Ngu Tri Dao: "..."
Lạc Vân Dã: "...."
Nhìn thấy bộ dạng như nằm mơ của hai con cá mặn, Thời Oánh cảm thấy rất thú vị, môi đỏ mọng khẽ cong lên, tiếp tục trêu chọc bọn họ: "Có muốn biết nguyên nhân không?"
Hai người nhanh chóng gật đầu.
"Bởi vì hai loại thể chất đối lập này sau sinh ra, trong cõi u minh ý trời sẽ cho bọn họ quen biết. Theo tuổi tác tăng lên, người có thể chất may mắn ngày càng may mắn, mà người có thể chất xui xẻo lại càng xui xẻo.
Người may mắn đi trên đường cũng có thể nhặt được linh thạch, người xui xẻo vì lấy được mấy viên linh thạch mà cần phải cố gắng liều mạng, cuối cùng không nói đến chuyện dùng giỏ tre múc nước không được cái gì cả, có lẽ sẽ còn bị thương nữa."
Thời Oánh nhún vai: "Các ngươi cảm thấy hai người như vậy gặp nhau, sẽ như thế nào?"
Ngu Tri Dao suy nghĩ đến cuộc sống của mình và Tiểu Vân, khẳng định nói: "Cùng nhau vui vẻ chia sẻ linh thạch!"
Lạc Vân Dã cũng gật đầu một cái.
Không nói cái khác, nếu như không cố gắng mà có thể có được linh thạch, sau khi hai bên trở thành bạn tốt thật là vui vẻ biết bao.
Thời Oánh: "..."
Nàng thật muốn gõ đầu hai đứa nhóc không được bình thường này.
Cuối cùng Đại Ma vương cho ra một câu trả lời chính xác trong trí nhớ truyền thừa: "Nếu như hai người này gặp nhau, một người không làm gì cả, đã có thể đạt được tất cả. Còn một người khác cố gắng làm tất cả, nhưng lại không nhận được gì. Cho dù mới bắt đầu hai bên còn có thể hòa bình sống chung, nhưng lâu ngày người xui xẻo sẽ cảm thấy ghen tị."
Ở trong trí nhớ truyền thừa của Thời Oánh, chỗ này cũng đã rất mơ hồ, nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, nàng ấy hơi nhíu mày nói: "Trong trí nhớ truyền thừa, những người có thể chất này, cuối cùng đều rơi vào kết quả chém giết lẫn nhau, một chết một sống. Tuyệt đối không thể sống hòa bình với nhau."
Ngu Tri Dao nghe xong, trái lại sắc mặt rất bình tĩnh.
Nàng hờ hững phất tay nói: "Vậy tỷ tỷ xinh đẹp yên tâm, ta và Tiểu Vân sẽ là loại khả năng thứ hai."
Lạc Vân Dã cũng gật đầu: "Ta không ghen tị với Tiểu Ngư."
"Linh thạch và tiện bạc của hai chúng ta đều do người quản." Ngu Tri Dao cười chọc hắn: "Sao, ngươi muốn ghen tị với cái người nghèo rớt mồng tơi như ta?"
Nàng nói xong câu này còn a một tiếng: "Nói không chừng ta còn phải ghen tị ngươi có nhiều tiền bạc như thế đó."
Ngu Tri Dao mới vừa nói xong, Lạc Vân Dã đã cúi đầu lấy hết tiền bạc và thẻ linh thạch trong nhẫn trữ vật ra, còn đổ ra một đống lớn những vật khác, có phù triện, có đan dược, cũng có khen thưởng trân quý của Thiên Bảng, còn có mấy thi thể yêu thú chưa kịp bán.
"Nơi này là tất cả vật có thể bán của ta." Lạc Vân Dã có chút căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đều cho Tiểu Ngư."
Ngu Tri Dao: "..."
Ha ha, nàng chỉ thuận miệng trêu chọc, hắn lại nghiêm túc như vậy, Tiểu Vân thật đáng yêu ngốc nghếch.
Nếu không phải hiện trường còn có người thứ ba, Ngu Tri Dao thật muốn ôm vương tử Bạch Tuyết của mình hôn một cái.
Nàng để cho hắn cất hết đồ đi, còn đỏ mặt có lý có chứng nói: "Cất hết đi cất hết đi, ngươi đều là của ta, đồ của ngươi còn cần cho ta sao?"
Người bị tuyên bố quyền sở hữu yên lặng đỏ mặt nghe lời cất hết đống đồ đổ ra trên đất.
Thời Oánh lại bị ép ăn một đống cẩu lương: "...."
Nói thật, nàng ấy không biết hai người này có ghen tị hay không, nhưng Đại Ma vương ghen tị.
Đại Ma vương rất tò mò: "Vì sao các ngươi lại chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra? Có lẽ đoạn trí nhớ kia của ta rất mơ hồ, nhưng vẫn biết nguyên nhân các ngươi giết chết đối phương.
Nếu như thật sự có nguyên nhân như vậy, ví dụ như chỉ có thể có một người sống, hai người các người còn có thể vẫn luôn như vậy sao?"
Hai người cũng không vội trả lời Thời Oánh, tất cả đều nghiêm túc suy nghĩ một trận, cuối cùng gật đầu.
"Quả thật có thể như vậy." Ngu Tri Dao nhìn Lạc Vân Dã: "Nếu hai người chỉ có một người sống, đấu tranh với ông trời, vậy nếu đấu thua thì cùng nhau chết thôi."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Ta nghe Tiểu Ngư."
Thời Oánh tò mò hỏi: "Vậy ý của ngươi thì sao?"
Lạc Vân Dã: "Tự sát, để cho Tiểu Ngư sống."
Sau đó cánh tay bị Ngu Tri Dao véo một cái.
Dưới thiên lôi, ý chí muốn sống mãnh liệt như vậy, lại dám nói ra là tự sát?
Thời Oánh tiếp tục truy hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại không nghe theo ý này của mình?"
Lạc Vân Dã cầm lấy cái tay véo eo hắn của nàng: "Không nghe theo ý của ta, là bởi vì Tiểu Ngư sẽ không vui. Ta nghe lời Tiểu Ngư, nàng sẽ vui vẻ."
Ngu Tri Dao sững sốt một chút.
Nàng nắm lấy tay hắn: "Vậy sau này đều phải nghe lời của ta."
Lạc Vân Dã nói: "Được."
Hình như hai người đều không nghĩ đến tình huống đơn giản nhất chính là giết chết đối phương, Thời Oánh cảm thấy rất mới lạ.
Nàng ấy chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm có thể tín nhiệm tuyệt đối như vậy, chỉ là nghe cũng có một loại hiểu mơ hồ.
Nàng ấy muốn quá nhiều, vướng bận quá nhiều, trái lại sẽ không có một tình cảm đơn thuần, thật sự không bằng hai đứa nhóc chỉ thích ăn uống ngủ này.
Thời Oánh than thở: "Có lẽ, hai người các ngươi thật sự có thể đi con đường thứ hai."
Nàng ấy theo lòng mình, sờ đầu hai nhóc con, cười nói: "Ta sẽ giúp các ngươi."
Phù Không lâu, tầng cao nhất của Thiên lâu.
Một đám đại lão tu luyện của Vân giới không có chút hình tượng ngồi xuống đưới đất, cắn hạt dưa, ăn đồ ăn, sắc mặt mỗi người đều chết lặng nhìn thủy kính đã biến thành màu đen kia.
Bọn họ mệt mỏi, thật sự mệt mỏi rồi.
Mỗi lần đến giờ phút làm cho người ta kích động, thủy kính sẽ giật giật sau đó đen thui, đây là người, không đúng đây là chuyện kính có thể làm sao?
Hành động như vậy, thật sự làm cho người ta tức lộn ruột!
Bắp đùi của Phong chủ Thổ Linh phong đã bị đánh sưng, mới vừa rồi đang thấy mầm non lười mình xem trọng vội vả nói muốn đột phá tu vi.
Ông kích động còn chưa kịp nhìn mầm non lười đột phá, ai ngờ một giây sau trực tiếp tối đen.
Đôi mắt Phong chủ Thổ Linh phong trợn trắng, ngửa đầu dùng sức bóp nhân trung.
Trời ạ! Chuyện này còn có thiên lý sai?
Phong chủ Kiếm Hoa phong vừa cắn hạt dưa vừa vỗ vai ông, an ủi: "Lão Thổ à, đừng lo lắng, đứa nhỏ này đột phá cảnh giới Minh Tâm cảnh, vẫn rất đơn giản."
"Nhưng có nhiều ma khí nồng đậm như vậy!" Phong chủ Thổ Linh phong vỗ đùi, mặt đầy đau khổ: "Lúc này mầm non lười của ta đột phá, nếu ý chí không kiên định, bị ma khí xâm nhập thì làm thế nào?"
"Ai." Phong chủ Kiếm Hoa phong cắn hạt dưa rắc rắc rắc: "Không phải mầm non Thiên Bảng ta coi trọng cũng đi vào rồi sao? Có mầm non ở đó, nhất định không xảy ra vấn đề gì!"
Phong chủ Thổ Linh không không được an ủi, vẫn là bộ dạng rên rỉ than thở lo lắng như người cha già.
Phong chủ Kiếm Hoa phong yên lặng lui về, nhìn vẻ mặt chết lặng của bạn bè xung quanh, sau đó trong bóng tối tính toán tiền thắng thua của ba trận cược về tu sĩ Thiên Bảng.
Lần trước Ngu Tri Dao và Thời Việt ở trong thủy kính lộ ra tu vi không được tầm thường, mọi người đều đặt hai người này, suy đoán là Nhân tu hoặc Ma Tu trên Thiên Bảng.
Cũng giống một ít tu sĩ cầu giàu sang trong nguy hiểm, cùng với người có tiền tiêu tiền như rác, ví dụ như Phong chủ Thổ Linh phong đặt cho Tiểu Vân người không thể hiện gì có tỷ lệ bồi thắng rất cao.
Nhất thời Phong chủ Kiếm Hoa phong kích động xoa tay một trận.
Mặc dù thua tiền ở chỗ Ngu Tri Dao, nhưng Tiểu Vân cũng không chịu thua kém nha! Để cho ông ấy thắng rất nhiều tiền!
Cho dù bồi thường cho mầm non Thiên Bảng, ông ấy vẫn còn có tiền dư.*