Ngu Tri Dao đứng ở trước quầy, đang lòng đau như cắt lấy bạc thuê hai phòng, đột nhiên Lạc Vân Dã nói: "Tiểu Ngư, bạc trên người chúng ta không còn nhiều lắm. Nếu không thuê một phòng đi, giống như lúc ở trấn Bạch Hạc, dùng bình phong chắn lại."
Ngu Tri Dao nghe được lời này, thật là cảm động muốn khóc. Tiểu Vân thật là biết lo toan mọi việc trong nhà, quan tâm đến chuyện tiết kiệm tiền bạc cho nàng, ủy khuất mình ngủ trên tháp mềm trong nhẫn trữ vật.
Nghe nói giường ngủ của khách đếm Nhạn thánh là dùng một loại lông tơ của chim muông trân quý làm thành đệm, không chỉ ngủ đặc biệt thoải mái, còn là giừơng đệm giúp chìm vào tốt ngủ tốt nhất.
Đến lúc đó, nàng ngủ trên chiếc giường đặc biệt sang trọng của khách điểm Nhạn thánh, Tiểu Vân tội nghiệp ngủ trên tháp mềm bình thường?
Sao có thể được chứ
Ngu Tri Dao cảm thấy không thể như vậy, đi ra khỏi nhà, tại sao có thể ủy khuất đồng bạn linh hồn tốt đi theo nàng được!
Lúc đầu ở trong núi sâu rừng hoang không có điều kiện cũng thôi đi, bây giờ có điều kiện phải cho Tiểu Vân thứ tốt nhất.
Vì vậy Ngu Tri Dao quả quyết từ chối: "Không được! Tiền bạc tiêu hết còn có thể kiếm, nếu chúng ta vào Nhạn thành, thì phải hưởng thụ thể nghiệm phòng ngủ sang trọng! Chưởng quỹ cho hai gian phòng, không thiếu một gian nào! Tiền không có có thể kiếm lại!"
"Có chí khí!" Chưởng quỹ Nhạn thánh mặt mũi trẻ tuổi anh tuấn cười ha hả: "Vây lúc này ta đây chúc hai vị có thể kiếm lại được tiền!"
"Không thành vấn đề! Cảm ơn chưởng quỹ." Ngu Tri Dao nhận hai chìa khóa, hào khí phất tay nói.
Dưới sự dẫn đường của tiểu nhị, hai người bắt đầu đi lên lầu. Trong khách điểm Nhạn thánh có tổng cộng năm tầng, bọn họ ở tầng ba phòng số 2 và số 3.
Lúc lên lầu, Ngu Tri Dao đưa chìa khóa phòng số 3 cho Lạc Vân Dã, an ủi hắn: "Tiểu Vân, ngươi không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, tiêu hết chúng ta có thể kiếm lại. Nhưng chỗ ở, phải ở chỗ thoải mái tốt nhất. Thật vất vả mới đến Nhạn thành một chuyến, sợ rằng mấy ngày sau chúng ta sẽ rời đi, ngươi không thể vì tiết kiệm mà ủy khuất mình được."
Lạc Vân Dã: "..."
Hắn hơi run rẩy khóe miệng, vẻ mặt sau lớp mặt nạ tràn đầy bất đắc dĩ, nhận lấy chìa khóa thấp giọng nói: "Được, không ủy khuất."
Hai người ở hai gian phòng, đồng nghĩa với việc dây nhân duyên trên cổ tay phải cần cởi ra.
Lạc Vân Dã hơi mím môi có chút không vui, chẳng qua cuối cùng vẫn cởi ra với Ngu Tri Dao.
"Ta mới vừa kêu nước nóng, tiểu nhị nói chỗ này của bọn họ mỗi phòng đều có ao nước nóng, Tiểu Vân ngươi tắm rửa xong thì ngủ một giấc thật ngon, chờ muộn một chút ta tới gọi ngươi ăn cơm." Ngu Tri Dao vừa tiễn Lạc Vân Dã vào phòng vừa nói.
Lúc nghe được mỗi phòng đều có ao nước nóng, Ngu Tri Dao biết tiền này xài đáng giá.
Quả nhiên đắt cũng có đạo lý của nó.
Năm mươi lượng bạc một đêm hai phòng lớn sang trọng, bên trong còn có hoa cỏ dưỡng thần tĩnh tâm, mùi hoa không gay mũi, là một loại mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng dễ ngửi.
Phòng rất lớn, được chia thành nơi ăn cơm, nơi tu luyện và nơi tắm rửa, nơi tắm rửa có một bình phong chắn lại, phía sau là ao nước nóng hai người có thể tắm.
Đẩy cửa ngăn cách ra, không gian cuối cùng chính là phòng ngủ. trên bệ cửa sổ bày đồ khắc thủ công tinh xảo, trong bình hoa còn cắm một nhóm hoa tươi. Chẳng qua hấp dẫn Ngu Tri Dao nhất, là chiếc giường lớn sang trong chiếm gần một mặt tường, hai bên treo từng lớp ren tơ lụa màu xanh da trời, từng tua trâu châu rũ xuống.
Giường lớn như vậy, lăn lộn trên đó khẳng định rất thoải mái.
Ngu Tri Dao cảm thấy quá xứng đáng.
Sau khi chờ Lạc Vân Dã an toàn đi vào phòng, Ngu Tri Dao lập tức tiến vào phòng mình, chạy thẳng đến chiếc giường lớn mềm mại, sau khi thoải mái nằm trên đó, ôm gối kích động ở trên giường lăn vài vòng.
Nàng có chút cảm nhận được sự vui vẻ khi tỉnh ngủ trên chiếc giường năm trăm mét vuông rồi.
Lúc Ngu Tri Dao còn chưa kịp lại xúc động tiền này xài thật đáng giá, trong lòng hơi động, lập tức nhận ra động tĩnh của ốc biển dẫn thanh trong túi.
Nàng lấy ốc biển từ trong túi bên hông để sát vào tai.
Tiếp theo giọng nói mừng rỡ của Minh Lê trong ốc biển truyền đến: "Tiểu Ngư Ngư, thương thế của vi sư đã khỏi toàn bộ rồi!"
Lần trước Ngu Tri Dao đã nghe Minh Lê nói đã tìm được người trị thương giúp mình, cần bế quan chữa trị. Lúc này nghe Minh Lê nói thương thế đã khỏi hết, mắt hạnh cười cong cong, nụ cười chân thành lan ra cả khuôn mắt, nàng nói: "Chúc mừng sư tôn! Ngày sau cần tu luyện nhiều hơn, khẳng định có thể đột phá Thiên Nhân cảnh!"
"Hừ, Tiểu Ngư Ngư cũng đừng thổi phồng vi sư. Chờ sư tôn đột phá Thiên Nhân cảnh, chỉ sợ Tiểu Ngư Ngư đã sớm đột phá đến Thiên Nhân cảnh rồi." Giọng điệu Minh Lê khoa trương nói: "Ai nha, mới bao nhiêu tháng, Tiểu Ngư Ngư của chúng ta đã đột phá tới Phá Hư cảnh hậu kỳ, nghe người ta nói xưng bá ở vị trí đệ nhất mấy tháng liền trên Thiên Bảng. Xem ra khoảng thời gian sư tôn không ở bên cạnh, Tiểu Ngư Ngư cũng không lười biếng tu luyện. Thật không tệ!"
Ngu Tri Dao lắc đầu một cái nói: "Hại! Cũng là do may mắn, gặp được một tiền bối Yêu tộc, từ chỗ của ngài ấy ăn được một ít trái cây tăng linh khí. Nếu không phải ta ăn trái cây đột phá tu vi, đã bị hạng hai Lạc Vân Dã gì đó vượt qua rồi."
Minh Lê cười: "Vận may tốt cũng là cơ duyên của ngươi."
Ngu Tri Dao lột vỏ kẹo, cắn một miếng, cười theo: "Sư tôn, hôm nay địa chỉ Vô Tình phong của chúng ta ở chỗ nào? Ta muốn dẫn một người về."
"Ừm, tạm thời còn chưa quyết định." Hình như Minh Lê đã kịp phản ứng: "Chờ chút! Dẫn một người về? Là ai? Bạn của Tiểu Ngư Ngư? Nam hay nữ?"
"Là đồng bạn quen biết trên đường." Ngu Tri Dao cắn kẹo, nói về Lạc Vân Dã với sư tôn, gò má không khỏi nóng lên: "Là nam, con người rất tốt, sư tôn, ngài cũng sẽ thích."
Một bên khác của ốc biển dẫn âm yên lặng một cái chớp mắt, sau đó mới truyền đến giọng điệu sâu kín của Minh Lê: "Tiểu Ngư Ngư thích hắn?"
Tinh chuẩn nói trúng mấu chốt vấn đề.