Mọi người tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã vẫn kiên quyết chống cự như cũ, Thời Việt hoàn toàn mất não mà đứng về phía ca ca và Tiểu Ngư.
Linh Tu biết rõ bản tính lười nhác của Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao, hắn ta cong ngón tay chống cằm, đồng tử đen nhánh được che dưới lông mi khẽ chuyển động.
Hắn ta nảy ra một ý, ngước mắt lên, trong mắt mang một chút ý cười, nghiêm túc khuyên: “Tiểu Ngư, Tiểu Vân, học phủ quy định một năm phải hoàn thành hai lần nhiệm vụ lịch luyện. Chúng ta đã làm xong một lần, hơn nữa còn tích đủ số điểm. Nếu lại làm thêm lần này nữa, nửa năm kế tiếp chúng ta có thể không làm gì cũng được. Hoàn toàn tận hưởng hai tháng kỳ nghỉ.
Nhưng nếu mà lúc này không làm, nửa năm kế tiếp chúng ta còn phải lo lắng nhiệm vụ lịch luyện, kỳ nghỉ đều không trọn vẹn.”
Dứt lời, Linh Tu còn tiếc nuối thở dài một tiếng.
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã: “!”
Hành động vừa rồi dường như đã uy hiếp đến cá mặn, hai người lâm vào một ít bối rối.
Ngu Tri Dao không muốn đi không chỉ vì kỳ nghỉ, mà còn là vì nàng không muốn lại trải qua chuyện giống như lúc trong rừng trúc. Nhưng thế nào cũng phải trải qua một lần như vậy, vẫn luôn trì hoãn, nằm nghỉ cũng không thoải mái.
Lạc Vân Dã thì lo lắng vấn đề áp chế tu vi, nhưng suy nghĩ lại, có lẽ ở trong kính Trừ ma có thể để thiên lôi đánh xuống tuỳ ý, có thể lợi dụng đánh chết đám ma vật tập kích.
Hơn nữa kỳ nghỉ sau đó còn không cần phải lo lắng, thật khiến người ta xúc động.
Khi hai người lộ ra vẻ mặt rối rắm, Kỷ Phù lại lần nữa uy hiếp cá mặn: “Giờ đi lịch luyện đi, chỉ là lấy thẻ lệnh xanh tới mở mang kiến thức. Nếu có nguy hiểm tới tính mạng, lập tức bóp nát thẻ lệnh xanh chạy về, dù sao chúng ta cũng đủ điểm rồi, nhân tiện hoàn thành yêu cầu của học phủ.”
Hai con cá mặn lập tức rung động.
Ngu Tri Dao lập tức ra quyết định: “Đi! Nhất định phải đi! Lần này nhất định phải đi!”
Lạc Vân Dã: “Tiểu Ngư nói đúng!”
Thời Việt: “Ca ca nói đúng!”
Hoa Hoa được ăn món yêu thích, bình tĩnh lại xong, liên tục gật đầu: “Các ngươi đều nói đúng!”
Sáu người lại lần nữa đạt được nhất trí hài hoà.
Ngày thứ ba đến, các tu sĩ trong học phủ lần lượt bay lên Phù Không lâu, đứng trước kính Trừ Ma rút thẻ.
Người trông coi kính Trừ Ma hôm nay, là phong chủ Kiếm Hoa phong.
Minh Lê trước khi đi luyện khí, bế quan đã nói cho ông ta, trông coi một ngày sẽ nhận được một ngàn viên linh thạch hạ phẩm.
Vì thế phong chủ Kiếm Hoa phong vừa đi giao cơm xong, miếng vải đen che mặt cũng quên tháo xuống, đã đứng ngay ngắn ngay bên cạnh kính Trừ Ma như một cây gậy sắt.
Các tu sĩ mang cơm sáng tới ăn bày tỏ sự nghi ngờ từ trong tâm hồn: “A? Chạy chân ở Linh Thiện đường vậy mà là tiên sinh dạy học trong Học phủ Thánh địa?”
Tu sĩ hỏi chuyện là một Kiếm tu của Thiên lâu.
Phong chủ Kiếm Hoa phong sững người.
Ông ta buông lỏng bả vai, yên lặng đứng cong lưng một chút, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để học sinh nhận ra, nhất định không thể ảnh hưởng tới hình tượng vĩ đại xán lạn của mình trong lòng học sinh!
Phong chủ Kiếm Hoa phong lúc chạy chân vẫn luôn che mặt, trước đây mọi người đều gọi ông ta là tên chạy vặt Linh Thiện đường, bây giờ mấy tu sĩ dùng bữa sáng vây quanh ông ta, dò hỏi: “Không biết ngài là vị tiên sinh nào?”
Phong chủ Kiếm Hoa phong: “…”
Mắt thấy người tới càng lúc càng đông, ông ta đột nhiên nhanh trí, ho khan một tiếng, đổi giọng nói: “Khụ! Ta là người sáng lập Học phủ Thánh địa Minh Lê, mọi người tu luyện vất vả rồi.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Trong đám người đột nhiên xuất hiện một trận cười vang: “Minh Lê sư trưởng tuyệt đối không bao giờ nói như vậy! Mở màn nhất định toàn là các vị tu sĩ tuổi trẻ ưu tú… blah blah blah!”
“Đúng đúng đúng! Hơn nữa Minh Lê sư trưởng thích chớp chớp mắt, ngươi lại không có!” Kiếm tu cầm cái bánh thịt đứng đằng trước bừng tỉnh, bất ngờ rút trường kiếm ra, hàn quang loé lên, chỉ hướng phong chủ Kiếm Hoa phong đang che mặt: “Nói, tên chạy vặt Linh Thiện đường, ngươi có phải thừa dịp tiên sinh không ở đây, giả danh lừa bịp hay không!”
Các tu sĩ xung quanh bừng tỉnh đại ngộ, tất cả đồng thời lấy ra vũ khí của mình, khí thế hùng hổ: “Nói, tên chạy vặt Linh Thiện đường, rốt cuộc ngươi vì sao lại giả thành tiên sinh!”
Phong chủ Kiếm Hoa phong: “…”
Ông ta nhìn mấy thanh kiếm chĩa trước mặt mình, giận đến tái mặt.
Mấy tên nhãi ranh này!
Kiếm tu đứng đầu thấy ông ta vẫn không nhúc nhích, nhanh chóng ăn hết nửa cái bánh thịt còn thừa trong tay, mũi kiếm chỉa thẳng vào ngực của người bịt mặt: “Hôm nay nếu ngươi không nói ra thân phận thật sự, và nguyên do giả mạo tiên sinh, các tu sĩ chúng ta chắc chắn sẽ đưa ngươi đến chỗ Minh Lê sư trưởng xử theo luật!”
Chúng tu sĩ cùng hô lên: “Đúng vậy, bắt ngươi xử theo luật!”
Đoàn người Ngu Tri Dao tò mò chen vào đám đông xem náo nhiệt, sau khi nàng nghe mọi người nói xong, lặng lẽ nói một câu: “Ta nghe nói hình như Minh Lê sư trưởng bế quan?”
“Minh Lê sư trưởng bế quan?” Kiếm tu đứng đầu suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc, khí phách nói: “Vậy đưa tới chỗ Kiếm Hoa tiên sinh xử theo pháp luật!”
Kiếm Hoa tiên sinh đang che mặt: “…”
Ông ta nên làm gì mấy đứa nhãi ranh này đây?
Vì thế, phong chủ Kiếm Hoa phong lặng lẽ truyền âm cho một mình Kiếm tu: “Ngu ngốc! Ta chính là Kiếm Hoa tiên sinh!”
Ai ngờ Kiếm tu kia trợn trừng mắt, càng thêm căm phẫn, tựa như kẻ bịt mặt trước mặt này vừa làm bẩn thần thánh trong lòng hắn ta, nổi giận nói: “Lớn mật! Giả mạo Minh Lê sư trưởng còn chưa đủ! Giờ còn muốn giả mạo Kiếm Hoa tiên sinh, hôm nay ta phải đích thân áp giải ngươi đến chỗ Kiếm Hoa tiên sinh xử trí!”
Nói xong, Kiếm tu chuẩn bị động thủ.
Có người dẫn đầu, những người còn lại phía sau cũng lao lên.
Phong chủ Kiếm Hoa phong quả thực sắp tức chết, một phát giật xuống miếng vải đen che mặt, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Ngu ngốc! Nhìn cho kỹ xem ta là ai?”
Kiếm tu: “……”
Kiếm tu lộ ra nụ cười lúng túng: “A. Thì ra là Kiếm Hoa tiên sinh, thế không có việc gì rồi.”
*