Chỉ như vậy?
Tùy tiện một cái bài viết chỉ có tên đã có thể làm cho các ngươi muốn đến Nhạn thành?
Vậy ngày mai hắn ta gửi một bài viết Ma tu trên Thiên Bảng xuất hiện ở Vân Cảnh thánh địa không có nội dung, có phải đám người này sẽ xông đến Vân Cảnh thánh địa không?
Người trung niên vô cùng cạn lời. Hơi mím môi, đang muốn tắt kính Linh thông, dùng một đạo truyền âm vạn dặm hỏi Tiểu Ngân Tước thử lần theo dấu vết hai người kia đã đến chỗ nào rồi, đúng vào lúc này một mảnh giấy nho nhỏ chứa thần niệm khổng lồ rơi vào trong tay của hắn ta.
Cảm giác được cổ thần niệm kia, thân thể của người trung niên chấn động một chút, nhìn về phương hướng trấn Bạch Hạc một chút.
Lão yêu vương lại không thiếu người đưa tin, nhưng lúc này lại chủ động vận dụng nhiều lực lượng như vậy?
Khí chất lười biếng trên người trung niên tuấn mỹ biến mất, hắn ta ngồi thẳng lên, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc. Hắn ta vội vàng dùng đầu ngón tay chạm vào bức thư thần niệm kia, lấy được tin tức bên trong đó.
Khoảng khắc đó thư thần niệm hóa thành bụi bặm, một câu nói trầm trầm truyền vào trong đầu của hắn ta: Nhớ kỹ, hai người một nam một nữ dẫn đầu đi ra khỏi Huyễn sơn, phải ma luyện bọn họ cho thật tốt, nhưng không được để cho bọn họ phát hiện. Nếu hai người này xuất hiện ở biên giới Yêu tộc chúng ta, phải nghĩ đủ cách cố gắng rèn luyện bọn họ cho thật nghiêm khắc, không cần lo lắng nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như bọn họ đi ra Yêu vực, vậy thì tạm thời không cần quan tâm.
Người trung niên gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tuy rằng hắn ta không hiểu vì sao lão yêu vương lại muốn nhìn chằm chằm hai tiểu bối Nhân tộc, nhưng tình nguyện hao phí lực lượng không thể vận dụng, cũng phải truyền tin cho hắn ta, hành động này nhất định là cất giấu huyền cơ có lợi cho Yêu tộc!
Người trung niên không dám chậm trễ, lập tức dùng truyền âm vạn dặm mà tu vi Thiên Nhân cảnh mới có thể thi triển hỏi Ngân tước đang đi theo dõi.
Đợi một lúc lâu, rốt cuộc thư thần niệm của Ngân Tước cũng bay đến: "Cung chủ, bọn họ vào Nhạn thành, còn chưa ra khỏi thành."
Nhạn thành?
Người trung niên hơi run lên, liếc nhìn kính Linh thông còn chưa tắt ở bên cạnh, mặt kiếng còn dừng lại ở bài viết Ma tu trên Thiên Bảng xuất hiện trong Nhạn thành.
Hắn ta cầm kính Linh thông lên, vội vàng dùng đầu ngón tay kéo lên, nhìn thời gian gửi bài viết, là nửa ngày trước.
Nhất thời trong mắt người trung niên hơi lóe lên một vệt sáng, hắn ta lập tức dùng truyền âm vạn dặm phân phó cho chủ sự trong Nhạn thành: Bắt đầu từ tối này, tổ chức Nhạn Thánh đại hội của Nhạn thành!
Nhạn thánh đại hội mở, trong vòng ba tháng, Nhạn thành chỉ được vào không cho phép đi ra, cho đến khi trọn ba tháng.
Mỗi lần Nhạn Thánh đại hội tổ chức đều là lúc Nhạn thành loạn nhất. Đã từng có một lần, quá nhiều người đi vào Nhạn thành, không có chỗ ở, bọn họ lại không cách nào ra khỏi thành, cuối cùng bên trong thành chết rất nhiều người.
Nhạn thành có quy củ, sau giới nghiêm người không có chỗ ở, lại không rời khỏi thành, sẽ bị dẫn đến phòng tuyến biên giới ở gần đó, giết chết một ngàn Ma tu mới có thể rời đi.
Trong đó một nhóm người sẽ chọn đi giết Ma tu, nhưng một nhóm người khác sẽ muốn đi ám sát, trộm cướp người trong thành, thừa dịp trước giờ giới nghiêm, ở lại trong Nhạn thành.
Trong đôi mắt của người trung niên lộ ra vẻ sâu xa.
Mà nay có Ma tu trên Thiên Bảng góp thêm náo nhiệt, hắn lại mở Nhạn Thánh đại hội trong ba tháng, Nhạn thành chỉ có thể vào không thể ra, giống như đang chứng minh tin tức này là thật.
Đến lúc đó, tu sĩ cao cấp đi vào Nhạn thành nhất định sẽ cuồn cuộn không ngừng!
Như vậy hai Nhân tộc ở Nhạn thành kia, lúc nào cũng đối mặt với nguy cơ sinh tồn, nhất định có thể ma luyện được bọn họ.
Sau khi người trung niên tuấn mỹ gửi tin tức xong, hoàn thành mục đích, cả người thư thái.
Chờ ba tháng sau, nhìn xem hai Nhân tộc kia có thể được ma luyện đến trình độ nào!
Nhạn thành
Trong khách điếm Nhạn thánh, Ngu Tri Dao vô cùng buồn ngủ, hai tay ôm chặt gối, mặt dán vào trên gối, nằm trên giường lớn vô cùng mềm mại, giống như đám mây vậy, vui vẻ nheo mắt, thoải mái ngủ trưa.
Chẳng qua nàng còn nhớ buổi chiều gọi Lạc Vân Dã đi ăn, lúc đến giờ ăn cơm, Ngu Tri Dao sửa soạn xong lập tức đi ra ngoài.
Nghe nói trong khách điếm Nhạn Thánh, thức ăn cũng rất ngon, chẳng qua đều rất đắt. Ngu Tri Dao chuẩn bị đi sòng bạc kiếm một chút tiền, nếu không chưa chơi được hai ngày đã phá sản rồi, sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ với Tiểu Vân.
Kiếm tiền, không thể chậm trễ!
Ngu Tri Dao vừa gõ cửa vừa suy nghĩ, Lạc Vân Dã nghe được tiếng gõ cửa, hắn thay xong quần áo đi ra, ngay cả áo khoác cũng mang theo một cổ hương thơm mới tắm gội xong.
"Tiểu Ngư." Lạc Vân Dã vuốt nếp nhăn trên ống tay áo, khuôn mặt sau mặt nạ khẽ nhăn lại, hắn thấp giọng nói: "Thanh toán tiền phòng cho ba ngày, tiền còn dư lại của chúng ta không nhiều, chỗ này của ta còn khoản mấy trăm lượng. Nếu quả thật không được, ta sẽ đi đến chợ bán phù triện các loại, có một ít phù triện người bình thường chưa từng thấy qua, có thể bán được giá cả không tệ."
"Đứng lo lắng, Tiểu Vân." Ngu Tri Dao cười an ủi hắn: "Tối nay ăn uống no đủ, ta dẫn ngươi đi kiếm tiền nha! Chúng ta kiếm nhiều một chút, nếu thật sự không được ta sẽ đi đến chợ bán đan dược, ta còn là Đan tu nữa đó."
Lúc này, bên trong lầu ba, có hai người từ từ đi đến. Một nam một nữ, vóc người thiếu nữ thon nhỏ, mang một mặt nạ kim phượng xinh đẹp, che kín hơn nửa mặt. Thần hình nam tử cao lớn, trên mặt đeo một cái mặt nạ thuần đen, không có hình vẽ gì cả.
"Nhìn người khác một chút đi!" Thiếu nữ đang đi tới hừ nói: "Quỷ hẹp hòi! Một đêm năm mươi lượng bạc cũng chê đắt, thay đổi đi đệ đệ, ngươi như vậy sau này sẽ không tìm được đạo lữ đâu!"
Lúc thiếu nữ đi tới, còn vô cùng tự nhiên cười híp mắt chào Ngu Tri Dao: "Xin chào ~ tiểu cô nương, ngươi rất giỏi!"
Lần đầu tiên Ngu Tri Dao gặp người xa lạ lại giống như đã quen từ lâu, cũng vô cùng tự nhiên cười nói: "Ngươi cũng vậy."
Thiếu nữ gật đầu với nàng, cười cong mắt, tiếp tục quở trách nam tử bên cạnh: "Dù gì ngươi cũng là một Đan tu, tiểu cô nương người ta không có tiền thì đi bán đan dược, ngươi cũng có thể đi mà?"
Thiếu niên áo đen cao lớn nhíu mày, môi mỏng phun ra mấy chữ: "Luyện đan không phải dùng để bán."
"Ai, còn rất thanh cao đó!" Thiếu nữ hừ một tiếng, vòng hai tay trước ngực: "Ta cũng không tin mới vừa rồi ngươi ở không thoải mái, có bản lĩnh bây giờ ngươi lập tức trả phòng đi."
Thiếu niên áo đen mím môi yên lặng không nói, giống như thầm chấp nhận.
Sau khi thiếu nữ nói xong, Ngu Tri Dao chú ý tới hình như gõ má của hắn ta hơi đỏ giống như bị người ta vạch trần sự thật.
"Tiểu Vân, ta phát hiện người này có chút "đụng hàng" ngươi đó!" Ngu Tri Dao chờ người đi xa, nhỏ giọng thì thầm với Lạc Vân Dã: "Mặc dù nhìn qua hắn ta không có thay đổi theo tình hình, không thông minh bằng Tiêu Vân, nhưng thích mặt đồ đen, như Tiểu Vân, còn dễ dàng đỏ mặt, ngay cả mặt cổ cũng đỏ, mặt nạ màu đen cũng không che giấu được."
Lạc Vân Dã: "..."
Hắn nghe không hiểu đụng hàng là gì, nhưng hắn nghe hiểu ý câu sau.
Tiểu Ngư cảm thấy hai người rất giống nhau? Là có hứng thú với người kia?
Lạc Vân Dã ý thức được chỗ này, giống như tự động có một bình phong che chắn dâng lên, nghiêm mặt nói: "Tiểu Ngư, ta không thích mặc đồ đen, cũng không thích màu đen."
Hắn mặt đồ đen cũng chỉ bởi vì thường xuyên bị thương chảy máu, mà máu tươi lại không nhìn được rõ ràng trên nền màu đen, sẽ không tỏ ra là hắn rất bẩn.
Giống như cảm thấy mình biểu đạt không được rõ ràng, Lạc Vân Dã lại nói thêm một câu: "Hắn và ta không giống nhau. Tiểu Ngư không cần nhìn hắn, nhìn hắn còn không bằng nhìn ta."
Trong nháy mắt Ngu Tri Dao: "..."
Không bằng nhìn ngươi là có ý gì!
Đáng ghết! Lại đang công kích bằng lời tỏ tình rồi!
Lạc Vân Dã giống như chứng minh cái gì đó, hơi liếc nhìn quần áo của Ngu Tri Dao, vội vàng nghiêng đầu nói: "Tiểu Ngư, ngươi chờ ta một chút."
Hắn lại đẩy cửa vào phòng đóng cửa lại, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra quần áo đủ loại màu sắc mà Ngu Tri Dao mua cho mình lúc trước, chọn một bộ có màu xanh giống với Tiểu Ngư rồi thay.
Lúc Ngu Tri Dao đi ra, Ngu Tri Dao sững sốt một chút.
Thân hình gầy gò đơn bạc của thiếu nhiên, giống như trời sinh là cái giá quần áo, quần áo màu xanh mặc trên người hắn, giống như một cây tùng sạch sẽ cao ngất.
"Thật đẹp!" Ngu Tri Dao không chút keo kiệt ca ngợi mình, "Tiêu Vân mặc màu xanh thật là đẹp!"
Lạc Vân Dã cười cong môi nói: "Tiểu Ngư mặc màu xanh cũng rất đẹp."
Ngu Tri Dao: "..."
Chờ đã... Màu xanh?
Nàng cúi đầu nhìn mình một chút.
À, đáng chết, trang phục tình nhân!
Nàng ho khan một tiếng, chống lại ánh mắt khen ngợi chân thành của Lạc Vân Dã, nhất thời không biết nói gì.
Chuyện gì xảy ra.
Tiểu Vân mỗi ngày ngây thơ trêu chọc nàng!
Vừa là mặt nạ tình nhân rồi lại đến quần áo tình nhân!
Hết lần này tới lần khác hắn lại dùng cặp mặt chân thành vừa thuần khiết kia chọn đồ giống nàng.
"Tiểu Ngư, sao vậy?" Lạc Vân Dã hỏi.
"Không có gì. ta chỉ là đang nghĩ chút nữa ăn cái gì." Ngu Tri Dao thuận miệng trả lời: "Tiểu Vân, chúng ta đi nhanh đi, ăn xong còn phải đi sòng bạc kiếm tiền, sau đó còn phải chạy về trước khi Nhạn thành giới nghiêm."
Nàng vội vàng kéo tay áo của Lạc Vân Dã, nhanh chóng xuống lầu.
Lạc Vân Dã hơi cúi đầu nhìn tay áo bị kéo của mình, trong con ngươi xinh đẹp lướt qua chút ý cười.
Thích Tiểu Ngư thân thiết với hắn.
Không thích Tiểu Ngư thân thiết với người khác.*