Rất nhiều viện thắp nến đến trời sáng
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ngủ rất say, hôm nay bọn họ dậy sớm, lúc trong các viện còn đốt đèn, bọn họ đã nhàn nhã đi Linh Thiện đường ăn xong bữa sáng, còn mua bốn phần cho đám đồng bạn của mình.
Sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, còn có chè hạt sen bát bảo, cháo thịt nạc trứng muối, cháo bí đỏ.
Đám đồng bạn ăn uống no đủ, trừ Thời Việt và Kỷ Phù, Linh Tu ra, ba người Ngu Tri Dao cùng nhau bay đến Phù Không lâu, mỗi người tản ra vào phòng chuẩn bị thi lý thuyết.
Sáng nay là Kiếm tu, Phù Tu, và chức nghiệp có ít người tu luyện.
Buổi chiều là Thuẫn tu và Âm tu.
Sáng mai là Đan tu và Khí tu, buổi chiều là Đao tu.
Trải qua một đêm chuẩn bị, Hoa Hoa vô cùng tự tin, lúc bước tới hành lang dài của Phù Không lâu, còn không ngừng khích lệ Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã: "Tiểu Ngư, Tiểu Vân, lúc thi phải thoải mái ra, cho dù lúc này chuẩn bị không đủ, kết quả không tốt, ngày sau chúng ta còn có buổi thi lý thuyết khác."
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đều ừ một tiếng.
Ngu Tri Dao cười nói: "Cảm ơn Hoa Hoa, ngươi cũng phải cố gắng lên."
Lạc Vân Dã: "Cố gắng lên!"
"Không thành vấn đề!" Hoa Hoa vỗ ngực: "Hoa Hoa ta, phải làm người đầu tiên cưỡi gió rẽ sóng của tổ học sinh dở! Hoàn mỹ nghịch tập, chờ ta làm tấm gương cho các ngươi!"
Hoa Hoa vô cùng tự tin, bước chân hùng dũng oai vệ vô cùng có khí thế xông về mục tiêu.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn nhau, thấy được bình tĩnh trong mắt đối phương, hơi cười tách nhau ra, đi về chỗ thi lý thuyết của mình.
Thi lý thuyết một canh giờ.
Lúc Ngu Tri Dao lấy được đề thi lý thuyết, đỡ trán có chút buồn cười.
Nàng nhanh chóng cầm bút lên, viết đủ một canh giờ mới ra ngoài.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã dùng vẻ mặt gì để đi vào, đi ra cũng chính là vẻ mặt đó.
Hoa Hoa thì không giống, mỉm cười tự tin đi vào, khóc tang đi ra.
"Hu hu! Tiểu Ngư, thật sự bị ngươi nói trúng, một câu cũng không có! Một câu cũng không có!" Hoa Hoa khóc không ra nước mắt, "Cũng may đêm qua đề Linh Tu cho ta có trúng mấy câu, nếu không bây giờ ta muốn trở về lấy sợi mì treo cổ trên cây rồi."
Hoa Hoa than thở: "Cho nên lúc này ta tạm được đi. Các ngươi thi thế nào? Mới vừa rồi ta thấy rất nhiều Kiếm Tu và Phù tu đều ủ dột mặt mày, bài rất khó đi?"
Ngu Tri Dao: "Tạm được đi."
Lạc Vân Dã: "Ta cũng cảm thấy tạm được."
Hoa Hoa phồng má, mặt đầy vẻ ta nhìn thấu các ngươi: "Ta biết, hai người các ngươi là đang quật cường! Không nên miễn cưỡng, một lần không thi qua cũng không sao? Lần sau chúng ta lại tái chiến, Hoa Hoa học bá nghịch tập vĩnh viễn là hậu thuẫn của các ngươi!"
Ngu Tri Dao: "..."
Lạc Vân Dã: " ..."
Thấy hai người bọn họ yên lặng, mặt Hoa Hoa quả nhiên là vậy.
Sau khi ba người trở về, Hoa Hoa muốn an ủi hai người thất bại, càng muốn chuẩn bị một ngạc nhiên mừng rỡ cho tổ học sinh dở dùng để cổ vũ tinh thần cho Tiểu Vân và Tiểu Ngư.
Ai, dù sao hôm nay Hoa Hoa hắn đã thành công thoát khỏi tổ học dở rồi!
Trong vòng hai ngày, bên trong học phủ tiến hành từng trận thi lý thuyết.
Ngu Tri Dao tham gia Kiếm tu, Đan tu, cuối cùng còn đi thi cả Đao tu, muốn nhìn thử học phủ ra đề gì.
Đêm trước khi thi Đan tu, lúc Ngu Tri Dao lật xem bài viết của đại lão trong kính Linh thông, phát hiện hai ngày trước trong đề tài riêng lại nhận được vô số kiến thức truyền thụ Đan đạo của đại lão.
Thời gian lại khéo như vậy, Ngu Tri Dao đoán vị đại lão này rất có thể là tiên sinh của Học phủ Thánh địa. Nàng còn tưởng rằng là đại lão mở bổ túc cho mình, chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, lấy phẩm chất của đại lão, chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Hơn nữa đêm đã khuya, đến thời gian nàng đi ngủ, vì vậy nàng thản nhiên tắt kính Linh thông, ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc thi lý thuyết Đan đạo, Ngu Tri Dao tốn hơn hai canh giờ, nhìn xong kiến thức cao thấp mà đại lão gửi tối qua.
Quả nhiên, một chút kiến thức cũng không có trong đề thi.
Cũng may là lúc đó đi ngủ, nhưng cho dù có trúng đề cũng không ngăn cản lòng muốn ngủ của nàng.
Hôm nay mới biết chỉ là đánh lạc hướng.
Ngu Tri Dao : )
Khắp nơi học phủ đều là cạm bẫy, chỉ có sư tôn là người tốt!
Hai ngày thi lý thuyết khí thế kết thúc.
Ngày thứ ba, kết quả thi lý thuyết và phân chia lâu, sẽ được dán vào tường cửa ra vào Phù Không lâu.
Tất cả mọi người đều căng thẳng ngóng trông.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thì bắt đầu quá trình tu luyện lười biếng.
Tuy Học phủ Thánh địa ở Vân thành, nhưng toàn bộ nội bộ học phủ đều dồi dào linh khí, ở chỗ này tu luyện có thể tiết kiệm nửa thời gian.
Sáng sớm ngày hôm sau, Linh Tu và Kỷ Phù đi tới viện số 88 phía Bắc, Hoa Hoa ở phía sau vội vàng ôm hai cái hộp hình vuông màu sắc rực rỡ chạy vào.
Bên ngoài cái hộp còn cột một sợi dây lụa màu tuyệt đẹp thắt nơ con bướm.
Hắn ta vô cùng trịnh trọng đưa hai cái hộp cho Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã: "Tiểu Ngư, Tiểu Vân! Nhận lấy quà này đi, lần sau nhất định có thể thành công lột xác, không còn là hai học dở duy nhất trong tiểu đội chúng ta nữa!"
"Thần kỳ như vậy?” Ngu Tri Dao mỉm cười, nhìn cái hộp rực rỡ màu sắc, nhớ đến hộp quà mà Bạch thúc tặng còn chưa mở, thuận tay nhận lấy mở ra trước mặt Hoa Hoa.
Sau đó nụ cười của Ngu Tri Dao cứng đờ lại.
Chỉ thấy trong hộp, một con rùa lớn gần như bị nhét chật vào.
Không chỉ có như vậy đầu của con rùa còn bị trói bởi một sợi lụa màu đỏ, dùng bút lông viết hai chữ Tiểu Ngư.
Giờ phút này rùa lớn bị linh lực cố định co rục lại, chỉ đành vươn cái cổ dài ra. Lúc này trong cái hộp chật hẹp cuối cùng thấy được ánh mặt trời lần nữa. Rùa lớn như thấy được hy vọng nâng đầu lên, đôi mắt ti hí rơi xuống giọt lệ với Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao: "..."
Tình huống bên Lạc Vân Dã cũng không khác gì với nàng, trừ dây lụa cột trên đầu của rùa lớn là màu xanh, hơn nữa chữ viết là Tiểu Vân ra, ngay cả rùa lớn bị cổ định thương tâm rơi lệ đều giống như như đúc.
Ngu Tri Dao ngẩng đầu lên, nheo mắt hỏi: "Hoa Hoa, ngươi làm gì vậy?"
Hoa Hoa hưng phấn nói: "Tiểu Ngư, Tiểu Vân đè đầu rùa, độc chiếm ngao đầu! Đây được gọi là độc chiếm hạng nhất!"
Độc chiếm hạng đầu, con ngao là một loại ba ba lớn.
Ngu Tri Dao: ?
Tiểu Vân Tiểu Ngư đè đầu rùa? Được gọi là độc chiếm hạng nhất?
Thật trâu bò! Lời này Tiểu Vân Tiểu Ngư nghe muốn rơi lệ?
Ngay cả rùa cũng khóc lóc rơi lệ.*