Thời Việt chính là tu sĩ dùng để thi đấu mà đại đấu trường đặc biệt nuôi dưỡng, người phụ trách của đại đấu trường không thể để cho hắn ta rời đi được.
Chẳng qua thiếu niên áo hoa có quan hệ với cấp trên, cuối cùng dưới sự giở mọi mánh khóe mềm cứng của hắn ta, đại đấu trường đồng ý để cho Thời Việt giao ra một trăm triệu linh thạch hạ phẩm, cùng với suốt đời không thể vào trong đại đấu trường để thi đấu làm cái giá rời đi.
Dù sao mấy Bá vương Bá chủ khác còn có thua có thắng, nhưng Thời Việt lại gần như không có địch thủ, nếu hắn ta cố ý thua một trận, lại báo tin cho người đặt cược, như vậy sẽ mang lại tổn thất vô cùng to lớn cho đại đấu trường.
Trong lòng mọi người đều biết rõ được điểm này, cho nên cũng không muốn làm quá khắc khe. Dưới sự trả giá một trận của Ngu Tri Dao, cuối cùng bớt được 20, vừa vặn trả sạch tám chục triệu linh thạch Thời Việt thắng ở trận của Lạc Vân Dã.
Ba người vui vẻ rời đi.
Thuận tiện còn mang theo một cái đuôi nhỏ Hoa Hoa.
Ngu Tri Dao đặc biệt tò mò: "Ta nghe nói từ trước đến nay tu sĩ mà đại đấu trường đặc biệt nuôi dưỡng dùng để thi đấu đều không cho phép ra khỏi đại đấu trường. Nếu muốn mua cái gì dùng cái gì, trực tiếp truyền lời cho người phụ trách. Hoa Hoa, vì sao ngươi có thể đi ra?"
"Ai nha, Tiểu Ngư tỷ, ta đã nói rồi, phía trên của ta có người mà!" Thiếu niên áo hoa đi theo bọn họ: "Thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi một chút, rất đơn giản!"
“Hôm nay Bạch Vũ thắng nhiều linh thạch như vậy, mời khách, mời khách!" Hoa Hoa nói.
"Mời khách." Thời Việt gật đầu: "Ta tìm được ca ca, ta mới khách."
"Vậy ta muốn ăn tiệc lớn! Đi ngay đến Thiên Nhân các đi, ăn một bữa linh thực xa xỉ của tu sĩ Thiên Nhân cảnh hay ăn!" Hoa Hoa vui vẻ giơ quả đấm lên.
Thời Việt nghiêng đầu hỏi: "Ca ca muốn ăn cái gì?"
"Ta sao cũng được, nghe Tiểu Ngư." Vì vậy quyền quyết định cuối cùng rơi vào trong tay Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao thấy được vẻ mặt tức giận của Hoa Hoa, cười cong mắt nói: "Hôm nay may mà có Hoa Hoa, Bạch Vũ mới có thể đi ra ngoài. Chúng ta đi đến Thiên Nhân các đi, đúng lúc có thể nếm thử mùi vị linh thực mà tu sĩ Thiên Nhân cảnh hay ăn là như thế nào."
"Vẫn là Tiểu Ngư tỷ tri kỉ nhất." Thiếu niên áo hoa cười híp mắt, bắn tim với Tiểu Ngư.
Lạc Vân Dã nghe hai lần liên tiếp thiếu niên áo bông gọi Tiểu Ngư là tỷ tỷ, hơi nhíu mày, lặp lại: "Tiểu Ngư... Tỷ?"
"Đúng vậy, ca ca, ta mới mười sáu tuổi."
Thời Việt như có điều suy nghĩ, cũng gọi một tiếng: "Tiểu Ngư tỷ."
Thiếu niên mười sáu tuổi thật và thiếu niên mười sáu tuổi giả bắt đầu gọi tỷ tỷ.
Lạc Vân Dã: "..."
Hắn không lên tiếng, chẳng qua hơi nắm lấy tay áo của Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao được xem là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong bốn người, cười lấy tay che mắt, nàng nói: "Được rồi được rồi, ta cũng chỉ lớn hơn các ngươi mấy tuổi, gọi ta là Tiểu Ngư được rồi."
Sau khi bốn người xa xỉ tiêu xài một trận ở Thiên Nhân các, Hoa Hoa hỏi rõ địa chỉ chỗ ở của bọn họ, sau đó một mình trở lại đại đấu trường.
Sau khi tin tức Ma tu trên Thiên Bảng truyền ra ở kính Linh thông, một nhóm lớn người tràn vào Nhạn thành. Trong đó có người trừ ma, tất nhiên cũng có Ma tộc muốn đi vào xác nhận và bảo vệ người mình.
Cho nên hôm nay khách điếm Nhạn thánh, toàn bộ phòng đã bị lấp đầy,
hai người đều không có phòng dư sắp xếp cho Thời Việt.
Đối với Tiểu ma long mất tri nhớ, "huynh khống" tu vi cường đại này, ai ở với hắn ta cũng có tính nguy hiểm nhất định.
Vì vậy sau khi hai người bàn bạc xong, quyết định sắp xếp hắn ta ở phòng của Lạc Vân Dã, còn Lạc Vân Dã thì chuyển đến ở cùng với Ngu Tri Dao.
Mặc dù phòng rộng, nhưng rốt cuộc Ngu Tri Dao cũng không chịu để cho Lạc Vân Dã lấy tháp mềm từ trong nhẫn trữ vật đặt ở chỗ trống trong phòng ra ngủ.
Nàng chia một nửa giường lớn cho Lạc Vân Dã, sau đó ngồi xếp bằng trên giường hỏi hắn: "Tiểu Vân, ngươi dẫn hắn về là vì muốn ta vui vẻ?"
"Để cho Tiểu Ngư vui vẻ rất quan trọng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn." Lạc Vân Dã thả phù triện màu vàng đang vẽ trong tay xuống, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng qua ta cảm thấy, làm con của Ma long kia thật là đáng thương. Người bị thương này, không biết tại sao còn bị mất trí nhớ, bị giam cầm ở nơi nhỏ không thể ra ngoài được. Nhìn qua bản tính của Bạch Vũ không xấu, hơn nữa Tiểu Ngư cũng rất vui vẻ. Cho nên nếu như có thể giúp hắn một lần, vậy cứ giúp đi."
"Đợi ngày sau, hắn ta khôi phục trí nhớ, biết mình là ai, biết nơi ở của mình, chắc chắn sẽ rời đi. Nếu như hắn ta không biết đạo lý muốn làm tổn thương chúng ta, ta biết mệnh môn của hắn ta, nhất định sẽ không lưu tình giết chết hắn." Lạc Vân Dã hơi mím môi, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm: "Tiểu Ngư, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Hắn lo lắng Tiểu Ngư cảm thấy nguy hiểm... Sẽ có suy nghĩ rời khỏi hắn.
Ngu Tri Dao nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của hắn, trực tiếp bật cười thành tiếng: "Tiểu Vân ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Một tiểu Ma long, lưu lại thì lưu lại thôi, nếu hắn có tâm tư gì xấu, vậy trực tiếp bị làm thịt! Vừa vặn lột da rút xương làm cho Tiểu Vân một bộ áo giáp."
Ngu Tri Dao vẫn canh cánh trong lòng bộ Ma linh khải thích hợp với Lạc Vân Dã kia, hôm nay trong tay có gần một ngàn vạn linh thạch, nàng rất muốn mua gì đó thật tốt cho Tiểu Vân.
Lạc Vân Dã hơi thả lỏng chân mày, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ.
"Được, nghe lời Tiểu Ngư. Nếu hắn dám sinh ra ý nghĩ xấu, chúng ta lập tức làm thịt hắn!"
Lạc Vân Dã không giấu giếm Ngu Tri Dao, cũng tin tưởng Ngu Tri Dao. Hắn nói mệnh môn của Thời Việt cho nàng, để nàng cũng phòng bị.
Thời Việt không phải loại hỗn huyết như Lạc Vân Dã, hắn ta chính là một Ma long thuần túy, người bị thương nặng, mất đi trí nhớ, mới có thể để cho hắn ta tạm thời mắc kẹt ở chỗ này.
Hai người đều cảm thấy đợi khi hắn ta hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ rời đi.
Đại khái chỉ cần dẫn theo, hơi trông nôm một đoạn thời gian là được.
Ở trong khách điếm Nhạn Thánh hai ba ngày, Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã và Thời Việt đều không đi ra ngoài.
Thời Việt là một thanh niên hai mươi mốt tuổi, nhưng cố chấp cho rằng mình là thiếu niên mười sáu tuổi. Hắn ta rất thích Lạc Vân Dã, ở trước mặt Lạc Vân Dã hành động giống như một đứa con nít mười sáu tuổi, biểu hiện ra sự khát khao yêu thương, hoàn toàn chính là "huynh khống" trong truyền thuyết.
Giống như một đứa bé đặc biệt thiếu yêu thương.
Lạc Vân Dã ra lệnh cưỡng chế Thời Việt đóng cửa dưỡng thương cho thật tốt, đưa cho hắn ta một ít trái cây bánh ngọt, đồ chơi nhỏ lấp lánh.
Không có một Ma long nào có thể kháng cự được đồ chơi nhỏ trong suốt lấp lánh, trong nháy mắt Thời Việt cảm thấy mình đã có được rất nhiều rất nhiều thứ, vô cùng an phận.
Lạc Vân Dã biết năng lực khôi phục của Ma long rất mạnh, giống như hắn chỉ có một bộ phận huyết mạch của Ma long đã có thể tự chữa thương không thể chết được, Thời Việt còn mạnh hơn cả hắn.
Lúc trước bởi vì mỗi ngày Thời Việt đều phải thi đấu, đối thủ có mạnh có yếu, tổn thương nặng nhẹ đều không ngừng được, thương thế mới có thể không hoàn toàn khá hơn.
Hôm nay chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, không lâu sau những vết thương kia cũng sẽ tự động chữa lành.
*