Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi đến phạm vi Ma Long điện.
Thanh niên áo trắng suy nghĩ một lúc, cười nói: "Hình như bệ hạ thích những nam tử độc lập, có chí hướng, càng như thế bệ hạ càng thích."
"Vân Diễn, ngươi lại đang nói bậy nói bạ gì đó?" Một giọng nói dịu dàng mang theo chút khiển trách truyền tới: "Lại đến đọ kiếm à?"
Thời Oánh mặc một bộ váy màu đỏ, đứng ở ngoài điện, vác một thanh Hắc Diễm đao trên vai, đuôi mắt cong cong mang theo ý cười.
"Ây da!" Vân Diễn sợ hãi lùi ra sau một bước, đột nhiên nắm chặt một thanh trường kiếm màu vàng, làm ra một đóa kiếm hoa màu vàng đưa đến, cười nói: "Bệ hạ, hôm nay không đánh, hôm nay hòa được không?"
"Được chứ." Thời Oánh thu hồi Hắc Diễm đao, nhận lấy đóa kiếm hoa màu vàng được hội tụ lại bằng linh khí.
Trường kiếm trong tay hắn ta bỗng chốc vỡ vụn, lùi lại một bước, xoay về phía Linh Tu và Hoa Hoa mỉm cười: "Hai vị tiểu tình địch, vậy ta đi theo đuổi bệ hạ trước nhé?"
Linh Tu, Hoa Hoa: "..."
Vị tình địch này lặng lẽ đánh vào nội bộ của bọn họ, còn đưa ra mấy chủ ý tồi để theo đuổi Đại Ma vương.
Đây còn là con người sao?
Trong giây lát Hoa Hoa cảm thấy tất cả nụ cười từ nãy tới giờ của Vân Diễn đều là sự trào phúng dành cho hắn ta và Linh Tu, máu xông lên não, bất chấp hét lớn: "Bệ hạ, ta thích ngài!"
Linh Tu cũng lấy hết dũng khí, không nhịn được mà tiến lên một bước, hai má đỏ ửng nói: "Bệ hạ, mặc dù tu vi của ta không cao thâm được như tiền bối, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ, ta đã muốn đứng bên cạnh bệ hạ. Không biết bệ hạ có thể cho ta một cơ hội không?"
Vân Diễn hơi nhếch môi.
Thời Oánh đờ hết cả người.
Cảnh tượng hiện giờ chính là, hai thiếu niên hốc mắt đỏ ửng, đứng thẳng lưng tại lối thoát. Thanh niên áo trắng thì đưa lưng về phía họ, đứng phía trước Thời Oánh.
Thời Oánh đứng sững tại chỗ.
Ở Ma tộc, ai nấy cũng đều e ngại nàng ấy. Nàng ấy còn chưa bao giờ được người khác bày tỏ một cách thẳng thắn như thế, nhất là sự kiên định thế này của thiếu niên.
Không như sự tính toán của người đã hơn mấy trăm ngàn tuổi, sự biểu đạt thuần túy của thiếu niên, làm Thời Oánh có cảm giác trái tim mình hơi rung lên.
Nếu nói hoàn toàn không dao động thì là giả.
Nhưng muốn nói là rung động thì vẫn chưa tới.
Tầm mắt của nàng ấy lướt qua hai thiếu niên vừa mang tâm thái được ăn cả ngã về không mà biểu đạt tình cảm, cả người run lên nhè nhẹ như sợ bị từ chối, lại nhìn về phía Vân Diễn đang đứng gần trong gang tấc với vẻ bình tĩnh, trong mắt nàng ấy xuất hiện sự xoắn xuýt hiếm thấy.
nàng ấy nắm chặt đóa kim hoa màu vàng, xoay người nói: "Tất cả đều vào đi."
Nhóm ba người Ngu Tri Dao ăn dưa mà hết cả hồn.
Má ơi, hai đánh một, vậy mà cưỡng chế NP lại thành công thật?
Khi vẫn chưa thống nhất Ma tộc, Thời Oánh chỉ một lòng một dạ liều mạng gây dựng sự nghiệp. Lại vì không nhạy cảm với mấy chuyện tình cảm, chút tình cảm mập mờ của người khác với nàng ấy đều chết từ trong trứng nước.
Sau khi trưởng thành, tu vi của cường đại, chinh chiến tứ phương, Ma tộc lại sợ nàng ấy.
Cho dù có người muốn trở thành bạn đời của nàng ấy, cũng đều mang lòng bất chính, tham lam muốn có được nhiều thứ hơn, cuối cùng những người này đều chết trong tay nàng ấy.
Sau này cứ hễ đề cập đến ba chữ Đại Ma vương, Ma tộc đều sợ mất vía.
Giờ đây Thời Oánh đã xây nên đại nghiệp, nghĩ đến việc cũng đã đến lúc nạp Hoàng phu, chính vào lúc đó Vân Diễn xuất hiện.
Hắn ta không chỉ không sợ nàng ấy, còn muốn thắng nàng ấy. Sau đó lại tìm đủ lý do đòi tỉ thí, Thời Oánh cũng nhìn ra được chút tâm tư mà hắn tagiấu diếm kia.
Vân Diễn anh tuấn, tu vi cao thâm, với nàng ấy cũng coi như là tâm tư đơn thuần. Các phương diện đều cực kỳ phù hợp yêu cầu mà nàng ấy tìm kiếm ở một Hoàng phu.
Thời Oánh cảm thấy mình cũng có hơi thích hắn ta.
Thế nhưng ai mà ngờ, nàng ấy và Vân Diễn vẫn còn chưa định thân, đột nhiên xuất hiện hai thiếu niên Nhân tộc bày tỏ tình ý với nàng ấy.
Lúc vào đến đại điện, Thời Oánh vẫn đang không biết phải làm sao.
Ma tộc thì sợ, Nhân tộc lại cứ đi thích nàng ấy.
Chẳng lẽ nàng ấy rất thu hút Nhân tộc?
Giống như không chống cự lại được cách xưng hô tỷ tỷ xinh đẹp, Thời Oánh chưa từng có kinh nghiệm được bày tỏ trực tiếp thế này, nhất thời cũng có hơi không chịu được.
Ai có thể không thích sự ái mộ một cách thẳng thắn nhiệt tình của thiếu niên được cơ chứ?
Có điều sau khi Thời Oánh bình tĩnh lại, nàng ấy nghĩ làm cách nào để từ chối hai người bạn của hai đứa nhóc nhà mình.
Thiếu niên suy nghĩ không chín chắn, nàng ấy thì không như thế.
Thời Oánh liếc nhìn Vân Diễn, nói với Linh Tu và Hoa Hoa: "Ta đã có người trong lòng rồi."
Hai mắt Hoa Hoa ngập nước, quấn quýt như một chú cún con: "Bệ hạ, ta biết. Có điều ta không đến để chia rẽ hai người, ta chỉ mong bên cạnh ngài có một vị trí cho Hoa Hoa, để ta có thể luôn dõi theo bệ hạ."
Linh Tu được ăn cả ngã về không: "Bệ hạ, ta chỉ mong có thể ở bên ngài, không danh không phận cũng được."
Thiếu niên dùng ánh mắt trong vắt nhìn thẳng Thời Oánh.
Thời Oánh hoàn toàn kinh ngạc.
Đến Vân Diễn cũng thu hồi nụ cười trên môi, hơi nhíu mày.
Ma tu không yêu cầu phải một vợ một chồng, nhưng tu sĩ Nhân tộc lại cực kỳ coi trọng việc này.
Không chỉ đám Ngu Tri Dao cảm thấy Vân Diễn có vấn đề, Vân Diễn cũng cảm thấy bọn họ có vấn đề.
Thời Oánh nhạy cảm phát giác ra có điều gì đó không thích hợp, đôi mắt chứa đựng sự thăm dò, nhắc nhở nói: "Chúng ta còn chưa từng ở chung."
"Ta thích bệ hạ. Hiện giờ chỉ là xuất phát từ dung mạo và tu vi." Linh Tu chân thành nói, "Cho nên Linh Tu muốn xin một cơ hội ở bên bệ hạ, muốn thích bệ hạ nhiều hơn nữa."
"Ngươi cũng thành thật đấy." Thời Oánh cong môi khẽ cười.
Dù sao cũng chỉ mới gặp mặt một lần, dù có thích cũng chỉ là yêu thích vẻ bề ngoài xinh đẹp và tu vi cường đại mà thôi.
"Ngươi cũng thế nhỉ?" Thời Oánh hỏi Hoa Hoa.
Mi mắt thiếu niên khẽ run, thẹn thùng nói: "Tu vi của bệ hạ cao thâm như thế, còn là nữ tử đẹp nhất mà ta từng gặp, Hoa Hoa không kìm nổi lòng mình."
Thời Oánh suýt bật cười.
Sau khi biết hai người bạn của mấy đứa nhỏ thích mình một cách ngây ngô như thế, nàng ấy hoàn toàn bình tĩnh lại, gọi thị nữ đưa thức ăn lên, dùng cơm cùng mấy đứa nhỏ.
Thời Oánh rất coi trọng việc duy trì huyết mạch, nếu không sau khi thống nhất Ma tộc cũng đã không nghĩ tới việc tìm một Hoàng phu.
Hai đứa nhỏ cũng gọi tỷ tỷ xinh đẹp giống mọi người, Thời Oánh cũng không nói về lai lịch đặc biệt của hai người.
Sau một bữa cơm bình ổn, Hoa Hoa và Linh Tu ở lại tranh nhau dọn dẹp.
Thời Oánh cũng dung túng cho hai thiếu niên này náo loạn, Vân Diễn vẫn giữ dáng vẻ ung dung bình tĩnh kia.
Không ai trong hai người coi sự yêu thích ngắn ngủi của thiếu niên là thật, dù sao đến nhanh đi cũng nhanh.
Nhóm ba người Ngu Tri Dao ăn dưa cũng phải cảm thán.
Vì để giúp nhóm si tình thêm một mồi lửa thành công, Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã, phía sau còn có Thời Việt, hai người nhích từng chút từng chút một đến bên cạnh Thời Oánh.
Thời Oánh thấy ba người sáp tới, còn tưởng là có chuyện gấp gì. nàng ấy vừa quay đầu, liền nghe Ngu Tri Dao nói khẽ: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ngài không thử xem xét hai người bọn họ thật à? Dù sao ngài cũng là bệ hạ, thêm hai người cũng đâu có sao.
Ngài xem ngài có một tiền bối Kiếm tu cường đại, lại thêm một chú cún con nhỏ bé cần ngài che chở, trong mắt chỉ có mình ngài là Hoa Hoa. Cuối cùng thêm một Linh Tu hay thẹn thùng lại trầm ổn, cho dù tu vi của hắn không bằng ngài, nhưng cũng sẽ xông pha chiến đấu, vĩnh viễn đứng phía trước bảo vệ ngài. Người khác muốn tổn thương ngài, đều phải bước qua xác của hắn cái đã."
Ngu Tri Dao phân tích rõ ràng những ưu thế khác biệt với Vân Diễn của hai người, để quân lựa chọn.
Thời Oánh chinh chiến bên ngoài nhiều năm, gặp được đều là đám đàn ông lỗ mãng. Kiểu ngọt ngào như Hoa Hoa, quả thật là hoàn toàn mới lạ với nàng ấy. Còn có thiếu niên Linh Tu chính chắn lại hay ngại ngùng, cũng làm nàng ấy rất xao động.
"Quá nhỏ." Thời Oánh khó chịu nói.
Ngu Tri Dao: "..."
Thế mà không phải không thể được, mà là quá nhỏ!