Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 12 - Chương 12.

Chương 12. - Chương 12. -

Sở Lan vội vàng bước nhanh đến hòa giải: "Minh Lê, ngươi và Tri Dao là thầy trò nhiều năm, cho dù muốn thục giục nàng tu luyện cũng nên nói chuyện đàng hoàng. Hơn nữa trên người ngươi còn vết thường, đừng vì chuyện Thiên bảng và Tri Dao mà tức giận."

"Chưởng môn ngươi không biết." Minh Lê quay đầu dùng roi chỉ vào bọc cuộn tròn kia, nhịn cười đến mức ngũ quan vặn vèo, "Rõ ràng thiên phú của nó không kém bất kỳ người nào, nhưng suốt mười năm lại không tu luyện! Hôm nay người cùng tên cùng họ của nó đều là đệ nhất Thiên bảng rồi! Ở trước mắt người ta, sợ rằng chỉ một kiếm đã làm nó tan biến rồi."

Bộ dạng tức giận ngũ quan vặn vẹo của Mịnh Lê làm cho chúng đệ tử hưng phấn xông đến nhất thời trố mắt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.

Sở Lan hơi híp mắt nói: "Người đệ nhất trên Thiên Bảng, thật sự không phải Tri Dao?"

Minh Lê lắc đầu cười khổ: "Nếu thật sự là nó, bây giờ ta đốt pháo ăn mừng còn không kịp nửa là."

Ngu Tri Dao yên lặng chui ra từ trong thảm, ân cần khuyên: "Sư tôn, bớt một chút dục vọng, mới có thể sống vui vẻ một chút."

"Im miệng!" Minh Lê giận đến mức ném cành liễu qua, Ngu Tri Dao nhanh chóng vén thảm lên, cản cảnh liều lại.

Động tác thuần thục như vậy, nghĩ đến cũng không phải là lần đầu tiên bị đánh.

Trong mắt Sở Thanh lóe ánh sáng, nàng ta đi lên trước thi lễ nói: "Tỷ thí học hỏi, Sở Thanh có thể mời Đại sư tỷ chỉ điểm một chút hay không?"

"Không thể." Ngu Tri Dao nằm dài trên thảm: "Một tu sĩ Khai Thiên cảnh như ngươi muốn khi dễ một Trúc cơ nho nhỏ như ta sao?"

Nói có lý chẳng sợ.

Sở Thanh nghẹt thở.

Nàng ta quan sát kỹ Ngu Tri Dao, giống như muốn nhìn thấu hoàn toàn người tên Ngu Tri Dao này.

Ai ngờ Ngu Tri Dao cũng không tránh ánh mắt của nàng ta, nàng đang suy nghĩ đợi một lát trở về muốn đốt huân hương mùi gì để ngủ.

Sở Thanh không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, chỉ thấp giọng nói một câu: "Đắc tội."

Nàng ta quả quyết xuất thủ, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm chiếu sáng gò má của Sở Thanh, một đoàn kiếm quang tấn công Ngu Tri Dao.

Sở Lan nghiêng người, động tác chỉ chậm một giây, không ngăn cản công kích của Sở Thanh.

Chính vì động tác né người này của hắn ta, cũng cản lại Minh Lê ở bên cạnh.

Một tiếng "Ầm" vang lên, kiếm quang bổ vào một cái lồng bảo về hình bán cầu trong suốt, trong nháy mắt kiếm quang biến mất.

"Tri Dao ngươi..." Sở Lan kinh ngạc.

Ngu Tri Dao vội vàng ngồi dậy, sợ vỗ ngực mình, nàng nâng tay ấn xuống viên hồng ngọc ở chính giữa vòng tay trên cổ tay, lồng bảo vệ trong suốt lại biến mất.

Nàng thu hồi lại thảm, ba bước thành hai bước trốn sau lưng Minh Lê, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Sư tôn, cũng may có pháp bảo phòng ngự mà ngài cho đệ tử, ngăn cản tai ương tự nhiên xuất hiện này, nếu không sau này đệ tử không thể hiếu thảo với ngài được nữa!"

Bình Luận (0)
Comment