Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần lười biếng của ban đêm vừa k1ch thích lòng người ta, vừa mờ ám không rõ.
Bàn tay Bùi An cứ nắm chặt không buông mà còn hỏi nàng làm sao vậy, đúng là cố ý chọc nàng mà, Vân Nương bất chấp vẻ đỏ bừng trên mặt, xoay đầu sang.
Ánh sáng đèn lồ ng rất mờ, mặt Bùi An cũng lờ mờ, khóe miệng ẩn chứa ý cười nhạt nhẽo, ẩn giấu trong đôi mắt đen ban đêm, sâu thẳm nóng bỏng, vừa tới gần, làm tiếng lòng người ta rối loạn ngay tức khắc.
Mặc dù Vân Nương đã có hôn ước với Hình Phong từ nhỏ nhưng chưa bao giờ có bất kỳ hành động nào vượt giới hạn, vẫn là một cô nương khuê phòng trong sáng, làm sao chịu được sự thân mật giữa nam nữ như thế này.
Nàng cũng không sợ bị hắn nhìn ra mình đang bối rối, vội vàng liếc mắt nhìn.
Một khúc hành lang ngắn ngủi chưa bao giờ dài đằng đẵng như vậy, Vân Nương cầm đèn lồ ng tiếp tục đi về phía trước, hai bên im lặng một lát, Bùi An lại hỏi: “Hình Phong chưa từng nắm tay nàng?”
Là thanh mai trúc mã từ bé, không có khả năng chưa từng bị nắm tay, nếu từng được đàn ông nắm tay, nàng không nên căng thẳng như vậy.
Bùi An liên tục hỏi hai lần, đột nhiên Vân Nương muốn nổi cơn tam bành.
Nhớ tới chuyện vừa rồi hắn nói, có chuyện muốn hỏi mình, chẳng lẽ là nghe được lời đồn nhảm gì đó từ đâu đó, muốn phủ nhận theo bản năng nhưng đến bên miệng lại cảm thấy quá giả tạo.
Hắn đã biết hôn sự của mình và Hình Phong từ lâu, mười mấy năm, nói chưa từng nắm tay, bản thân nàng cũng không tin.
Nắm tay thì từng nắm thật nhưng gần như mỗi lần cần thiết mới nắm lấy, đi qua mương Hình Phong sẽ đến đỡ mình, hoặc là lúc lên xe ngựa, hắn cầm tay nàng đỡ nàng đi lên.
Chưa bao giờ giống như bây giờ, lén lút dìu dắt nhau.
Vân Nương không lừa được Bùi An, gật đầu: “Từng có một hai lần.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Câu trả lời của nàng rất hàm súc, sợ là không chỉ một hai lần, Bùi An nhớ tới hai tháng này xử lý mấy kẻ ái mộ nàng, ít nhiều gì cũng có phần không thoải mái: “Ta chưa từng nắm tay ai, nàng là người đầu tiên.”
Ngụ ý, nàng là người tùy tiện.
Vân Nương hiểu rõ mối hôn sự này có được từ đâu, cũng nhớ rõ lời nhị phu nhân dặn dò nàng, biết mình nên làm như thế nào cho nên giải thích: “Bùi thế tử và Hình Phong không giống nhau.”
Hắn nhìn mi mắt nàng rũ xuống, căng thẳng rung động, dường như có hứng thú, bàn tay hơi dùng sức kéo nàng về phía trước: “Sao lại không giống nhau?”
Hai bóng dáng đứng dưới hành lang gần như xếp chồng lên nhau, Vân Nương ngửi được mùi rượu trên người Bùi An, còn có hơi thở mận lạnh nhè nhẹ, vành tai nàng lại đỏ rát lên.
“Ta coi Hình Phong là ca ca.” Nàng bắt đầu ăn nói bậy bạ.
Đuôi lông mày của Bùi An khẽ di chuyển, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: “Phải không?”
“Phải.”
Bùi An tin tưởng mới lạ, trong phòng nàng có hai huynh trưởng, một đệ đệ, không thiếu huynh đệ.
Những điều này không quan trọng.
Lúc cướp người hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đó không biết nhiều như hai tháng này, không xác định Hình Phong có phải là ngụy quân tử hay không.
Bùi An nhìn chằm chằm đôi môi son mím chặt của Vân Nương, nhớ tới dáng vẻ ngậm anh đào ngày ấy của nàng, lông mày nhảy dựng, mỹ nhân như vậy, rất khó để người ta bất động.
Mười mấy năm, hắn cũng không xác định Hình Phong có kiềm chế được hay không, hỏi nàng cho rõ ràng: “Hắn đã hôn nàng chưa?”
Lời nói lộ liễu như vậy lại được chính miệng phu quân tương lai hỏi, Vân Nương hoảng sợ, lập tức lắc đầu không thèm suy nghĩ: “Không có.”
Điều này thực sự không có.
Bùi An cũng nhìn ra, hẳn là không có nhưng không vội vàng đáp lại nàng, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của nàng, không cách nào di chuyển, men say không đủ làm hắn bất tỉnh nhân sự như nhị thiếu gia nhưng có thể thúc giục ý chí của người khác.
Hắn cũng không phải thần tiên mà là một người đàn ông bình thường, sống hai mươi hai năm, hiếm khi gặp được người lọt vào mắt mình, cũng giống như tất cả đàn ông khác, cũng yêu thích cái đẹp.
Bùi An không chống cự nổi, nghiêng đầu, chậm rãi tới gần.
Vầng sáng tối tăm mang theo áp bức làm cho người ta hít thở không thông từng chút từng chút đè ép về phía nàng, Vân Nương nắm chặt đèn lồ ng trong tay, thân thể không thể động đậy.
Tối nay hắn bỗng hỏi nàng những thứ này, tất nhiên không phải vô duyên vô cớ, nhất định đã biết một số chuyện nào đó, nàng không chắc hắn đã biết chuyện gì nhưng hẳn là rất để ý đến nó.
Thanh Ngọc nói rất đúng, so với Bùi An, sợ rằng những người ái mộ nàng ngoài kia còn điên cuồng hơn.
Nếu lúc này hắn muốn chứng thực gì đó thì cứ kiểm tra đi, hai tháng sau sẽ thành thân, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì nữa.
Nhìn dáng vẻ chịu chết của nàng, hẳn là nàng cũng có suy nghĩ bất chấp giá nào nhưng rốt cuộc nàng vẫn căng thẳng, ngay lúc Bùi An tiến lên nàng đã nhắm hai mắt lại.
Bên tai yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở của nhau.
Đôi môi Bùi An dừng lại khi chỉ cách nàng không đến ba ngón tay, dù sao hắn cũng tỉnh táo vài phần, ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy mi mắt run rẩy của nàng, nhướng mày hoàn hồn, nhanh chóng đứng thẳng dậy, bàn tay cũng buông lỏng nàng ra.
“Để dành cho động phòng đi.”
Vân Nương chợt mở to mắt.
Bùi An lùi ra phía sau một bước, giữ một khoảng với nàng, quay đầu lại kêu một tiếng “Đồng Nghĩa”, Đồng Nghĩa nhanh chóng bước đến bên cạnh.
Mặt Vân Nương vẫn nóng như lửa đốt.
Thanh Ngọc cũng đến, đưa chiếc đèn trong tay cho Đồng Nghĩa, người ở lại đi theo Vân Nương tiễn hai người họ ra ngoài, chưa đi được vài bước thì đã đến cuối hành lang dài, Bùi An nhấc chân bước xuống bậc thang, bỗng nhiên thân thể loạng choạng.
Đồng Nghĩa vội vàng đỡ lấy hắn: “Chủ tử…”
Rõ ràng là cũng say.
Đưa người đến xe ngựa ở ngoài cửa, nhìn xe ngựa rời đi ở đầu ngõ, cuối cùng hô hấp Vân Nương mới thông thuận.
Quay người lại, Thanh Ngọc kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm: “Mặt chủ tử bị sao vậy, giống như bị bỏng nước sôi.”
Vân Nương:...
Thời gian thành thân chỉ còn hai tháng, Vân Nương phải ở nhà đợi gả không được đi ra ngoài, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.
Cuối tháng sáu, hôn sự bắt đầu khẩn trương lên.
Áo cưới đã chuẩn bị trước một tháng, nhị phu nhân đích thân trông coi, có thể gọi là vô cùng lộng lẫy, dưới gối mình chỉ có một đứa con gái như vậy, lúc gả chồng làm to thì đợi khi nào mới làm to, gần như lấy tất cả vốn liếng ban đầu của mình, của hồi môn chất đầy cả gian nhà ở, từng rương từng rương xếp chồng lên nhau và được buộc bằng lụa đỏ, chờ ngày lành đến thì nâng ra ngoài.
Vương gia xưa đâu bằng nay, đã là phủ của tướng quân nổi danh, cộng thêm người thành thân lại là Bùi An, gia tộc số một ở Lâm An, trước ngày cưới vài ngày, thành Lâm An rộn ràng cả lên.
“Tam gia phủ Quốc công mới kết hôn được mấy năm, lần này cháu trai lại sắp kết hôn, cháu trai trưởng cũng là đứa con trai độc nhất của Bùi Quốc công, e là hôn lễ này còn phô trương hơn cả hôn lễ của Dư gia…”
“Cái này có thể so sánh được sao?” Một người hỏi: “Trước khoan quan tâm đ ến gia thế của phủ Quốc công là gì, chúng ta cứ nói về hai người này đã, một người là kim khoa Trạng Nguyên, một người là đệ nhất mỹ nhân thành Lâm An, trai tài gái sắc, giống như đôi thần tiên yêu nhau, rất bắt mắt. Hai người chỉ gặp mặt trong quán trà thì tin đồn đã ồn ào lan rộng, thu hút các văn nhân mặc sĩ làm thơ cho họ, thậm chí còn thay đổi câu chuyện trong quán trà, nếu hai người họ mặc đồ cưới thật, chỉ sợ con phố này sẽ chen chúc đến nỗi vỡ đầu.”
Lời nói này linh nghiệm thật.
Nửa tháng trước khi thành hôn, một loạt quán trà bên đường bắt đầu tăng giá liên tục, mặc dù như vậy, vẫn khó kiếm được một chỗ ngồi.
Một ngày trước khi thành hôn, dường như ai ai cũng bàn tán: “Các ngươi đã nghe nói chưa, lần này Bùi thế tử mời Liễu công tử ở nhạc phường đến, chuyên đánh đàn góp vui cho hai người.”
“Liễu Dục Hành?” Lần trước hắn viết một khúc nhạc cho Tam tiểu thư sau đó đóng cửa mất hút, ai cũng mời bất động, lúc này chịu đi ra?
“Cũng không phải, nói là Bùi thế tử phái gã sai vặt đi một chuyến, ngày đó bèn bắt đầu sáng tác nhạc, chỉ chờ lúc hai người hôn lễ để góp vui.”
“Cùng lắm chỉ là một ca kỹ, Bùi gia có thể mời hắn, coi như cho hắn mặt mũi…”
Đọc Full Tại truyenggg.com
“Còn nữa.” Người nọ đang nói mặt mày hớn hở: “Nhị công tử của Tiền gia trồng một cánh đồng hoa hướng dương, còn có một phòng hoa tươi, nói cũng muốn mang ra trang trí theo dọc đường, vào ngày tân hôn sẽ rải một đường hoa…”
“Còn mời mấy họa sư giỏi vẽ tranh, Ngô đại công tử, Lý tam công tử, chuyên môn vẽ tranh cho hai người…”
Mọi người dựng thẳng lỗ tai nghe.
“Chỉ riêng đội ngũ đón dâu đã có hơn một trăm người, còn có sính lễ, chắc chắn không thoát khỏi mười dặm hồng trang(1)...”
(1)Mười dặm hồng trang là một phong tục cưới hỏi độc đáo ở miền đông Chiết Giang ngày xưa, người ta thường dùng câu “nghìn mẫu đất màu, mười dặm hồng trang” để miêu tả sự phong phú của của hồi môn. Phụ nữ địa phương khi đi lấy chồng phải mang theo sính lễ sơn son thếp đỏ được chế tác cẩn thận, đó là chiếc hòm thanh dọn đường, cỗ kiệu đặt ở giữa và các hòm, tủ, bàn, ghế, thùng, chậu và các loại của hồi môn sơn son thếp đỏ khác. các vật phẩm được theo sau bởi một đội của hồi môn kéo dài vài dặm, được gọi là “Mười dặm hồng trang”.
“Lúc này sắp được mở rộng tầm mắt rồi.”
Có người cười, có người khóc.