
Thanh Ngọc nói tiếp: “Chủ tử nghĩ đi, chỗ này của người loạn như ma, Bùi công tử cũng vướng vào lời đồn như vậy, hắn có thể nhàn đến đâu?”
Vân Nương ánh mắt sáng lên: “Ý muội là…”
“Đúng, Bùi công tử cùng đường, chỉ có thể tới tìm người.”