Lúc Ngu Tri Dao đi tìm Lạc Vân Dã, đổi thành mặt nạ cá chép vàng, lại ở trong hành lang gặp được đôi trai gái mang mặt nạ phường hoàng vàng và mặt nạ đen ngày hôm qua.
Lúc này cô nương mặc một cái váy dài màu hồng thước tha, sau lưng đeo một cây đàn dài, nói với thiếu niên bên cạnh: "Tu Tu đệ đệ, tối hôm qua kỹ năng ta lộ ra không tệ đi? Đi mải võ thì thế nào?"
Nam tử giơ tay xoa tóc mai: "Ta còn có bạc, có thể cho ngươi mượn."
"Vậy cũng không được, ngươi cũng không có nhiều bạc. Ta đi mải võ kiếm chút tiền, lại đi đến Kim Ngân phường thắng lại!" Thiếu nữ siết chặt quả đấm, trong mắt lộ ra vẻ kiên định: "Ta nhất định có thể thắng lại."
Ngu Tri Dao: "..."
Giỏi cho một tên cờ bạc muốn đi thanh lâu mải võ kiếm tiền đánh bạc!
"Ai! Sao ta lại không gặp được một đại lão cá chép nhìn ra được sự nhu nhược không nơi nương tựa của ta?"
Thiếu nữ cảm khái: “Tối hôm qua bài viết kia cũng sắp làm ta hâm mộ muốn chết rồi, thật muốn có một đại lão có thể điên cuồng vung ngân phiếu, nói với ta , "Nữ nhân, tùy tiện chơi"!"
Sau khi nam tử mang mặt nạ đen nghe xong, rất nghiêm túc đề nghị với nàng ấy: "Ta cảm thấy bây giờ người trở về ngủ một giấc, có lẽ có thể gặp được trong mơ."
"Hừ! Ta cũng có thể gặp được cá chép đỏ của mình!" Cô nương nói, "Nam sủng phế vật cá chép đen cũng thua mười lần liên tiếp, còn không phải đã gặp được đại lão cá chép đỏ nắm tay chỉ dạy sao? Cá chép đen xui xẻo như vậy, vừa nghĩ đến đại lão cá chép đỏ vì dỗ hắn ta mà nói hắn ta có vận may tốt... Hu hu, đại lão cá chép đỏ thật yêu hắn ta!"
Ngu Tri Dao mang mặt nạ cá chép vàng: ???
Bài viết gì?
Còn có nam sủng phế vật cá chép đen?
Đại lão cưng chiều là gì?
Trong lòng Ngu Tri Dao có dự cảm không ổn, nhanh chóng về phòng đóng cửa lại, lấy kính Linh thông ra.
Nàng mở bài viết "nóng" có mấy ngàn bình luận, nhìn mấy đoạn đầu, hơi nhíu mày, lấy tư thế ông lão chơi điện thoại di động trên tàu điện ngầm trực tiếp kéo đến hồi kết của bài viết.
Vậy mà cuối bài viết còn có một đoạn--
[Đại lão cá chép đỏ dẫn nam sủng cá chép đen đến mép giường cúi người thì thầm vào bên tai: "Tiểu hắc lý? Hôm nay chơi vui vẻ không? Không bằng cũng để cho ta vui vẻ một chút?"]
Ngu Tri Dao: ???
Đây là cái quỷ gì vậy?
Còn là.... Việc chân thật được ghi lại??
Ngu Tri Dao than một tiếng, vốn dĩ bị cay mắt trực tiếp muốn thoát ra, lại nghĩ đến Tiểu Vân xem tiểu thuyết kéo rèm cũng đỏ mặt, hôm nay đột phá đến cảnh giới Khai Thiên cảnh, ngày sau tất nhiên cũng sẽ có cơ hội sử dụng Linh thông kính...
Vì vậy nàng trở tay báo cáo bài viết không đúng sự thật.
Lạc Vân Dã cách một bước tường, đang ôm kính Linh thông đọc bài viết của đại lão cá chép đó và nam sủng cá chép đen, thậm chí còn len lén thức khuya.
Hắn đọc đến đoạn cuối, lỗ tai xấu hổ đỏ lên.
Lạc Vân Dã cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng len lén báo cáo bài viết không đúng sự thật, tránh ngày sau Tiểu Ngư có kính Linh Thông lại nhìn thấy.
Trang đầu của "Chuyện không bình thường của Vân giới" chính là bài viết của Nhạn Thành, sát phía sau cũng là bài viết liên quan đến Nhạn thành, đều là bài viết có độ nóng mấy ngàn bình luận.
[Nhạn thành: Đại hội Nhạn Thánh đã mở, kỳ hạn ba tháng, trong lúc đó người ở trong thành không thể ra khỏi thành!]
Dưới bài viết bình luận đều là suy đoán Yêu tộc lại đột nhiên mở Đại hội Nhạn Thánh, là bởi vì muốn cho Ma tu trên Thiên Bảng không có cách nào chạy thoát.
Người bình luận rất nhiều, Ngu Tri Dao cũng bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của bài viết chỉ có chủ đề không có nội dung mà mình thấy tối qua.
Ma tu trên Thiên Bảng?
Thật hay giả?
Tin tức không có nguồn tin đáng tin, Ngu Tri Dao cảm thấy dưa này không ăn được, lập tức thoát ra xem những bài viết bát quái khác.
Trong đông đảo bài viết về Thiên Bảng, còn có vô số bài viết than thở về Nhạn thành.
[Bái Nhất Bái: Câu chuyện ta ở Nhạn thành không có chỗ ở trước giờ giới nghiêm, bị dẫn đi diệt trừ một ngàn Ma tu.]
[Đại hội Nhạn Thành tổ chức bất ngờ! Cũng may trong Nhạn thành ta có người quen, nếu không cũng bị bắt đi trừ ma...]
[Cảm ơn lời mời, người ở biên cảnh, cố gắng giết ma, tích lũy ba mươi Ma tộc. Nhạn thành. Nghe ta nói, cảm ơn ngươi, bởi vì có người, Vân giới trở nên ấm áp. Mỉm cười]
Ngu Tri Dao nhấn vào nhìn đại khái, đa số mọi người đều kêu rên vì làm khổ dịch, một ít người ở trong Nhạn thành chỉ len lén cười trên đau khổ của người khác.
Trái lại nàng không ngờ đến đêm qua không chỉ có tiếng hát nhị hồ thú vị còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhiều người bên trong Nhạn thành đều bị buộc đi đến biên cảnh bắt Ma.
Quả nhiên đúng là một bản Lệ trong song sắt đầy thực tế.
Trong những năm nay, đại hội Nhạn Thánh đều sẽ đột nhiên mở ra không có báo trước, nhưng vào đêm đầu tiên tu sĩ bị đưa ra khỏi thành bắt ma thì có thể được hưởng thù lao phong phú, không tính làm việc miễn phí.
Nhưng tu sĩ bị bắt sau thì không có đãi ngộ như vậy.
Không nói đến chuyện dầm mưa dãi nắng trừ Ma, còn là làm công miễn phí.
Quá thảm.
Chẳng qua quy củ của đại hội Nhạn Thánh cũng chỉ hữu dụng đối với tu sĩ không có bối cảnh, nếu có bối cảnh mạnh mẽ thì trực tiếp dùng bối cảnh là được.
Năm đó lúc Nhạn thành tổ chức đại hội Nhạn thánh đầu tiên, Thành chủ cho các nhân vật lớn của tông môn đứng đầu như Vân Cảnh thánh địa và Thần Loa cung mấy lệnh bài thông hành. Người có lệnh bài, cho dù ở trong lúc đại hội Nhạn Thánh được tổ chức, cũng có thể tới lui tự nhiên bên trong Nhạn thành.
Ngu Tri Dao cảm thán.
Nàng và Tiểu Vân không có bối cảnh, hoàn toàn không thể nửa đường rời đi, chỉ có thể ở lại Nhạn thành tận hưởng ba tháng sung sướng này mà thôi.
Ba tháng đó.
Không bằng... Lại nhân tiện kiếm lấy hai cái Nhạn Thánh?
Nếu như thành Nhạn Thánh, ngày sau mỗi tháng có thể miễn phí nhận được một trăm ngàn lượng bạc.
Nàng và Tiểu Vân hai người chính là hai trăm ngàn lượng!
Là vốn khởi đầu của việc dưỡng lão!
Đôi mắt Ngu Tri Dao hơi sáng, một tay nâng cầm, cẩn thận suy nghĩ kế hoạch này. Nếu như bọn họ có thể làm thành công chuyện này, vậy ngày sau có tiền có thể ăn no chờ chết dưỡng lão được rồi.
Mỗi tháng được nhận miễn phí hai trăm ngàn lượng, thật thơm nha!