Hiệu trưởng Khổng ánh mắt sâu sắc, quét qua Lục Vãn Vãn, rồi chậm rãi chuyển sang nhìn vợ chồng nhà họ Lục:
“Giang Miên là con gái ruột của hai vị, người ta nghi ngờ con bé, mà chính cha mẹ ruột lại không đứng ra bênh vực sao?”
Lục phu nhân mím môi, giọng đầy vẻ công chính nghiêm minh:
“Cả hai đứa đều là con gái tôi, tôi không thiên vị ai cả. Tôi chỉ muốn một câu trả lời công bằng.”
“Một câu ‘chỉ muốn công bằng’ hay thật.”
Hiệu trưởng Khổng bật cười, nhưng trong tiếng cười mang đầy lạnh lẽo.
Ông không nói thêm, chỉ lấy ra một xấp tài liệu, mở ra trước mặt mọi người:
“Ai nói rằng không đi học là không biết gì?”
“Một số thiên tài bẩm sinh vốn không phù hợp với cách giáo dục đại trà. Họ tự học một năm hiệu quả hơn người khác học mười năm.”
“Đây là toàn bộ chứng nhận và giải thưởng của Giang Miên từ nhỏ đến lớn, phần lớn là từ các cuộc thi cấp quốc gia trở lên, và mỗi lần tham gia đều giành huy chương vàng.”
“Chỉ bằng chừng này thôi, em ấy đủ điều kiện tuyển thẳng vào bất cứ trường đại học hàng đầu nào trong nước.”
Hiệu trưởng lại lật tiếp một tập hồ sơ khác:
“Đây là các bài nghiên cứu học thuật mà Giang Miên đã đăng từ năm 12 tuổi, tổng cộng có 23 bằng sáng chế.”
“Mà trong đó cái nhỏ nhất, bình thường nhất chính là trò chơi mà em ấy tạo ra năm 9 tuổi.”
Ông đưa điện thoại ra, mở phần mềm quen thuộc chính là trò chơi gây sốt kia.
Lục Vãn Vãn đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể run rẩy như sắp ngã.
Hiệu trưởng Khổng thu lại ánh nhìn, giọng chậm rãi nhưng đầy sức nặng:
“Cô ấy không chỉ là một thiên tài, mà còn là báo vật quý hiếm cấp quốc gia”
Chỉ cần cô ấy muốn ngay bây giờ có thể nhận bằng tốt nghiệp của bất kỳ trường đại học nào.”
“Suất tuyển thẳng này? Cô ấy không hề muốn. Chỉ là do tôi muốn cho.”
Không gian xung quanh trở nên im phăng phắc, chẳng ai thốt nổi một lời.
Vợ chồng nhà họ Lục là những người kinh ngạc nhất.
Cả hai đứng đờ người, nhìn tôi trân trối, dường như quên luôn cách phản ứng.
Cô con gái mà họ xưa nay không hề coi trọng, lại là một thiên tài khiến người người phải lặng im nể phục.
Họ luống cuống, bối rối không biết phải làm gì.
Đặc biệt là Lục phu nhân, khuôn mặt rối rắm, như muốn tiến lên… lại không dám.
Trong sự im lặng kéo dài, tôi nghiêng đầu liếc nhìn hiệu trưởng Khổng.
“Lão Khổng…”
Ông nhướng mày, liếc tôi một cái kiểu "đứa nhỏ này thật là", rồi bật cười rạng rỡ:
“Không có phép tắc gì cả, phải gọi là ông ngoại chứ.”
Tôi cũng không cãi, thuận theo:
“Vậy thì… ông ngoại Khổng, sau này cháu có thể không đến lớp nữa đúng không?”
Ông cười hiền hậu như tiên ông:
“Không sao, cháu không đến học cũng được. Nhưng thi cử thì vẫn phải đến nhé.”
Tôi gật đầu tùy ý, rồi quay người rời đi.
Đám đông bỗng như bị tách đôi, tự động nhường đường, giống hệt cảnh Moses tách biển.
(Moses tách biển là một câu truyện trong Kinh Thánh)
Tôi bước đi giữa ánh mắt của hàng chục người, bình thản mà vững chãi, rời khỏi phòng họp.
Tới cổng trường, Lục Hoài đã đứng đợi sẵn cạnh xe.
Anh lặng lẽ nhìn về phía tôi, trong mắt ánh lên nhiều điều muốn nói.
Tôi không bước tới.
Ngay lúc đó, Lục phu nhân vội vàng chạy đuổi theo từ phía sau.
“Miên Miên! Chờ mẹ với! Con bé này, sao lại đi nhanh thế chứ…”
Lục phu nhân bước đến, khuôn mặt vừa trách yêu vừa tươi cười, đưa tay kéo tôi lại:
“Sao con không nói với ba mẹ trước chứ?”
“Nếu con chịu nói sớm, hôm nay ba mẹ đâu phải mất công tới trường thế này.”
“Đói không con?”
“Hôm nay ba mẹ đưa con đi ăn món ngon nha! Ăn xong mình đi mua sắm, con muốn gì mẹ cũng mua cho hết.”
Lục tiên sinh đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ dùng sự im lặng để thể hiện đồng tình với vợ.
Còn phía sau họ, Lục Vãn Vãn mặt mày tái nhợt như tuyết, nước mắt rưng rưng trong mắt, cả người như sắp ngã xuống.
Tôi nghiêng người tránh khỏi tay của Lục phu nhân.
Nụ cười trên mặt bà thoáng khựng lại.
“Không cần đâu. Tôi muốn về nhà.”
Lục phu nhân gắng gượng nở nụ cười:
“Nếu mệt thì về nghỉ cũng được, vậy thì… mình mau lên xe nhé.”
Bà vừa nói vừa kéo cửa chiếc xe sang trọng bên cạnh Lục Hoài.
Tôi đứng yên, không nhúc nhích.
Nét cười trên mặt Lục phu nhân ngày càng gượng gạo, chỉ chực sụp đổ.
Ngay lúc đó, một tiếng gọi vui vẻ vang lên:
“Chị ơi! Em đến đón chị đây nè!”
Một chiếc xe van cũ kỹ dừng lại cách đó không xa.
Giang Dục cười như thằng ngốc, vẫy tay rối rít qua cửa kính.
Ghế lái, Lục Kiều một tay đặt lên vô lăng, tay kia đẩy gọng kính.
Ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Lục phu nhân và Lục tiên sinh nhìn như người xa lạ.
Tôi quay sang vẫy tay với Lục Hoài, giọng nhẹ tênh:
“Anh, rảnh thì qua chơi nha. Em đãi anh ăn thịt heo do Lục Kiều nuôi đó.”
Nói xong, đút tay vào túi quần, thong dong bước về phía chiếc xe van.
…
Lục Hoài lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy rời đi dứt khoát, không một chút lưu luyến.
Anh nhớ lại cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai người.
Thấp giọng lặp lại:
“Thì ra... lười mang hành lý theo… là có ý này sao…”
— Hết truyện —