Trong ngày thường các tu sĩ Vân giới có nguyện vọng gì không đạt thành, thì thích đi vào trong Huyễn sơn cảm nhận được cảm giác ước nguyện thành hiện thực.
Mặc dù chỉ là giấc mộng, nhưng tỉnh lại vẫn rất tuyệt vời.
Vì vậy nhiều năm trước ở Vân giới còn xuất hiện làn sóng ưu chuộng "Huyễn sơn", Yêu tộc nắm lấy cơ hội, bố trí người đặc biệt trông coi trước cửa vào núi.
Cho nên vào núi phải tốn tiền mua vé.
Đây cũng giống với vườn Bạch Hạc của trấn Bạch Hạc, Yêu tộc thật là biết chơi.
Lúc Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã sắp đến Huyễn sơn, Ngu Tri Dao không nhịn được thở dài nói: "Có một tòa Huyễn sơn như vậy, hàng năm Yêu tộc kiếm được bao nhiêu tiền chứ."
Cái này không phải chính là mỏ tiền sao?
Lấy hoài không hết dùng không hết, chỉ cần thu tiền vào cửa là được.
"Dựa theo trình độ nổi tiếng của Huyễn sơn ở Vân giới mà nói, " Lạc Vân Dã dừng lại một chút, "Hằng năm số tiền kiếm được là vô số, có lẽ có thể chống được nửa chi tiêu của Thần Loa cung."
Đây là khi hắn ở trong kính Linh thông tim kiếm tin tức liên quan đến Huyễn sơn. Mỗi năm chi tiêu của Đại tông môn Thần Loa cung phần lớn đến từ phát triển du lịch, như trấn Bạch Hạc dưỡng lão vậy... Mà trong này, du lịch Huyễn sơn chiếm phần nhiều nhất.
Thu nhập còn dư lại của Yêu tộc, chính là trồng trọt ruộng đất, nuôi động vật buôn bán kiếm tiền của các Yêu tu bên trong cảnh nội Yêu tộc.
Tính tình của Yêu tu ôn hòa, nhiều kiên nhẫn, mặc kệ đồ bọn họ trồng hay nuôi ra, đều vô cùng ngon, phổ biến rất rộng bên trong Vân giới.
Ngu Tri Dao nghe xong phân tích của Lạc Vân Dã, chỉ cảm thấy tòa Huyễn sơn này chính là một tòa núi vàng từ trên trời rơi xuống cho Yêu tộc.
Trông nom núi vàng, chỉ cần thu tiền vé vào cửa. Không phải là giấc mơ của người hiện đại ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, đếm tiền đến rút gân sao?
Chẳng qua Ngu Tri Dao cũng là người có tiền không hề hâm mộ.
Nàng ngẩng đầu lên, lướt qua cây cối um tùm, đã có thể nhìn thấy tòa Huyễn sơn dưới ánh nắng chiếu xuống lóe lên tia sáng trong suốt.
Cả tòa Huyễn sơn này, bề ngoài giống như một mặt kiếng bóng loáng, cũng có cái tên là Kính sơn.
"Tiểu Ngư, nghe nói bên trong Huyễn sơn không có nguy hiểm. Nhưng bởi vì rơi vào cảnh mộng đẹp, đa số đều là đi vào một mình, sau đó lúc bước ra tự nhiên tỉnh mộng. Nếu kết bạn mà đi, rất dễ dàng bị lạc nhau." Lời của Lạc Vân Dã kéo suy nghĩ của Ngu Tri Dao về, "Đến lúc đó đến Huyễn sơn, ngươi kéo tay áo đi sát vào ta."
Ngu Tri Dao gật đầu: "Được."
Nắm chặt Tiểu Vân, cũng dễ dàng bảo vệ được hắn.
Lúc gần tối hai người đến được chân núi Huyễn sơn.
Chân núi Huyễn sơn, hai bên đều là một hàng lều màu sắc, một đường nối đến chỗ cổng hình vòm đi vào bên trong Huyễn sơn xa xa.
Đám Yêu tu đáng thét to bán đồ, lúc này tu sĩ lui đến không nhiều.
Có một Yêu tu thấy Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao kết bạn mà đến, lập tức hưng phấn tiến lên chân thành giới thiệu dây màu đỏ trong tay mình: "Cô nương, công tử, là tới Huyễn sơn chứng nhân duyên sao? Nhìn dây nhân duyên này của ta, có thể cột thật chặt hai người vào, trước khi xuống núi tuyệt đối sẽ không chia lìa!"
Ngu Tri Dao không vội tiếp nhận thành ý giới thiệu này của Yêu tu, chỉ là suy nghĩ trong lòng một chút rồi mở miệng hỏi: "Chứng nhân duyên? Cột chặt vào nhau?"
Yêu tu tóc vàng vừa nghe đã cảm thấy có triển vọng, nụ cười càng tươi, gật đầu liên tục nói: "Đúng vậy, chứng nhân duyên. Huyễn sơn này có thể để cho người nhìn thấy dục vọng ẩn sâu nhất bên trong đáy lòng hoặc là một ít nguyện vọng muốn đạt thành. Hai vị trai tài gái sắc, nhất định là muốn nhìn thử bên trong ảo ảnh có phải sẽ kết đạo lữ với đối phương đúng không? Còn về cột chặt vào nhau, cô nương nhìn bên này.”
Hắn ta xoay người, chỉ vào một cái lều có mày xanh da trời ở phía nghiêng đối diện.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn theo phương hướng của hắn ta chỉ, chỉ thấy ở chỗ lều màu xanh da trời đang có một đôi trai gái trẻ tuổi kéo một sợi dây màu đỏ.
Hai người mỗi người nắm một đầu sợi dây đỏ, sợi dây đỏ kia giống như vật sống, tự động di chuyển, quấn thật chặt vào cổ tay của hai người.
Đôi trai gái dùng sức lôi kéo sợi dây đỏ, phát hiện kéo không đứt, đều lộ ra ánh mắt vui mừng.
Ngu Tri Dao: "..."
Nhìn tính dẻo này, hình như rất tốt.
Chờ bọn họ nhìn xong, Yêu tu tóc vàng lập tức không ngừng tiếp tục nhiệt tình đề cử: "Sợi nhân duyên này là dùng một loại da thú của yêu thú đặc biệt bên trong Yêu tộc ta chế thành. Con thú này có tên là Sinh đôi thú, cả đời chỉ có một bạn lữ. Có đặc tính là đồng sinh cộng tử với bạn lữ, nếu một bên chết, bên còn lại tuyệt đối không sống một mình. Dây nhân duyên dùng da thú này chế tạo, mang ngụ ý cực tốt, có thể liên kết chặt chẽ hai bên, vĩnh viễn không chia xa. Vượt qua đường núi xa xôi của Huyễn sơn, lúc xuống núi sợi dây sẽ biến mất. Nếu không hai vị đến thử một chút, có sợi dây nhân duyên này, lúc xuống núi cũng có thể thành một đôi."
Lạc Vân Dã vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ba năm trước ta từng đi đến nơi này mười lần, vì sao chưa từng nghe nói về dây nhân duyên này?"
Vẻ mặt của hắn quá bình tĩnh, con ngươi trắng đen rõ ràng, vô cùng có tính lừa dối, nhìn qua rất là chân thành.
Vì vậy Yêu tu tóc vàng kia lập tức cười lên: "Ai! Thì ra công tử là khách quen của Huyễn sơn chúng ta! Ngài có chỗ không biết, dây nhân duyên là hai tháng trước Thần Loan cung luyện chế được, đặc biệt để cho hai bên đạo lữa kết bạn đồng hành đi vào Huyễn sơn."
Yêu tu vừa nói xong, ở phía sau bọn họ lại vang lên một tiếng la: "Hai vị công tử, có muốn nhìn thử dây tình bạn của ta không? Một một dây tình bạn, có thể cột thật chặt hai người vào, trước khi xuống núi tuyệt đối sẽ không chia lìa!"