Sáng sớm ngày hôm sau, Linh Tu và Kỷ Phù tạm biệt bọn họ trở về tông môn.
Sau khi tỉnh lại Linh Tu có chút nhức đầu vì say rượu, sau khi từ chỗ Kỷ Phù biết mình đã làm gì, hôm nay hắn ta trở thành một người vô cùng yên lặng.
Ở trước mặt đồng bạn thừa nhận mình là Linh Tu thì cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng đêm qua hắn ta lại biểu hiện ngốc như vậy?
Sư tôn nói đúng, quả nhiên rượu là thứ đáng sợ.
Nhất thời Linh Tu có chút ưu sầu.
Hoa Hoa thì còn mê màng buồn ngủ, đầu tóc như ổ gà, cùng mọi người tiễn Kỷ Phù và Linh Tu đi ra khỏi thành.
Hắn ta vẫy tay không ngừng: "Huynh đệ tỷ muội, nhớ ngày sau rảnh đến Nhạn thành thăm ta nha!"
Linh Tu giơ cao tay vẫy lại.
Kỷ Phù cũng không đấu võ mồm với Hoa Hoa nữa, lúc này cũng cười nói: "Nhất định!"
Đưa tiễn hai đồng bạn đi, tiểu đội chỉ còn lại bốn người. Hoa Hoa ở đại đấu trường tiếp tục phát huy tuyệt học đấu vũ của mình, ba người Ngu Tri Dao thì tiếp tục đi các sòng bạc của Nhạn thành hốt bạc.
Linh Tu còn đặc biệt đổi thành mặt nạ lông đen, đi theo Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã.
Dấu vết của ba người trải rộng các sòng bạc, trong vòng nửa tháng cuối cùng, rốt cuộc cũng kiếm đủ tiền có được ba cái Nhạn thánh.
Lúc đại hội Nhạn Thánh kết thúc, ba Nhạn thánh ngang trời xuất thế, náo động cả Nhạn thành.
Mà sau khi ba Nhạn Thánh trong cuộc nói lời tạm biệt với Hoa Hoa xong, thì ôm một khoản tiền lớn, vội vàng bỏ trốn về hướng Học phủ Thánh địa.
Phất tay áo, đi không chút lưu luyến.
Sau khi ba người đột nhiên biến mất, Nhạn thành dần bắt đầy lưu truyền truyền thuyết đổ thần của đại lão cá chép đỏ và nam sủng cá chép đen cùng với kết tinh tình yêu tiểu hắc vũ đáng yêu của bọn họ.
Vì vậy vô số tiểu thuyết liên quan xuất thế.
Ví dụ như "Nam sủng cá chép đen mang bầu chạy --- đúng vậy, chúng ta có một đứa con.", "Tiểu hắc vũ xuyên qua: Tình yêu của cha nương ta", "Truyền thuyết ngọt ngào của Tam thánh Nhạn thành", "Một thai một bảo: Dựng phu cá chép đen trốn chỗ nào".
Ba người trong cuộc hoàn toàn không biết, còn cầm lấy đăng ký chiêu sinh của Học phủ Thánh địa, một đường vui vẻ du sơn ngoạn thủy, chuẩn bị chờ đến gần thời gian chiêu sinh thì đến.
Học phủ Thánh địa thu nhận học sinh bắt đầu từ đầu tháng 9 đầu tháng 10 kết thúc. Tiên sinh giảng bài phần lớn đều đi ra từ Vân Cảnh thánh địa, có một số ít là đến từ Thần Loan cung. Yêu cầu thu nhận học sinh chỉ có một, tu sĩ ba mươi tuổi trở xuống, đạt tu vi Khai Thiên cảnh.
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã và Linh Tu là chờ đến giữa tháng 9 khi đại hội Nhạn Thánh kết thúc, mới ra khỏi Nhạn thành.
Đối với Học phủ Thánh địa, mọi người đều yên lặng nghe ngóng rất nhiều tin tức trong linh thông kính trước thời hạn.
Ví dụ như, Học phủ Thánh địa không phải xây dựng trên đỉnh núi cao sừng sững giống như các tông các phái khác, trái lại tọa lạc bên trong Vân Thành náo nhiệt, đi ra khỏi học phủ chính là phố mỹ thực thông ra các hướng.
Lại ví dụ như, nghe nói Học phủ Thánh địa cung cấp chỗ học cho các tu sĩ là một tiểu lâu ba nóc lơ lửng giữa không trung, mục đích là vì rèn năng lực phi hành của các tu sĩ.
Ngu Tri Dao nghe đến đây đã muốn rơi lệ.
Đây là thao tác đặc biệt dành cho cá mặn lười biếng đúng không?
Vân thành là một tòa thành lớn ở trước mặt của Vân Cảnh thánh địa, bởi vì đồ ăn bình dân quá nhiều mà được tu sĩ khen là thành mỹ thực. Tuy đều là ở phía Đông, nhưng cách Nhạn thành rất xa xôi, vào năm ngày cuối cùng trong đợt thu nhận học sinh, rốt cuộc ba người mới chạy đến Vân thành.
Đồ ăn của Vân thành xếp đầu đường cuối hẻm, đi mấy bước chính là quầy ăn vặt. Ngu Tri Dao đang ăn một bát canh đậu hũ mặn nóng hôi hổi, đầu hủ trơn mềm vô cùng, thêm một ít mộc nhĩ, nước canh đậm đà, ăn một miếng, trong miệng tràn đầy vị tươi ngon.
Lạc Vân Dã thử vị ngọt, thỉnh thoảng đút cho Ngu Tri Dao một miếng ngọt, Ngu Tri Dao hơi đỏ mặt nuốt hương vị ngọt ngào, sau đó sẽ đút cho Lạc Vân Dã một miếng mặn.
Thiếu niên thiếu nữ dựa sát vào nhau, gò má hai bên đều ửng đỏ. Thời Việt không có hứng thú lớn lắm đến thức ăn, giống như một cái đuôi nhỏ ở phía sau, cầm thức ăn cho bọn họ.
Ba người cũng không muốn tiếp nhận giáo dục quá sớm, vì vậy lúc đi ngang qua cửa Học phủ Thánh địa, liếc thấy đội ngũ thật dài kia, lập tức vô cùng tiêu sái rời đi.
Vô số lần đi qua Học phủ Thánh địa mà không vào, kéo dài đến chạng vạng của một ngày cuối tháng 9, lúc này ba người mới không thể không đi đến trước học phủ xếp hàng.
Học phủ Thánh địa là một toàn kiến trúc màu trắng, rất khí phái, ở nơi thành trì bình dị này lộ ra một khí chất vô cùng khác biệt.
Dưới bậc thang của học phủ đầy đầu người màu đen nhốn nháo, từng người đi lên phía trước, chạm vào hạt châu trong hộp của thiếu nữ áo hồng.
Nếu hạt châu đó phát ra ánh sáng, coi như thông qua.
Trước cửa học phủ đặt một cái bàn gỗ màu đỏ, thiếu niên áo đen nghiêm túc ở sau bàn ghi thông tin cá nhân của tu sĩ thông qua.
Ba người Ngu Tri Dao xếp hàng không lâu, di chuyển theo đám người, đột nhiên sau lưng cách đó không xa truyền đến tiếc nức nở quen thuộc.
“Bạch thúc! Ngài phải đi cùng với ta!" Thiếu niên hít mũi, gân giọng gào, "Không có ngài ta biết phải làm sao!"
"Thiếu gia... Thiếu gia đừng..." Người nam nhân trung niên để râu trắng có chút bất đắc dĩ, dứt khoát cúi người cùng hắn ta ôm nhau khóc: "Đây là lão gia phân phó, ta cũng không có cách nào!"
Ba người Ngu Tri Dao theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa một thiếu niên áo trắng ôm bắp đùi của một nam nhân trung niên, nam nhân trung niên cúi người ôm thiếu niên, hai bên đều khóc không tự kiềm chế được, giống như đang diễn một vở kịch khổ vì tình.
"Bạch thúc!"
Thiếu niên hô to.
"Thiếu gia!" Nam nhân trung niên râu bạc còn hô to hơn cả hắn.
Thiếu niên: "..."
Má ơi! Xem ra không được rồi.
Hắn ta đột nhiên có chút cảm giác bi hùng tráng sĩ ra đi không bao giờ trở về .
Thiếu niên dừng khóc, dùng ống tay áo lau nước mắt. Lúc ống tay áo tung bay, lộ ra từng đóa hoa thêu tường vi màu đỏ.
Ngu Tri Dao: "..."
Lạc Vân Dã: "..."
Thời Việt: "..."
Hình như bọn họ biết nhân vật chính trong vở kịch khổ vì tình này là ai rồi.
Trong ba người, Thời Việt và thiếu niên áo hoa là quen thuộc nhất, hắn ta hơi thăm dò kêu một tiếng: "Tiểu Hoa?"
Hoa Hoa nghe được tiếng nói quen thuộc, hắn ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn xung quanh.
Ngu Tri Dao vẫy tay với hắn ta.
Một giây kia, cặp mắt tĩnh mịch của thiếu niên giống như một vạn ngôi sao, sáng đến kinh người.
Mặc dù ở phía xa xa mặt mũi của ba trai gái kia rất xa lạ, nhưng Hoa Hoa chắc chắn, đó chính là đám đồng bạn nhỏ của mình!
Đây được gọi là đồng hương thấy đồng hương, lệ nóng doanh tròng.
Hắn ta lập tức vung tay lên, vui sướng chạy đến, vui vẻ giống như một đứa bé hai trăm cân, cao giọng hô to: "Vũ ơi, ca ơi, Ngư ơi! Tiểu Hoa của các ngươi đến rồi!"
Mọi người xem kịch khổ vì tình thấy cảnh này đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Gương mặt có chút non nớt của Thời Việt không thay đổi nói: "Thật xin lỗi, ta nhận nhầm người."
Ngu Tri Dao ngượng ngùng thu hồi cái tay giơ lên.
Lạc Vân Dã quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Một giây sau, tất cả ba người đều bình tĩnh lui về đội ngũ, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Hoa Hoa vô cùng ủy khuất, giống như một người thê tử bị vứt bỏ, che ngực tố cáo nói: "Chúng ta có nhiều năm tình nghĩa như vậy, cuối cùng là do ta trả giá sai rồi sao?"
Ba người yên lặng.
Hoa Hoa học theo lời trong tiểu thuyết: "Năm ấy đấu trường phong vân, ngươi nói các ngươi tên là Tiểu Ngư, Tiểu Vân, Bạch Vũ, có lẽ tất cả những thứ này đều là sai."
Ngu Tri Dao hơi trợn mắt: "..."
Rất tốt, nàng đi rất an tường.