Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 258 - Chương 258.

Chương 258. - Chương 258. -

Minh Lê hoàn toàn không biết mỗi ngày mình đều đạp vào chỗ có mìn của cha già, còn có thể bình yên sống đến bây giờ là chuyện vô cùng may mắn.

Giờ phút này y cười hi hi ha ha xách hai con cá mặn vào phòng, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cũng lười giãy giụa, vừa vặn có thể không cần đi bộ.

Sau khi Minh Lê đi vào, đặt hai con cá mặn xuống, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ghế đẩu, các loại hạt dưa có đủ vị và trái cây đồ ăn vặt, hưng phấn hỏi: "Này! Tiểu Ngư Ngư, Tiểu Vân Vân, sao hai đứa hoàn thành được nhiệm vụ lệnh đỏ thế?"

Ngu Tri Dao bối rối: "Nhiệm vụ thẻ lệnh đỏ?"

"Đúng vậy." Minh Lê cắn hạt dưa, phổ cập kiến thức cho nàng: "Nhiệm vụ thẻ lệnh đỏ là nhiệm vụ lịch luyện cao cấp của kính trừ ma, đặc biệt danh cho tiểu đội trừ ma của tu sĩ Quy Nhất cảnh. Cho nên nếu tu sĩ Quy Nhất cảnh rút lệnh bài của kính trừ ma, cũng chỉ có thể rút được nhiệm vụ thẻ lệnh đỏ."

Ngu Tri Dao: "..."

Rất tốt, chỉ rút lệnh bài, áo choàng ngụy trang hoàn mỹ đã bị rơi xuống.

Không trách lúc này sư tôn ở trước Phù Không lâu làm cho hai người rớt ngựa.

"Ha ha! Còn nữa còn nữa, tiểu đội trừ ma khác có tu sĩ Quy Nhất cảnh, cũng không dám để cho tu sĩ đó đi lên rút nhiệm vụ thẻ lệnh đỏ. Trái lại các ngươi thì tốt rồi, một đám ngu ngốc, còn rút được thẻ lệnh khó nhất." Minh Lê cắn hạt dư, vô tình cười nhạo.

Rốt cuộc Minh Tiêu tôn giả cũng nhìn xong cảnh tượng cuối cùng kia, ngài mở mắt ra, trong đôi mặt nhu hòa giống như có điều suy nghĩ.

Ngài hơi liếc mắt nhìn Minh Lê cười ha ha cắn hạt dưa, nửa người dựa vào bên cạnh, lại quay đầu nhìn Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, ôn hòa nói: "Dũng khí đáng khen, có dũng có mưu, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, rất tốt."

"Nhiệm vụ thẻ lệnh đỏ này, sư tôn Minh Lê của ngươi đã từng gặp được, đi theo tiểu đội Quy Nhất cảnh lợi hại nhất vào lịch luyện, nhưng không thể sống sót được một ngày." Minh Tiêu tôn giả không chút do dự vạch trần chuyện xấu của Minh Lê.

"Nói cái gì vậy." Minh Lê trợn trắng mắt, ném vỏ hạt dưa, đứng lên nói: "Rõ ràng là ngay cả nửa ngày cũng không qua nổi, ta không cho phép ngà vì duy trì mặt mũi của ta mà nói dối!"

Minh Tiêu tôn giả: "..."

Đây là đang bảo vệ mặt mũi của ngài sao?

Nghịch tử! Nghịch tử!

Sớm muộn gì ngài cũng sẽ bị chọc cho tức chết.

Ngu Tri Dao: "..."

Lạc Vân Dã: "...."

Quá mạnh mẽ, chỉ cần mặt đù dày, người xấu hổ sẽ không phải là mình.

"Hơn nữa, đồ đệ ngoan Tiểu Ngư Ngư của ta không phải đã thông qua nhiệm vụ rồi sao? Nàng là độ đệ do ta dạy ra, tính qua tính lại đều là công sức của ta, cũng tương đương với chuyện ta thông qua." Minh Lê nhàn nhã cắn hạt dưa, mặt mày hớn hở nói.

Lúc này ở ngoài cửa các tiên sinh đi ra ngoài cũng đã trở về, mọi người nghe được lời không biết xấu hổ này, không tự chủ co quắp khóe miệng.

Mọi người dồn dập cách xa Minh Lê, tất cả tụ lại bên cạnh Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, vô cùng tự giác lấy ghế đẩu ra, chuẩn bị nghe chuyện.

Vì vậy hiện trường chính là Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã biến thành trung tâm bị người vây quanh, mà Minh Lê mà bị đám người cô lập.

Minh Tiêu tôn giả sợ nghịch tử lại làm ra chuyện lộn xộn gì nữa, vội vàng hỏi: "Hai người các ngươi có thể nói chuyện mình đã trải qua bên trong nhiệm vụ lịch luyện hay không?"

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã gật đầu.

Hai người nhìn nhau, bắt đầu trên nền móng của chuyện đã trải qua, bịa ra một câu chuyện.

Từ đồng bạn bày tỏ chân tình với Đại Ma vương, chặt thoát thân khỏi miệng rồng. Rồi kết nghĩa huynh đệ với hoàng thân của Ma long tộc ở kỹ viện, tiếp đó gần một bước, trở thành đám nghĩa tử và tiểu tỷ muội của Đại Ma vương...

Ngu Tri Dao vừa nói, vừa chú ý vẻ mặt của mọi người, Lạc Vân Dã cũng thêm một ít chi tiết, gia tăng cảm giác chân thật của câu chuyện.

Vì để cho câu chuyện dài thêm Ngu Tri Dao còn thêm dầu thêm mỡ nói ra quá trình lừa gạt Vân Diễn, kể lại một trận đấu trí dấu dũng phập phồng kích động.

Đến cuối cùng Đại Ma vương bình yên sinh con ra, bọn họ lại ở Ma vương cung chăm sóc cuộc sống cho đứa bé một đoạn thời gian ngắn, sau đó bị kính linh thông báo cho biết nhiệm vụ hoàn thành, tiếp đó kính trừ ma đưa bọn họ ra ngoài.

Vì tính chân thực, Ngu Tri Dao còn từ trong ống tay áo lấy ra thẻ lệnh đỏ, quơ trước mặt mọi người.

Mọi người nghe xong câu chuyện, lộ ra vẻ hiểu ra, còn có chút chưa thỏa mãn.

Chẳng qua, so sánh với chuyện đấu trí đấu dũng với Vân Diễn, hiển nhiên bọn họ cảm thấy hứng thú với chuyện khác hơn.

"Ta muốn biết Hoa Hoa và Linh Tu có đánh bại được Vân Diễn, lên chức thành công hay không!"

“Ta còn muốn biết nếu lên chức thành công, ai là người được cưng chiều nhất?"

"Rốt cuộc ai làm cha đứa bé?"

"Đúng đúng đúng, ta muốn biết ai đoạt được chức làm cha đứa bé?"

Đối mặt với đôi mắt sáng trưng của mọi người, Ngu Tri Dao: "..."

Sự thật chứng minh, bái quái ở chỗ nào đều rất thơm.

Nàng yên lặng mỉm cười, sau đó nói ra danh ngôn của Đại Ma vương mà Kỷ Phù kể lại cho nàng: "Tại sao không thể đều làm cha của đứa bé chứ?"

Hiện trường yên lặng một giây.

Mọi người yên lặng: "..."

Không hổ là Ma tộc, thụ giáo!

Đợi Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã kể xong câu chuyện, Minh Tiêu tôn giả đứng dậy, đưa tay chỉ vào trên trán của hai người: "Đừng chống cự nữa, các ngươi cần tiến vào giác ngộ."

Hai người cảm nhận được sự lạnh lẽo của đầu ngón tay, ý thức từ từ rơi vào bóng tối, trong chốc lát đã nhắm hai mắt lại.

Tu sĩ giác ngộ là chuyện lớn, vào lúc người khác giác ngộ mà đi cắt đứt chính là hủy đi cơ duyên của người ta. Tất cả mọi người đều đã ăn dưa hài lòng, cho nên đều nhỏ giọng rời đi.

Minh Lê cũng dừng lại chuyện cắt hạt dưa, yên tĩnh nhìn bọn họ.

Minh Tiêu tôn giả chắp hai tay đứng ở bên cửa sổ, hơi nhìn xuống, tầm mắt xa xa, không biết nhìn vào chỗ nào.

Sau khi xem đoạn cảnh tưởng cuối cùng của nhiệm vụ lịch luyện, kính linh không nhìn ra tinh phách của Ma vương là tiêu tán hay là biến mất, nhưng ngài có thể thấy rõ ràng.

Tiểu đệ tử của ngài, đệ tử thân truyền của đại tông trừ ma đứng đầu, lại âm thầm lén lút cứu tinh phách Ma vương.

Một Nhân tộc xuất thân từ đại tông, lại dám len lén nuôi dưỡng một con Ma vương ở bên cạnh.

Minh Tiêu tôn giả hiểu tính cách của Linh Tu, ngài hơi cúi đầu che giấu suy nghĩ sâu xa trong mắt, quyết định lại đi kích thích kính linh, để cho kính linh nhả ra nhiều cảnh tượng nữa.

Bình Luận (0)
Comment