Tổ Cá mặn, Linh Tu, cùng với các huynh đệ Ma tu dưới sự dạy dỗ của Hoa Hoa đã chăm chỉ học cả một ngày trời, sắp biến thành người tuân thủ nam đức, tốt của tốt.
Lúc tách ra, mọi người vẫn chưa thỏa mãn.
Tổ Cá mặn đỏ mặt tập hợp lại một chỗ, cất kỹ quyển sách đó.
Ngược lại Linh Tu từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, thực ra thì trong lòng đang không ngừng bị lời nói cợt nhả của Đại Ma vương trêu chọc.
Khuôn mặt hắn ta có chút đỏ bừng do căng thẳng, thấp giọng hỏi một câu trong lòng: "Tỷ tỷ không thích sao?"
Đại Ma vương: Bùm!
Nàng ấy kiên quyết vứt bỏ kính Linh thông, muốn dùng tốc độ nhanh nhất tu luyện thành hình người!
Nếm thử thân thể dẻo dai của tiểu hoàng phu!
Suy nghĩ mọi người khác nhau, Hoa Hoa còn đích thân tiễn Ma tu Ngân giáo đang hết sức phấn khởi, lúc trở về được rất nhiều lệnh bài màu đen.
"Nhìn đi! Đây đều là lệnh bài huynh đệ tốt cho ta, nếu sau này gặp khó khăn thì đến tìm bọn họ giúp đỡ!" Hoa Hoa khoe khoang đắc ý vung vẩy lệnh bài trong tay: "Này! Ta ở trong Ma tộc, cũng coi là có rất nhiều người rồi."
"Đi ra ngoài, nhiều người dễ làm việc." Hoa Hoa cất lệnh bài, còn nghĩ Đội trưởng Ma tu Ngân giáp cho nhiều thêm mấy cái lệnh bài phát mỗi người một cái, vui vẻ hớn hở chạy tới tẩm điện của Thời Việt, đến khoe khoang với bọn họ.
Ánh trăng sáng tỏ, tổ Cá mặn theo lệ tìm một nơi riêng tư nghỉ ngơi, Linh Tu thì ở trong ám thất tiếp tục tu luyện.
Thời gian từng ngày trôi qua, bài viết giả Ma tu của Ngu Tri Dao ở kính Linh thông, đã trực tiếp khiến Ma tu cao cấp mang số lượng lớn bảo vật tặng tới tận cửa, đồng thời còn tránh được việc lục soát phủ đệ của tiểu điện hạ.
Điều này cũng may nhờ có tiểu đội Ma tu Ngân giáp sau khi quay về trắng trợn thổi phồng bài viết ở trong kính Linh thông, giận dữ quở trách Ma tu ngu xuẩn, hơn nữa còn kể bộ dạng của tiểu điện hạ hết sức bi thảm.
Để không nhớ lại chuyện cũ thương tâm của tiểu điện hạ, các Ma tu đều vô cùng quan tâm mà không đi lục soát phủ đệ của tiểu điện hạ.
Vả lại, bọn họ cũng không cho là đám Nhân tộc Ma tu đó có thể bình yên vô sự nấp trong phủ đệ tiểu điện hạ.
Dẫu sao, một vị Ma tu Thiên Nhân cảnh canh giữ bên người tiểu điện hạ, còn có ông ngoại tu vi Thiên Nhân cảnh của tiểu điện hạ cũng đến thăm dò trước.
Không ai có thể trốn được pháp nhãn của hai vị ma tu Thiên Nhân cảnh! Không có ai cả!
Các Ma tu vô cùng tự tin, cần cù chăm chỉ, đi tới đi lui tìm kiếm từ đầu đường cuối đường, đi qua N lần cổng Bạch phủ nhưng không vào.
Mà cả đám Thiên Bảng nhàn nhã qua ngày nằm trong Bạch phủ, ôm bảo bối tu luyện, rồi lười biếng, ai ai cũng vô cùng thoải mái.
Thời Diễm muốn có việc cần giúp, bên chỗ Ngu Tri Dao hoàn toàn nắm chắc quyền chủ động, có đủ thời gian để tiếp tục đối đầu dây dưa với Thời Diễm.
Dù sao trước khi đột phá Thiên Nhân cảnh, thân ở Ma vực, Ma vương phải bảo vệ cho nàng.
Đối phương càng bình tĩnh, Thời Diễm càng mất bình tĩnh. Gã vốn cho rằng Lạc Vân Dã tiết lộ tin tức Đạo thể hỗn độn cho Ngu Tri Dao, mới khiến nàng không sợ hãi như vậy.
Mắt thấy kỳ hạn hai năm Thiên Bảng đưa ra sắp đến, Thiên Bảng sắp công bố vị trí chính xác, Thời Diễm lập tức sai lão nhân tóc trắng tới viện vào cớ này, tiến hành một cuộc thăm dò.
Vì vậy, Ngu Tri Dao trực tiếp cây ngay không sợ chết đứng nói ra những ngôn luận sau đây——
"Tìm lối ra quá nguy hiểm, dù sao đạo lữ tương lai là con trai của Ma vương, ở Ma vực làm một Ma vương phi nằm ăn chờ chết cũng không tệ. Thân phận tôn kính, ngày ngày ở trong vòng bảo vệ của Ma vương bệ hạ, cho dù Thiên Bảng cả ngày đúng giờ công bố vị trí, ở Bạch phủ, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Dù cho bí quá hóa liều, cùng lắm thì cuối cùng đi theo con trai của Ma vương dọn vào trong Ma vương cung, cũng không thể có Ma tu can đảm dám xông vào Ma vương cung đi? Như vậy thật to gan! Trực tiếp xử hắn tội mưu phản!"
Lúc lời nói này truyền vào Ma vương cung, Thời Diễm thiếu chút nữa thì giận đến bất tỉnh nhân sự.
Gã chưa từng thấy tu sĩ mặt dày vô sỉ đến vậy! Lời thối nát này cũng nói ra thành lời lẽ hùng hồn!
Trận giằng co đôi bên này, Thời Diễm đã bị kiệt sức rồi.
Chuyện đã đến nước này, gã không thể nào thật sự chờ Thiên Bảng bại lộ vị trí chính xác.
Nếu Thiên Bảng đồng loạt thông báo vị trí của phủ đệ Thời Việt, uy tính của Ma vương gã sẽ bị suy yếu trong tộc.
Thời Diễm hết cách mài dũa bọn họ, chỉ có thể tức giận xong, sai lão nhân tóc trắng nhanh chóng tiễn bọn họ đi theo cửa ra của Ma vực.
Có điều bây giờ Ma vương muốn tiễn, Ngu Tri Dao bọn họ lại không vội rời đi.
Chuyện rời khỏi Ma vực, kéo dài mãi tới ban đêm ba ngày trước khi Thiên Bảng công bố, sáu người ngồi trên nóc nhà thật cao, uống rượu trò chuyện vui vẻ.
Thời Việt sớm đã cởi bỏ bộ trang phục xác ướp kia, ngồi thẳng lưng, trong ánh đèn sáng trưng, đôi mắt đen láy của hắn ta sáng ngời, hắn ta cười nói: "Ca ca, Tiểu Ngư, Kỷ Phù, Linh Tu, Tiểu Hoa, ta không đi."
Kỷ Phù quay đầu nhìn hắn ta.
"Tuổi thọ của Phụ vương sắp cận kề, ta muốn ở bên cạnh Phụ vương trong những ngày tháng còn lại này, cũng sẽ cố hết sức ngăn cản người khác làm ra một số chuyện bất lợi đối với các ngươi." Thời Việt nhìn từng người một.
" Được." Lạc Vân Dã là người ủng hộ đầu tiên.
Những người khác cũng đồng loạt tôn trọng và ủng hộ chọn lựa của Thời Việt.
Chỉ có Kỷ Phù lo lắng than thở: "Tiểu Bạch Vũ, Phụ vương đó của ngươi, cũng đừng giống như ông ngoại ngươi, nổi giận phun nước miếng đấy."
"Sẽ không." Thời Việt lắc đầu: "Ngài rất ít khi triệu kiến ta. Cho dù triệu kiến, cũng là để phân phó chuyện phải làm."
Kỷ Phù: "..."
Nghe đi, triệu kiến.
Con trai gặp cha, còn phải bị truyền gọi?
Kỷ Phù không nhịn được châm chọc: "Gã như vậy, ngươi còn ở bên gã?"
"Phụ vương cũng không phải là không có lúc gần gũi với ta." Thời Việt nói: "Ban đầu lúc người mới vừa trở về Ma vực, thỉnh thoảng sẽ ôm ta một hai lần. Chẳng qua là sau đó vẫn luôn bế quan, không gặp bất kỳ ai."
Trong đầu Ngu Tri Dao tựa như có một tia sáng thoáng qua, vội vàng hỏi: "Phụ vương ngươi bế quan khi nào?"
Thời Việt nheo mắt, cẩn thận nhớ lại: "Khoảng chừng nửa năm sau khi quay về Ma vực, khi ta khoảng hai tuổi, Phụ vương ta đã thường xuyên bế quan rồi."
"Thời gia gia của ngươi trước đó cũng nói qua với chúng ta, sau khi Ma vương nhắc một lần tới việc tách ra với nương ngươi, thì không nhắc lại nữa, thường xuyên bế quan. Có lẽ trong khoảng thời gian đó." Ngu Tri Dao suy đoán, thông qua pháp bảo bí mật truyền âm cho một mình hắn: "Mặc dù Ma vương nói là coi như điều kiện tách ra, đáp ứng nương ngươi, bế quan chế tạo chuôi loan đao đó. Nhưng có lẽ, vào lúc đó, Phụ vương ngươi đã không phải là Phụ vương của ngươi rồi."
Thời Việt cả kinh.
Ngu Tri Dao chỉ nói: "Ngươi phải cẩn thận."
Không có chứng cớ, nàng cũng không nói ra phỏng đoán này cho mọi người. Chuyện này sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm hoảng sợ, có nguy cơ bị Ma vương phát hiện.
Ngu Tri Dao nhắm mắt trầm tư.
Mặc dù trước mắt chỉ là suy đoán, nhưng tất cả chuyện này, tựa như đã có thể nối thành một sợi dây.
Nhưng nàng còn cần một chứng cớ mang tính then chốt để xâu chuỗi sợi dây này lại.
Ngu Tri Dao suy nghĩ thuận theo tu luyện thăng cấp sẽ nâng cao thể chất vận khí may mắn, có lẽ điều này, có thể giúp nàng tìm ra được chứng cớ đó.