Cấm Đình

Chương 138


Ngày Võ Tam Tư bị nâng về phủ, Võ Thừa Tự vội vàng tới thăm hỏi.

Võ Tam Tư đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nửa người đầy máu, nằm sấp trên giường, không dám cử động một chút.
Đại phu cẩn thận cắt bỏ xiêm y nhuốm máu cho hắn, mỗi một chút được xé rách, đều làm cho Võ Tam Tư phải hít vào khí lạnh, ngẫu nhiên còn chửi ầm lên một hai câu.
Võ Thừa Tự nhìn thấy hắn bị thương như vậy, đã có kết luận.

Nhất định cô cô của bọn họ đã nổi giận thực sự, trượng hình lần này mỗi một trượng đều đánh rất nặng, không nể nang nửa điểm tình cảm.
“Ngươi đã làm gì mà chọc cô cô phẫn nộ như vậy?” Võ Thừa Tự nhịn không được hỏi.
Võ Tam Tư trừng mắt liếc đại phu đang thoa thuốc một cái, đại phu biết điều mà tạm thời lui ra khỏi phòng trước.
“Còn không phải do cái tên ngu xuẩn kia!” Võ Tam Tư càng nghĩ càng giận, Võ Du Kỵ chính là thằng ngu làm được việc thì ít, làm hỏng việc thì nhiều! Đưa thuốc cho công chúa chính là do Võ Du Kỵ muốn, không phải Võ Tam Tư hắn muốn đưa! Sao tới cuối cùng, toàn bộ tội danh đều do Võ Tam Tư hắn gánh chịu, chọc cho cô cô tức giận đến mức như vậy, suýt nữa đánh chết cái mạng nhỏ của hắn.
Võ Thừa Tự nghi hoặc hỏi: “Tên ngu xuẩn nào?”
“Còn tên ngu xuẩn nào nữa? Võ Du Kỵ!” Võ Tam Tư nhắc tới người này liền tức giận vô cùng, “Ta có ý tốt mưu sự cho hắn, đưa cho hắn thuốc tốt để nam tử dùng, hắn lại đòi ta thuốc dành cho nữ tử, làm không xong, ngược lại toàn bộ đều bay đến chỗ cô cô!”
Ánh mắt Võ Thừa Tự hơi trầm xuống, “Sợ là đã rút dây động rừng.”
“Đâu chỉ có vậy!” Võ Tam Tư có phần không phục, “Ngày sau không có công chúa truyền triệu, Võ Du Kỵ không thể về phủ công chúa, kể từ đó, công chúa khẳng định không thể mang thai.”
“Ngươi có biết cô cô đã giao Công Bộ cho công chúa?” Võ Thừa Tự càng để ý chuyện này hơn, “Ngươi nhìn đi, ngươi tùy tiện hành sự, ngược lại còn may giá y cho kẻ khác!”
Võ Tam Tư không nghĩ tới cô cô không chỉ đánh hắn, còn thuận thế bành trướng thế lực của Thái Bình, “Chuyện này…… Này……”
“Lẽ ra……” Võ Thừa Tự luôn cảm thấy không đúng ở chỗ nào, “Vào ngày đại hôn, công chúa chủ động với Du Kỵ đến thế, Dụ Kỵ bỏ thuốc nàng ta, hẳn sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy.”
Võ Tam Tư được Võ Thừa Tự nhắc nhở, cũng phát hiện ra chỗ kỳ quặc, “Đúng vậy! Cô cô nói, công chúa có thể hàn, không nên mang thai…… Lúc trước sắc mặt của công chúa thoạt nhìn rất hồng hào, không giống như là người có thể hàn.” Hắn đột nhiên im bặt, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Võ Thừa Tự, lạnh giọng nói, “Chẳng lẽ, nàng ta đã sớm có đề phòng?”
Ánh mắt Võ Thừa Tự âm trầm, “Lúc trước chuyện ở Duyện Châu, tình thế giữa nàng ta và ta đã như nước với lửa, lần này gả vào Võ thị, nàng ta khẳng định sẽ đề phòng chúng ta…… Thậm chí cũng đề phòng Du Kỵ……” Nghĩ thông suốt một chuyện, Võ Thừa Tự nhanh chóng nghĩ tới một chuyện khác, “Có lẽ, chúng ta đều đã xem thường nàng ta.”

Võ Tam Tư cũng nhận ra điểm này, “Ý của huynh là, việc lần này do công chúa cố ý làm ra?” Nếu như thế, Thái Bình tuổi còn trẻ đã có lòng dạ như vậy, nếu để thế lực của nàng ta phát triển an toàn, nhất định là một đối thủ khó chơi!
“Vừa hóa giải vừa công kích với Võ thị chúng ta, ngay cả phò mã cũng ngăn ở ngoài phủ công chúa, thử hỏi, sau này còn có ai có thể uy hiếp được nàng ta?” Võ Thừa Tự không thể không thừa nhận, một kích này của Thái Bình thật sự rất hay, thu thập Võ Tam Tư, cũng thu được sự đau lòng của Võ Hậu.
Sắc mặt Võ Tam Tư ngưng trọng, “Huynh trưởng, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết!”
“Lần này cô cô đánh ngươi, kỳ thật cũng là đang cảnh cáo ta.” Võ Thừa Tự lắc đầu, “Ít nhất trong vòng nửa năm, ngươi và ta cần phải thu liễm một chút, không nên xung đột trực tiếp với công chúa, nếu không người chịu thiệt chỉ có thể là ngươi và ta.”
“Đáng giận!” Võ Tam Tư không cam lòng cắn răng.
Võ Thừa Tự vỗ vỗ bả vai Võ Tam Tư, nghiêm mặt nói: “Nàng ta có lợi hại, cũng chỉ là một nữ nhân, muốn thu thập nàng ta, kỳ thật không cần ngươi và ta tự mình ra tay.”
“Sao?” Võ Tam Tư nghe ra Võ Thừa Tự có ẩn ý.
Võ Thừa Tự định liệu trước mà cười cười, “Nữ tử trên đời này, quan trọng nhất chính là cái gì?”
Võ Tam Tư ngầm hiểu, khen ngợi: “Hay!”
Chỉ cần gán cho công chúa cái danh “dâ.m đãng”, nàng ta cho dù có nắm được nhiều quyền lực, cũng không thể dao động được địa vị của Võ thị bọn họ.

Dù sao, nữ tử thất đức chính là tội lỗi, nam tử toàn thiên hạ đều sẽ coi thường, thậm chí sẽ còn truyền lưu càng nhiều tin đồn, làm cho nàng ta hoàn toàn thân bại danh liệt.
Một công chúa thân bại danh liệt, cho dù ngày nào đó có hài tử mang huyết thống hai nhà Lý Võ, chỉ bằng cái vết nhơ này của mẫu thân, đứa nhỏ đó liền không phải lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị trữ quân.
Thân dân trong thiên hạ nhất định không hy vọng mẫu thân của Thái Tôn là một nữ nhân uổng cố cương thường, thất đức bừa bãi trương dương.
Hiện giờ công chúa đảm nhiện Công Bộ, nhất định không thể không gặp hạ thần là nam nhân, muốn chứng thực công chúa thất đức, nhất định có không ít cơ hội.

Chỉ là, hiện giờ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Võ Tam Tư cùng Võ Du Kỵ mới làm ra chuyện như vậy, nếu công chúa đột nhiên thất đức, Võ Hậu nhất định sẽ điều tra được ngọn nguồn, lật lại được án oan cho Thái Bình.

Thái Bình rất có tâm cơ, mấy ngày nay nhất định phòng bị khắp nơi.


Lúc này tuyệt đối không nên xuống tay, tốt nhất kiên nhẫn chờ thêm mấy tháng.
Chờ Võ Hậu dần quên chuyện công chúa bị bỏ thuốc, chờ Thái Bình thả lỏng cảnh giác với Võ thị.
“Tam Tư, năm nay ngươi phải dưỡng thương cho tốt.” Võ Thừa Tự trấn an Võ Tam Tư, cũng là hạ lệnh cho Võ Tam Tư, “Không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Được, huynh trưởng, ta đều nghe ngươi!” Võ Tam Tư gật đầu thật mạnh.
Võ Thừa Tự thăm hỏi Võ Tam Tư xong, lại chạy đến phủ phò mã một chuyến.

Võ Du Kỵ đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên Võ Thừa Tự vẫn chưa thể nhìn thấy Võ Du Kỵ.
Võ Du Kỵ quý giá vì là phò mã, thế nhưng lại bị công chúa ngăn ở bên ngoài như vậy, có nhà cũng không thể về, làm trượng phu thật sự là một nổi nhục.

Võ Thừa Tự không khỏi cười nhạo, Võ Du Kỵ tám phần là tránh ở phủ phò mã không dám gặp khách.
Lúc này trong phủ phò mã, Võ Du Kỵ nằm trên giường dưỡng thương, huynh trưởng Võ Du Ninh vẫn luôn chăm sóc cho hắn.

Trải qua một đêm tỉnh lại, Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy xấu hổ.
Thái Bình đối với hắn đã là tình sâu nghĩa nặng, nếu không phải niệm tình xưa thời niên thiếu, Thái Bình hoàn toàn có thể để cho Võ Hậu trị tội nghiêm khắc, mất chức phò mã chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng đầu hắn cũng phải chuyển nhà.
Cô nương tốt như vậy, hắn thế nhưng còn dám làm ra chuyện bỏ thuốc bỉ ổi, hắn chỉ cảm thấy chính mình hồ đồ cực kỳ! Cho dù hắn thật sự chiếm được thân thể của công chúa, tuy cũng coi như danh chính ngôn thuận, nhưng công chúa kiêu ngạo như vậy, chỉ sợ suốt đời suốt kiếp cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Tham lam khoái lạc nhất thời, đổi lại công chúa ghi hận cả đời, tội hắn quả thực đáng chết vạn lần!
Võ Du Ninh thấy hắn lặng im không nói lời nào, rất là khác thường, nhịn không được hỏi: “Du Kỵ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

“A huynh, ta đã phạm phải sai lầm rất lớn.” Võ Du Kỵ hối hận cực kỳ, sao lại để Võ Tam Tư mê hoặc, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Võ Du Ninh sờ sờ gáy Võ Du Kỵ, “Công chúa thiện tâm, lần này nàng nhịn xuống ủy khuất như vậy, đã là tận tình tận nghĩa, nếu không, chỉ sợ đầu của chúng ta đều phải rơi xuống đất.”
Võ Du Kỵ nửa ngồi dậy, nghiêm túc đáp: “A huynh, về sau ta không bao giờ nghe bọn huynh đệ trong tộc nói nữa!”
“Bọn họ……” Võ Du Ninh muốn nói lại thôi, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, “Tuy chúng ta đều họ Võ, nhưng con đường của chúng ta đã định không giống nhau.

Du Kỵ, cô cô giao công chúa mà người sủng ái nhất cho ngươi, ngươi không nên bị người khác lợi dụng, làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa.” Vừa nói, hắn nhịn không được nhắc nhở Võ Du Kỵ, “Công chúa có thể hàn, bọn họ không nói cho ngươi, ngược lại còn mê hoặc ngươi làm mấy việc giường chiếu cùng công chúa, ngươi ngẫm lại cho kỹ, bọn họ thật sự xem ngươi là huynh đệ sao?”
Võ Du Kỵ nghe được lạnh cả sống lưng, tuy hắn không phải người tuyệt đỉnh thông minh, nhưng cũng có thể dựa trên lời nhắc nhở của huynh trưởng mà đoán được Võ Tam Tư rốt cuộc muốn làm gì.
“Ngày thường bọn họ hiếm khi tới phủ bái phỏng, nhưng từ khi ngươi cùng công chúa thành hôn, Võ Tam Tư không có việc gì cũng chạy đến phủ công chúa, ngươi cho là hắn thật sự tới thăm ngươi?” Võ Du Ninh nói xong, nghĩ tới vị đệ muội dịu ngoan thân thiện kia, thở dài, “Nếu đệ muội không đột nhiên ra đi như vậy……”
Nhắc tới Mai thị, tim Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy bị cái gì hung hăng siết một cái.
Công chúa mạo hiểm phạm tội khi quân, cùng hắn che trời vượt biển, chính là vì bảo toàn thê nhi cho hắn, thâm tình sâu nặng như vậy, hắn sao có thể để sắc dục xui khiến, ỷ vào không cam lòng mà tùy ý làm bậy.
Kể từ đó, Thái Bình không phải càng chán ghét hắn sao?
Thái Bình là công chúa tốt đẹp như vậy, tất nhiên gặp qua biết bao thiếu niên lang tốt hơn hắn, nếu ngay cả đường đường chính chính cũng không làm được, hắn sao có thể được nàng coi trọng? Đây chẳng phải là càng đẩy Thái Bình ra xa sao!
“A huynh, ta biết sau này nên làm như thế nào.” Võ Du Kỵ hổ thẹn cực kỳ, thê nhi còn đây, đã nổi lên ý xấu như vậy, đổi lại vị trí, Thái Bình chán ghét hắn là hợp tình hợp lý.
Cho tới bây giờ, chuyện nên làm nhất đó là làm cho Thái Bình không chán ghét hắn như vậy nữa.
Đảo mắt một cái nửa tháng đã trôi qua, hoàng hôn hôm ấy, quỹ sử theo lệ dâng tấu chương mật báo trong tráp đồng lên cho Võ Hậu.
Võ Hậu lật xem vài trang, tầm mắt đột nhiên ngừng ở trên trang mật báo kia, lên tiếng hỏi Xá Địch thị, “Thái Bình nhiều ngày nay vẫn luôn ở bên ngoài Thần Đô?”
Xá Địch thị trả lời đúng sự thật: “Bẩm Thái Hậu, xác thật như thế.”
Võ Hậu đưa mật báo hướng về phía Xá Địch thị, “Mật báo nói, Thái Bình phi ngựa trên cánh đồng, dẫm hư không ít đồng ruộng.”
Xá Địch thị tiếp nhận mật báo, khẽ cười: “Thần thỉnh Thái Hậu ngày mai cải trang ra khỏi thành, nghe một chút nhóm nông dân nói gì.”
“Ồ?” Võ Hậu bỗng nhiên hứng thú, “Vì sao ngươi không nói?”
“Sự tình liên quan đến Nông Khanh Võ đại nhân, thần không dám nhiều lời.” Xá Địch thị ăn ngay nói thật.
Mi tâm Võ Hậu nhíu lại, “Võ Ý Tông?”

“Đúng vậy.” Xá Địch thị tiết kiệm chữ như vàng, có đôi khi cáo trạng triều thần, nói càng ít càng tốt.
Võ Hậu trầm mắt, “Cũng được, ai gia sẽ ra khỏi thành nhìn một cái.”
Ngày thứ hai sau khi lâm triều, Võ Hậu liền thay thường phục, để Bùi thị và Xá Địch thị cải trang cùng ra khỏi cung.

Ở thành Tử Vi đã lâu lắm rồi, Võ Hậu cũng đã lâu chưa từng bước ra khỏi cửa cung.
Xe ngựa ra ngoài, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng ồn ào hò reo trong chợ, Võ Hậu đã rời xa không khí phồn hoa này rất nhiều năm.
Nàng cũng từng trải qua thời niên thiếu, cũng từng thừa dịp ngày Tết Thượng Nguyên rong ruổi trong phố chợ, lôi kéo tỷ muội thân mật năm đó hưởng thụ phồn hoa cùng náo nhiệt ở đô thành.
Võ Hậu hiểu ý cười khẽ, nhấc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài.
Bá tánh này đều là con dân của nàng, tòa thành Thần Đô này là trung tâm đế quốc do nàng trị vì, tin tưởng vào tương lai không xa, Thần Đô sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất đô thành được vạn bang đến triều bái.
Chỉ cần tùy tiện nghĩ như vậy, Võ Hậu liền cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng trở nên nóng bỏng.
Lý Đường vương tôn còn có mấy người chưa thể thu thập sạch sẽ, chuyện điềm lành cũng còn thiếu một hai lần xuất hiện, nàng còn phải kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, mới có thể chờ được cái gọi là thuận lý thành chương.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cổng thành Thần Đô, trong tầm mắt, núi non xanh tươi, ruộng đồng màu mỡ, không ít nông dân đang làm cỏ bắt trùng, bận tối mày tối mặt.
Dân lấy thức ăn làm đầu, mấy năm này, các bá tánh đã trải qua mấy lần thiên tai, cho nên đối với việc đồng áng Võ Hậu cũng rất coi trọng.

Chuyện ở Công Bộ rắc rối, nàng giao Công Bộ cho Thái Bình, kỳ thật cũng có ý khảo nghiệm.
Nếu ngay cả Công Bộ cũng xử lý không tốt, làm sao thống trị thiên hạ? Mặc dù được a nương tận lực nâng đỡ đến Đông Cung, chỉ sợ cũng khó làm thần dân thiên hạ tin phục.
“Thái Hậu, người nhìn bên kia ——”
Bùi thị tinh mắt, nhìn thấy Thái Bình ở xa xa, liền nhỏ giọng nhắc nhở.
Võ Hậu nhìn theo hướng Bùi thị chỉ, chỉ thấy Thái Bình cùng Uyển Nhi đều đeo phán bạc, sóng vai đứng ở trên bờ ruộng, nghiêm túc lắng nghe nhóm nông dân nữ nói chuyện.
Nửa tháng không thấy, sắc mặt của Thái Bình xác thật đã khá hơn nhiều, thậm chí còn bị phơi đen không ít.
Võ Hậu hiếu kỳ nữ nhi rốt cuộc đã làm được gì trong những ngày này, lập tức buông màn xe xuống, nghiêm túc nói: “Qua đó nhìn một cái.”.

Bình Luận (0)
Comment