Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 149 - Chương 149.

Chương 149. - Chương 149. -

Gã không rời đi, chỉ đẩy cửa phòng bao ra một góc, âm thầm theo dõi người ở phòng bao số 3 đối diện.

Trong phòng bao số 3.

Kỷ Phù kêu rên: "Trời ạ, phòng đấu giá lời được 5 % chẳng phải là sẽ có hơn một trăm vạn linh thạch hạ phẩm sao. Đời này ta chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy!"

Linh Tu: "Sư tôn nói chuyện giống như này cần thiết phải hi sinh, lúc nên hy sinh không nên tiết kiệm."

Kỷ Phù thở dài: "Tôn giả thật có tiền, thật tự do hào phóng, ta đã có linh cảm cho quyển tiểu thuyết tiếp theo rồi. Nữ nhân, nhìn đi, đây là phòng đấu giá ta mua cho ngươi!"

Linh Tu cạn lời.

"Mới vừa rồi phòng bao số 2 cạnh tranh Ma linh khải vượt qua giá trị cơ bản với ta, bên trong nhất định là một Ma tu, còn về chuyện có phải là Ma tu trên Thiên Bảng hay không..." Linh Tu nói: "Ta đi ra ngoài trước, ngươi đuổi theo phía sau, xem thử Ma Linh dẫn có phản ứng không."

Kỷ Phù hơi nghiêm mặt, gật đầu thật mạnh.

Lấy Ma Linh dẫn làm trung tâm, trong vòng ba trượng, nếu xuất hiện Ma tu phù hợp yêu cầu, thì sẽ hơi có chút động tĩnh. Cách càng gần, tiếng chuông sẽ càng vang.

Linh Tu và Kỷ Phù một trước một sau đẩy cửa đi ra ngoài.

Phó Nghiêu từ trong khe cửa thấy rõ phòng bao số 3 đối diện đi ra một nam nhân mặc áo đen mang mặt nạ đen thui, sau lưng còn đi theo một nữ tử mang mặt nạ kim phượng hoàng.

Gã hơi nheo mắt lại, cũng từ từ đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng bao, chỗ ngồi dưới lầu, mọi người đều dồn dập đứng dậy rời đi.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã vẫn ngồi ở hàng cuối, nàng khiếp sợ tại chỗ, đời này cũng chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.

Mộ món tiên khí phòng ngự, có thể bán hơn một ngàn ba trăm vạn linh thạch hạ phẩm, bây giờ nàng đổi nghề còn kịp không?

Trái lại Lạc Vân Dã không cảm giác gì cả, mặc kệ là tiên khí hay là linh thạch, trước kia hắn đều không có.

Cho nên hắn rất bình tĩnh đứng dậy, kéo sợi dây nhân duyên màu đỏ: "Tiểu Ngư, chúng ta đi lấy linh thạch."

"Được." Ngu Tri Dao cũng đứng dậy theo.

Dù gì mình cũng có hơn trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, cũng được xem như một đêm chợt giàu, có thể mua chút đồ tu luyện cho Tiểu Vân.

Ngu Tri Dao nghĩ đến đây, đột nhiên lại cảm giác thỏa mãn.

Hai người dọc theo lối đi đặc biệt của phòng đấu giá, sau khi tiến vào, cầm ra thẻ bán vật phẩm đấu giá, kết toán xong linh thành, trừ đi chi phí đấu giá, cũng vừa vặn nhận được một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.

Ngu Tri Dao làm một tấm thẻ linh thạch màu trắng cơ bản nhất, tiêu phí năm ngàn linh thạch, sau đó bỏ hết linh thạch còn dư lại vào, giao cho Lạc Vân Dã.

Hai người nhanh chóng vui vẻ rời khỏi phòng đấu giá.

Giờ phút này cách giờ giới nghiêm là giờ Tý còn nửa giờ, lầu một đại đấu trường vẫn đèn đuốc sáng trưng, chẳng qua đã có rất ít người rồi.

Ngu Tri Dao nhìn đồng hồ, đề nghị: "Tiểu Vân, không bằng ngày mai chúng ta ban ngày đến đánh cược, nhận tiện thăm dò Bạch Vũ kia, buổi tối lại đến chợ đêm đào bảo bối!"

Lạc Vân Dã gật đầu đồng ý.

Hai người dọc theo cầu thang đi ra đại đấu trường.

Ngu Tri Dao cầm trái cây đưa cho Lạc Vân Dã, hai người vừa ăn đêm, vừa chậm rãi khoan thai đi trở về.

Bên trong phòng đấu giá, bởi vì món đồ đấu giá sau cùng có giá quá cao, Linh Tu và Kỷ Phù tiến vào một lối đi đặc biệt khác.

Hắn ta lấy thẻ tử tinh đưa một ngàn ba trăm vạn linh thạch hạ phẩm, sau khi thu hồi Ma linh khải kia lại xong, còn mặc lên người.

Người phụ trách nhắc nhở: "Hai vị khách quý có muốn đổi một bộ đồ và mặt nạ mới không?"

Linh Tu lắc đầu.

Người phụ trách cũng mỉm cười gật đấu tiễn hai người ra lối đi, tỏ ý bọn họ từ cửa ngầm đặc biệt rời đi.

Linh Tu và Kỷ Phù rời đi, đi vòng vo xung quanh một chút lại đi đến cửa ra vào của đại đấu trường.

Càng đi đến cửa ravào, chuông trên thắt lưng của Kỷ Phù bắt đầu có chút động tĩnh, nàng ấy vội vàng làm ra vẻ sửa sang ống tay áo.

Lúc này trên đường phố người đã không còn nhiều nữa, phía trước chỉ có một người mang mặt nạ hắc long, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Cách càng gần người nọ, Ma linh dẫn từ khẽ nhúc nhích bắt đầu phát ra tiếng vang.

Phó Nghiêng nghe được tiếng chuông nhỏ kỳ quái, gã cảm thấy có chút nào không đúng, chỉ thấy Thời Việt và nữ Ma tu đi theo sau đột nhiên xông về phía trước.

Tiếng chuông kia cũng trở nên gấp rút, chấn cho gã hoàng sợ trì trệ trong chớp mắt.

Chính một một chớp mắt không có cách nào nhúc nhích này, gã bị tiếng đàn của Phục Ma cầm và hàn quang của đại đao tập kích.

Phục Ma cầm chính là vũ khí khắc ma nhất, Phó Nghiêu nhận công kích trực diện. Đồng thời chuôi đại đao còn xuyên qua ngực của gã, chỉ là bởi vì bên trong áo có mặt nhuyễn giáp, làm cho đại đao kia đâm vào không quá sâu.

Mũi đao xuyên qua nhuyễn giáo, đâm vào máu thịt, lúc này Phó Nghiêu mới thoát khỏi sự không chế của Ma Linh dẫn kia.

Gã liên tục lui về phía sau mấy bước, trong miệng phun ra một cổ máu tươi, gọi ra một thanh trường thương đen nhánh, giận dữ nói: "Tu sĩ Nhân tộc hèn hạ vô sỉ!"

Phí Nghiêu biết sự lợi hại của đại dao kia, gã dùng trường thương miễn cưỡng chống đỡ công kícj, sau đó dùng thuật độn thổ, muốn chạy trốn.

Trước khi chạy trốn còn bị Phục Ma cầm đập trúng đầu, đánh cho một trận choáng váng.

Linh Tu đuổi theo, Kỷ Phù thuần thục tiếp nhận Phục ma cầm, cũng đuổi theo phía sau.

Sau khi Phó Nghiêu chui xuống đất, thương thế quá nặng, cần phải đi hút ma khí của Ma tu tới khôi phục.

Chẳng qua có mặt nạ Nhạn thành ngăn cản, cũng không biết là người là ma hay là yêu.

Vì vậy, đoạn đường này, Phó Nghiêu thấy một người là giết một người, muốn thử vận may hút được ma khí.

Lúc này đã đến gần giờ Tý, người đi đường không nhiều.

Phó Nghiêu không hút được ma khí của Ma tộc nào, tâm trạng ngày càng táo bạo, chẳng qua rất nhanh hắn đã đụng phải người đi đường.

Đó là hai tu sĩ đang nhàn nhã gặm trái cây.

Ở Vân giới, Tu sĩ Phá Hư cảnh là đã được tích cốc. Còn nếu tu sĩ có tu vi bực này, cũng sẽ không ăn loại trái cây bình thường.

Cho nên Phó Nghiêu hoàn toàn không xem trọng hai tu sĩ bình thường không có gì khác lạ này.

Sau lớp mặt nạ, sắc mặt gã nhàn nhạt, vết thương ở ngực tạm thời không có cách nào khép lại được, máu tươi đang nhỏ giọt từng chút một. Tốc độ đi tới của Phó Nghiêu cực nhanh, giơ trường thương đen nhánh lên, muốn trong thời gian ngắn ngủi giải quyết hai người này.

Bây giờ gã hi vọng hai người này chính là Ma tu, có thể cung cấp ma khí cho gã khôi phục một chút.

*

Bình Luận (0)
Comment