Hai người dọc theo hành lang dài này đi tới cuối, vén màn cửa màu đen lên.
Sau cửa, rất sáng sủa, đứng hai bên là mèo yêu lộ ra lỗ tai, nam có nữ có, mỗi người mặc một bộ lụa mỏng, có thể thấy được làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện. Tất cả bọn họ đều có một cái đuôi đen vừa dài vừa nhỏ, vẫy về phía người đi vào. Trên mặt còn nở nụ cười đúng mực: "Hoan nghênh khách vào phường Kim Ngân của chúng ta, chúc khách có một đêm vui vẻ."
Có vài người bị trêu chọc, chậm chạp không đi, không nhịn được vươn tay ra. Nếu là để ý, thì trực tiếp ôm eo xuống lầu, mang vào trong sòng bạc.
Hai học sinh tiểu học Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã chỗ nào thấy được tình cảnh này, hai người không tự chủ càng dán sát vào nhau, sợ bị hai hàng mèo mun yêu dùng đuôi thật dài đụng chạm
Chính là biểu cảm hoảng sợ khi gặp phải biến thái.
Ở bên cạnh một yêu nữ mèo mun cười nhỏ một tiếng, không có trêu chọc bọn họ, thậm chí còn quan tâm bắt được cái đuôi của tỷ muội bên cạnh, để cho bọn họ nhanh chóng đi qua.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhanh chóng rời đi, dọc theo cầu thang đi xuống dưới sòng bạc lòng đất.
Không ngờ sòng bạc lại rất lớn, hơi có vẻ ồn ào, bên trong này cái gì cũng có.
Bốn mắt nhìn sang, cách gần đó có bàn đặt cược lắc xúc xắc đoán lớn nhỏ, cách đó không xa còn có mười mấy bàn đánh mạt chược, bên kia có đánh bài Cửu, xa xa còn có bắn tên và ném tên vào bình rượu, cuối cùng có có một khu vực lớn chuyên về đổ thạch.
Thật giống như thành phố ăn chơi hiện đại hóa.
Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã đến khu vực lắc xúc xắc gần đó, nhà cái đang dùng sức lắc, người vây quanh bàn đều vô cùng hưng phấn.
"Lớn lớn lớn."
"Nhỏ nhỏ nhỏ!"
Nhà cái nhìn lướt qua mặt bàn, trên mặt nở nụ cười, lúc mọi người đang chờ đợi kết quả rốt cuộc mở cái chén lắc ra.
"Ba con sáu, lớn!"
"Ha ha ha ha ta thắng rồi!"
"Ai! Tối nay thua liền ba trận, thật xui xẻo!"
"Lão tử vẫn không tin, ta vẫn đặt nhỏ!"
Ngu Tri Dao nhìn những người đã đánh bạc đến choáng váng đầu óc, cùng với nhà cái đang mỉm cười kia.
Lại chuyện đánh bạc này, sau lưng nhất định thông qua một ít phương pháp đảm bảo tỷ lệ thắng thua.
Vậy nàng sẽ dùng ma pháp đánh bại ma pháp!
Trong lòng Ngu Tri Dao đã có kế hoạch, nàng quay đầu nói: "Tiểu Vân, ta đi qua trước làm quen quy tắc một chút, sau đó ngươi lại thử, được không?"
"Được."
Vì vậy, Lạc Vân Dã đi theo Ngu Tri Dao, chen vào trong đám người đang hưng phấn. Hắn hơi nhíu mày, dùng thân thể mình bảo vệ Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao có thể rõ ràng cảm nhận được sau ót của mình đụng vào lồng ngực của Lạc Vân Dã, lông mi của nàng hơi run rẩy, hai tay đặt trước bàn đánh cược.
Quy tắc của lắc xúc xắc đoán lớn nhỏ rất đơn giản, ba con xúc xắc lắc lên nếu điểm là ba đến chín thì là nhỏ, mười đến mười tám là lớn. Tiền đặt cược nhỏ nhất mười lượng.
Trước tiên Ngu Tri Dao lấy ra mười lượng thử một chút, nàng dựa vào trực giác đặt lớn.
"Tiểu cô nương không thể đặt tùy tiện như vậy!" Bên cạnh có người nhìn thấy, không ngừng lắc đầu: "Lại đến một người đưa tiền cho phường Kim Ngân."
"Chứ còn gì nữa, người vừa mới đi, thua đến mức than trời."
"Tiểu cô nương lúc nãy thua gần mấy ngàn lượng đi. Tiểu cô nương này đặt ít, nhưng cũng là mười lượng một lần, ít nhất cũng phải thua mấy trăm lượng."
"Đầu năm nay mấy tiểu cô nương đều không nghe khuyên bảo. Cũng nghe không hiểu tiếng lắc, thua nhiều một chút, xem như học được một bài học đi.”
Đi đôi với tiếng nói chuyện này là nhà cái mở chén ra---
Bốn năm sáu, lớn!
Bên cạnh có người đặt nhỏ mỉm cười nói: "Ta đã nói rồi tiểu cô nương này... “Cái gì?! Lớn?"
"Là ta thắng rồi." Ngu Tri Dao cười nói, lấy lại hai mươi lượng bạc.
Lần thứ hai nàng dựa vào trực giác đặt nhỏ.
Người bên cạnh tiếp tục đặt lớn, hơn nữa còn nói: "Vận may của tiểu cô nương không tệ, nhưng cũng không thể đặt loạn như vậy. Mới vừa rồi tiểu cô nương kia đặt rất phóng khoáng, nhưng liên tiếp thua mấy chục lần."
"Đúng đúng, sợ là tiểu cô nương mới vừa rồi kia thua sạch bạc. Sợ rằng ngày mai sẽ đi ra thành thôi!"
Ngu Tri Dao không để ý những người khác, chỉ thấy chén được lật ra----
Một hai ba, nhỏ!
"Ta lại thắng rồi." Ngu Tri Dao cười híp mắt lấy lại hai trăm lượng.
Lúc này nàng trực tiếp ném ra hai trăm lượng, đặt nhỏ.
Mấy người mới vừa rồi lên tiếng kia đã yên lặng, nhưng vẫn có chút không tin một nha đầu bình thường sẽ may mắn lần thứ ba.
Bọn họ vẫn đặt lớn.
Lúc này, vẫn là Ngu Tri Dao thắng, lấy lại bốn trăm lượng.
Ngu Tri Dao tiếp tục đặt bốn trăm lượng về nhỏ.
Mấy người nhiều chuyện kia không ngờ vận may của Ngu Tri Dao lại tốt như vậy, tay thật đỏ.
Chẳng qua trong sòng bạc chính là như vậy, lúc tay đỏ dù ngăn cản cũng không ngăn cản được. Bọn họ vội vàng ngậm chặc miệng, sau đó yên lặng đặt theo nàng, đặt nhỏ, năm trăm lượng!
Lúc này nhà cái mở chén lắc xúc xích ra---
Ba sáu sáu, lớn.
Người bên cạnh duy nhất thua năm trăm lượng, vỗ đùi, thở dài nói: "Ai! Ta đã nói rồi! Nào có chuyện tốt thử vận may lại có thể thắng liên tục như vậy! Tiểu cô nương, ta đã nói không thể đặt tiền như vậy được! Ai! Thừa dịp còn chưa thua quá nhiều, nhanh về nhà đi."
"Quả nhiên chuyện không thể quá ba lần, vận may cũng là như vậy, đặt lần nữa, sợ rằng sẽ phải bị thua liên tục mất!" Nhưng người khác thua tiền cũng phụ họa.
Ngu Tri Dao vẫn tự nhiên đặt cược.
Lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy, lần thứ tám, tất cả lại thắng.
Lúc này trong tay Ngu Tri Dao có tám trăm lượng, lúc này đều đặt theo trực giác, nàng ném ra một trăm lượng ra thử.
Những người mới vừa rồi đã sớm bị hù cho giật mình, thấy vẻ mặt thờ ơ, hờ hững đặt cược, bộ dạng thành thạo, gần như chắc chắc đặt là thắng, giống như một đại lão ẩn giấu!
Vì vậy, lần thứ chín bọn họ liền theo.
Sau đó lại thua rồi.
Ngu Tri Dao không khỏi cười khẽ một tiếng.
Một tiếng cười này, làm cho bọn họ lập tức cảm thấy đại lão là cố ý thua, là vì trừng phạt lúc nãy bọn họ có mắt không tròng.
Người bên cạnh nào dám nói chuyện, hận cái miệng rộng của mình, trên trán mồ hôi lạnh nhỏ xuống.