Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 213.

Chương 213. - Chương 213. -

Sáu người mặc kệ để mưa phùn rơi trên người, theo từng hạt mưa rơi xuống, trên mặt đất từng đoá hoa đủ màu nối tiếp nhau mọc lên.

Mỗi một ngôi mộ xanh đều được bao phủ bởi những bông hoa nhỏ xinh đẹp.

Linh Tu thở dài: “Sau cơn linh vũ, rừng trúc và những ngôi nhà trúc này sẽ biến thành phúc địa, uẩn dưỡng vạn vật. Chúng ta cũng vô tình gặp được phước lành của Thái Lam cô nương giáng xuống.”

“Được phúc trạch ban phước cho, hẳn là do Thái Lam cô nương cảm tạ vì đã giết Thận Ma đi.” Ngu Tri Dao ước lượng cân nặng của Thận châu trong tay mình: “Ngươi thật lợi hại.”

Thận châu kiêu ngạo mà lăn về cổ tay áo của nàng.

Chờ cơn linh vũ tạnh, mọi người lấp đất bằng phẳng, lại đi hái một ít trái cây gần đó, cẩn thận bện vòng hoa, xem như tế phẩm, đặt trước mỗi phần mộ.

Ngu Tri Dao mang hai sợi dây nhân duyên màu đỏ cột vào phía trên phần mộ của Bạch Tịch và Thái Lam, màu đỏ tươi đẹp rực rỡ theo gió nhẹ tung bay.

Chỉ nguyện cùng nhau hóa thành thế gian vạn vật, bầu bạn lẫn nhau.

Chỉ là cô bé tên Tịnh Thù, rốt cuộc không còn được cùng cha nương, ca ca tỷ tỷ đi xem lễ hội đèn lồng xinh đẹp nữa.

Ngu Tri Dao lấy ra thẻ lệnh xanh, hơi dùng sức, thẻ lệnh xanh lập tức vỡ ra thành những chấm sáng nhỏ tan rã, mang mọi người ra khỏi nơi lịch luyện.

Cùng lúc đó, kính linh trong kính Trừ Ma mở miệng: “Nhiệm vụ lịch luyện【Sâu trong rừng trúc】đã bị xoá bỏ, chúc mừng tổ đội Trừ Ma Thiên Bảng, vì có công Trừ Ma, điểm thưởng tăng gấp đôi, trong đội mỗi người đạt được 40 điểm.”

Phong chủ Kiếm Hoa phong ở bên ngoài thuỷ kính nôn nóng chờ đợi lập tức kêu ra tiếng.

Ánh mắt ôn nhu trong sáng của Minh Tiêu tôn giả dừng trên thuỷ kính, phảng phất có thể xuyên qua tầng tầng chướng ngại mà nhìn rõ tình hình bên trong.

Hồi lâu sau, ngài khẽ nhắm hờ mắt lại, đến lúc lại mở mắt ra, khuôn mặt thanh tuấn lộ ra một nụ cười nhẹ: “Là viên Thận châu kia giữ bọn nhóc lại nơi lịch luyện trong thực tế. Sau khi Thận châu chui xuống nền đất Trừ Ma, nhiệm vụ lịch luyện bị xoá, hoàn thành tâm nguyện của rừng trúc.”

Minh Lê xoành xoạch cắn hạt dưa: “Vô số Thận Ma bị trấn áp ở dưới lòng đất sâu như vậy, còn không rõ vị trí, trong tình huống không làm hư hao nhà trúc hoàn toàn không có cách nào giết sạch toàn bộ Thận Ma. Tổ đội này vận khí không tồi nha.”

Minh Lê cười nói với phong chủ Kiếm Hoa phong: “Lão Kiếm, lịch luyện lần này không chỉ hoàn thành, còn được gấp đôi số điểm. Một trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm ta thắng được nên trả ta rồi đi?

Phong chủ Thổ Linh phong vội vàng giơ tay: “Còn có một trăm vạn linh thạch hạ phẩm của ta.”

Các cung chủ phong chủ trưởng lão còn lại cũng sôi nổi đòi nợ phong chủ Kiếm Hoa phong.

Nếu không trả nổi, liền dùng các loại pháp bảo, pháp bào trên người gán nợ.

Cuối cùng, phong chủ Kiếm Hoa phong bị lột sạch xiêm y, ngay cả trâm cài tóc là pháp khí thấp kém nhất cũng bị cầm đi gán nợ.

Phong chủ Kiếm Hoa phong đầu tóc rối bù, hai chân lạnh đến run rẩy, ôm chặ kiếm bảo bối trong lòng, đồng thời giữ lấy mảnh quần lót phàm phẩm của bản thân, suýt nữa bật khóc tại chỗ.

Minh Lê lấy ra một chiếc bàn tính bằng ngọc, nhanh chóng khảy khảy mấy viên, phát ra âm thanh lốp bốp.

Lát sau, hắn thở dài nói: “Lão Kiếm, ngươi vẫn còn nợ ta mười vạn linh thạch hạ phẩm, nếu không, lấy kiếm của ngươi trả nợ?”

“Không!” Phong chủ Kiếm Hoa phong kiên quyết cự tuyệt: “Kiếm của ta sao có thể chỉ có giá mười vạn linh thạch hạ phẩm? Giá khởi điểm ít nhất là một ngàn vạn linh thạch hạ phẩm!”

Minh Lê: “……”

Ngươi thật sự muốn bán sao?

Hai người thương lượng một hồi, phong chủ Kiếm Hoa phong vì kiếm bảo bối mà rưng rưng nước mắt quyết định đi giao hàng kiếm linh thạch hạ phẩm, từ từ trả nợ.

Vì thế, bắt đầu từ hôm nay, Linh Thiện đường ở Học phủ Thánh địa xuất hiện hoạt động kinh doanh giao đồ ăn.

Chỉ cần các tu sĩ trong khuôn viên học phủ ở kính Linh thông “Chuyện các đại tông môn”, đặt đồ ăn tại Linh Thiện đường, và lưu lại địa chỉ tiểu viện, sẽ có người chuyên phụ trách lựa chọn có nhận đơn hay không.

Nếu nhận đơn, người phụ trách phong chủ Kiếm Hoa phong sẽ che mặt, bằng tốc độ nhanh nhất đưa thức ăn qua, mỗi lần chỉ tốn một viên linh thạch hạ phẩm.

Tu sĩ nếu tu vi chưa đạt đến Phá Hư cảnh, đều không thể tích cốc, giống như người bình thường cần một ngày hai đến ba bữa.

Hơn nữa tu sĩ trong học phủ nội các đều là mọt sách chỉ biết học đến chết, có người chạy vặt đưa cơm sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian tu luyện.

Thế nên, trong nhất thời, ngành giao cơm hộp mới tại học phủ cực kì được các tu sĩ hoan nghênh.

Ngay cả các tiên sinh dạy học cũng thường hưởng thụ đặt cơm hộp giao đến, cũng không phải vì đói, chính là vì muốn xem bộ dáng phong chủ Kiếm Hoa phong hoảng hốt sốt sắng mà chạy vặt đưa cơm.

Mọi người cùng xem chuyện cười, vô cùng vui vẻ.

Phong chủ Kiếm Hoa phong dưới sự giúp đỡ của mọi người, sắp trở thành tấm gương mới của một thế hệ Kiếm tu cần cù làm giàu.

Về phần tổ đội Trừ Ma Thiên Bảng, sau khi sáu người được gấp đôi số điểm, liền khiêm tốn vội vàng trở về, đồng thời bế quan tu luyện, không phụ những gì cơn linh vũ ban tặng.

Đến lúc Ngu Tri Dao xuất quan, vốn dĩ tâm trạng không vui, nhưng được cùng mọi người nằm dài làm cá mặn, lại ăn mấy phần cơm hộp xa hoa do Lạc Vân Dã lén gọi, thì cảm thấy rằng vui là một ngày, buồn cũng là một ngày, chi bằng những ngày sau này sống vui vui vẻ vẻ!

Vì thế, Ngu Tri Dao trong kỳ nghỉ lại bắt đầu một hành trình làm cá mặn hạnh phúc.

Lịch luyện trong kính Trừ Ma, học phủ yêu cầu một năm cần lịch luyện ít nhất hai lần. Sáu người trải qua lần lịch luyện này xong, trong thời gian ngắn không ai muốn lại đi trải nghiệm lịch luyện lần nữa.

Thời gian lịch luyện là một tháng.

Trong thời gian này không cần lên lớp.

Cho nên mấy ngày sau khi sáu người xuất quan tề tựu lại, còn dư lại hai mươi ngày, cuồng học Linh Tu bắt đầu điên cuồng học sống học chết.

Hoa Hoa ở cùng sân, cũng bị bắt phải theo.

Kỷ Phù thì vừa nỗ lực tu luyện, vừa sắp xếp thời gian dùng những gì mình đã nhìn qua nghe qua viết thành tiểu thuyết ngắn, sau khi truyện được cập nhật, còn dùng kính Linh thông liên hệ với lão bản tiệm sách ở Vân Thành, xuất bản tiểu thuyết bán đi.

Nàng ấy còn tri kỷ viết cho Thái Lam và Bạch Tịch một phiên ngoại ngọt ngào, để bọn họ có thể hoá thành thế gian vạn vật, bằng diện mạo thuần khiết ôm nhau.

Ở viện số 88 phía Bắc lại bày ra một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Mỗi ngày ngoại trừ lười biếng trong giờ tu luyện khoa học, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cũng thường ở trong viện nằm liệt làm cá mặn, phơi nắng.

Ở Vân Thành bốn mùa rõ rệt, chỉ là tháng mười hai vào mùa đông cũng không có tuyết rơi. Không có gió tuyết, mặt trời ấm áp dễ chịu, hai con cá mặn phơi mặt trước xong, giống chiên cá mà lật sang mặt sau.

Lúc muốn ăn bữa cơm, thì dùng kính Linh thông của Thời Việt đặt cơm. Không mất bao lâu, phong chủ Kiếm Hoa phong sẽ mang một đống đồ ăn nóng hầm hập tới.

Kể từ khi đồ ăn giao tận nơi trở nên phổ biến trong học phủ, Ngu Tri Dao mua thức ăn đồ uống đều không cần ra ngoài, vui vẻ quyết định mỗi ngày tắm nắng thêm nửa canh giờ.

Mọt sách Thời Việt ở viện số 88 lại trái ngược với bọn họ, vì muốn làm chống lưng cho ca ca và Tiểu Ngư, cả ngày nỗ lực tu luyện.

Một khoảng sân nhỏ, mọt sách và cá mặn chia ra hai ranh giới rõ ràng.

Chỉ là ngày vui ngắn chẳng thể kéo dài, sau khi kì hai mươi ngày nghỉ nhàn rỗi kết thúc, các tổ đội Trừ Ma còn lại đã quay về ngay trước kỳ hạn, mỗi người đạt được số điểm tương ứng xong, lại bắt đầu hai tháng được các tiên sinh dạy học trong học phủ.

Có tiên sinh tu vi cao truyền thụ kiến thức, giải đáp thắc mắc. Tu sĩ trong học phủ vô cùng quý trọng khoảng thời gian này, giống như cái cây nhỏ ở sa mạc, liều mạng hấp thụ tri thức, bận bận rộn rộn, không dám lơ là.

Nhờ sự giải thích tận tình, và cả cơn linh vũ được ban tặng, Ngu Tri Dao mơ hồ cảm nhận được bản thân sắp đột phá.

Giai đoạn gần chạm tới đột phá cảnh giới đại khái kéo dài khoảng hai tháng.

Bình Luận (0)
Comment