Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 196 - Chương 196.

Chương 196. - Chương 196. -

Lúc Hoa Hoa theo năm người trở về, mặt mày ủ rũ, cả người không còn tí sức sống, trông như quả cà héo.

Vừa rồi hắn ta chổng mông, nằm bò vào bảng danh sách xếp hạng Trị Liệu sư dán ở chỗ cuối cùng, cẩn thận nhìn ba cái tên được viết tỉ mỉ ở trên. Hoa Hoa nhìn kĩ từng chữ một, cả một buổi trời, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng chỉ nhìn ra được bốn chữ to đùng - hạng nhất đếm ngược.

Hắn ta nằm dài trên cái bàn trong viện số 88 ở phía Bắc, thở dài nói: "Ta sai rồi, ta sai thật rồi. Nếu ngay từ đầu ta mang theo quý danh Hoa Hoa của mình chạy trốn thì đã không bị cha ta ép đến Học phủ Thánh địa này. Không đến học phủ, thì đã không phải đối mặt với nỗi đau đội sổ lần nữa."

Kỷ Phù ngồi xuống trước mặt hắn ta, cười nói: "Chẳng phải cũng đứng vị trí thứ ba sao! Vẫn ổn vẫn ổn, cũng coi như là vào được Thiên lâu rồi."

"Đó là bởi vì bên Trị Liệu sư chỉ có ba người!" Hoa Hoa che ngực: "Từng có một cơ hội chạy trốn bày ra trước mắt ta nhưng ta lại không trân trọng. Đợi đến lúc mất đi thì không kịp hối hận nữa! Nếu ông trời cho ta một cơ hội khác, ta sẽ nói với cái cái tên Hoa Hoa của mình rằng, bảo bối, ta yêu mi chết đi được!"

Kỷ Phù bật cười.

Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã, Linh Tu và Thời Việt ngồi vây quanh bàn đá, đột nhiên bị năm học bá bao vây, Hoa Hoa cảm thấy thật áp lực.

Hoa Hoa: ...

Cảm giác như nhóm học bá đều vây quanh mình!

Hoa Hoa ta có tài đức gì chứ!

Hoa Hoa im lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai hộp quà màu sắc đựng rùa lớn, ôm nó khóc lóc: "Rùa à! Giờ Hoa Hoa ta chỉ còn có mình mi thôi, ta nhất định sẽ nuôi mi thật tốt, sau này chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!"

Ngu Tri Dao bật cười thành tiếng: "Tiểu Hoa, dù sao cũng vào được Thiên lâu rồi, ít người cũng là ưu thế của ngươi mà. Lần tới chúng ta lại cố gắng hơn."

"Đúng thế." Linh Tu phì cười: "Ta nhớ ngươi nói gặp phải mấy đề mà hồi trước ta đã từng giảng, ngươi trả lời thế nào?"

Hoa Hoa than thở: "Cách ra đề bên ta không giống với mọi người, của ta tất cả đều là chọn câu đúng. Tổng cộng 20 câu, mỗi câu bốn lựa chọn, đánh dấu một hai ba bốn. Mỗi cái ta đều phải cân đo đong đếm nhiều lần mới đưa ra được quyết định.

Hai người khác đều chỉ làm trong thời gian không tới một nén hương thì đã rời đi rồi. Mà Hoa Hoa ta, ngồi ở đó suy tới tính lui, đến khi nào hoàn toàn chắc chắn mới chọn! Ngồi ở đó tròn một canh giờ!"

Sau khi Hoa Hoa kể lại toàn bộ quá trình xong, đôi mắt hắn ta đột nhiên trừng lớn, giống như tỉnh ngộ, tìm được một lý do cực kỳ hợp lý.

"Ta hiểu rồi!" Hoa Hoa đặt mạnh cái hộp xuống bàn đá, đập bàn nói. "Thảo nào ta lại đứng nhất từ dưới lên, không phải là vì ta làm không tốt, mà là vì mấy người còn lại làm bài quá tốt! Hai Trị Liệu sư còn lại chắc chắn là thiên tài! Cho nên ta mới xếp chót!"

Năm người im lặng.

Kỷ Phù do dự nói: "... Sao ta thấy có chút không đáng tin thế này?"

Hoa Hoa khẳng định chắc nịch: "Chính là như thế, không lệch đi đâu được!"

Mọi người đều duy trì thái độ nghi ngờ đối với chuyện này.

Mắt thấy vấn đề vì sao Hoa Hoa lại đội sổ dần phát triển đến mơ hồ, Ngu Tri Dao lấy ốc dẫn âm của mình ra, giơ lên trước mặt mọi người: "Muốn biết hai Trị Liệu sư kia có phải là thiên tài hay không rất đơn giản, hỏi sư tôn của ta là biết, chắc là sư tôn có quen biết tiên sinh dạy môn Trị Liệu sư kia."

"Được đó được đó." Hoa Hoa tự tin nói: "Chắc chắn là giống như ta nói, dưới hai thiên tài, Hoa Hoa ta chỉ có thể điểm cao nhưng vẫn bại!"

Dưới sự thôi thúc vì tò mò của mọi người, Ngu Tri Dao bắt đầu ghé miệng vào con ốc dẫn âm sặc sỡ kia gọi: "Sư tôn sư tôn! Ta có chuyện muốn hỏi ngài!"

Rất nhanh đối phương đã miễn cưỡng trả lời: "Tiểu Ngư Ngư, có chuyện gì?"

Ngu Tri Dao: "Sư tôn, ta có một người bạn là Trị Liệu sư, hắn ta đứng vị trí khá thấp trong bảng xếp hạng, nghi ngờ là gặp phải thiên tài trong giới Trị Liệu sư. Ngài có quen biết vị tiên sinh dạy bên Trị Liệu sư không? Bọn ta muốn nhờ ngài đi hỏi một tí."

"Trị Liệu sư?" Bên kia truyền đến tiếng ghế kẽo kẹt, giống như tiếng đứng dậy: "À, ta nhớ rồi, tiên sinh dạy chức nghiệp Trị Liệu sư là người của Thần Loan Tông, hôm qua còn đến chỗ ta than phiền một trận đây."

Ngu Tri Dao nghi hoặc: "Than phiền?"

"Đúng vậy!" Minh Lê cười nói, "Vốn dĩ là đề thi của Trị Liệu sư sẽ cùng dạng với đề của các chức nghiệp khác, có câu diễn giải cũng có câu tóm tắt. Nhưng mấy ngày trước tiên sinh đã đề nghị với ta rằng đổi cách ra đề, bởi vì học phủ chỉ có ba Trị Liệu sư, mà trong đó có một người đầu óc cực kỳ chậm chạp.

Ví dụ như trên lớp tiên sinh đưa ra câu hỏi, nếu như gặp phải một Ma tu không có cách nào để thắng được thì làm thế nào để giữ mạng, cái cậu đầu óc chậm chạp kia nói chỉ cần bay thật nhanh, Ma tu sẽ không thể nào đuổi kịp.

Còn nữa còn nữa, tiên sinh còn hỏi, nếu tiểu đội trừ ma gặp phải Ma tu cường đại, Kiếm tu và Thuẫn tu cùng lúc bị thương, là một Trị Liệu sư, hiện giờ năng lực trị liệu của ngươi chỉ đủ để giúp một người khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, ngươi sẽ chọn trị liệu cho ai?"

Minh Lê nói đến đây thì cười ha ha: "Tiểu Ngư Ngư, ngươi biết cái cậu đầu óc chậm chạp kia nói thế nào không? Cậu ta nói, trị liệu mỗi người một nửa, sau đó bảo tiểu đội trừ ma nhanh chóng bay lên. Chỉ cần bay thật nhanh, Ma tu sẽ không đuổi kịp được bọn họ!"

"Ha ha ha ha ha! Sao trong đầu cái cậu Trị Liệu sư này toàn là bay vậy chứ, nếu nghĩ chỉ cần bay nhanh, thế không bằng làm Kiếm tu giống chúng ta ha ha ha!" Minh Lê cười sặc sụa ở bên ốc dẫn âm.

Năm người ghé sát bên cạnh Ngu Tri Dao, ngoại trừ Hoa Hoa, những người còn lại đều cố gắng kiềm chế, sợ bật cười ra tiếng.

Hoa Hoa khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt không cảm xúc lộ ra một chút lạnh lùng cao quý. Cho dù tiên sinh có vì hắn ta mà đổi hình thức ra đề, hắn ta vẫn kiên trì là mình điểm cao nhưng thua.

Thậm chí hắn ta còn chủ động hỏi: "Sư tôn của Tiểu Ngư, cái cậu đầu óc chậm chạp kia, có phải sau đó thi điểm rất cao hay không?"

"Sao có thể chứ!" Minh Lê lắc đầu thở dài: "Sau khi tiên sinh phát hiện cái cậu đầu óc chậm chạp kia hoàn toàn không làm được đề tự luận thì đã đến chỗ ta để thương lượng,, sửa lại cách ra đề ngay trong đêm.

Cho nên cuối cùng đề thi không cần phải tự luận, trực tiếp điền đáp án chính xác, tiên sinh của Thần Loan cung vì để cho cậu ta hiểu thêm về nội dung của Trị Liệu sư, trả lời được nhiều câu hỏi, phải nói là vắt hết đầu óc.

Ai ngờ kết quả thi, chậc chậc, hôm qua tiên sinh còn ở chỗ ta than phiền bốn chữ."

Mọi người đều tò mò.

Ngu Tri Dao: "Thiên tài nghiền ép?"

Linh Tu: "Một trời một vực?"

Kỷ Phù: "Không còn thuốc chữa?"

"Ha ha ha ha! Tiểu Ngư Ngư à, thiên tài nghiền ép gì chứ, trong ba Trị Liệu sư có ai là thiên tài đâu? Tiên sinh nói với ta, hai người kia kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ tốt hơn cái cậu đầu óc chậm chạp một chút, đều là gà con mổ nhau!" Từ bên trong tiếng cười ha ha của mình, Minh Lê nói ra bốn chữ chính xác.

Gà con mổ nhau.

Bình Luận (0)
Comment