Từ khi Thiên Bảng xuất hiện, Minh Lê đã tính toán từng bước thay cho Ngu Tri Dao, vì nàng mà dọn hết gai nhọn trên con đường tu hành thành một con đường bằng phẳng rộng rãi.
“Cảm ơn sư tôn." Hốc mắt Ngu Tri Dao hơi ướt, lúc này là thật sự cảm động. Trong ngày thường Minh Lê thường không nghiêm túc, hơi lười biếng, không nghĩ đến trong bóng tối lại âm thầm làm nhiều như vậy.
"Đứa nhỏ ngốc này." Minh Lê cười xoa đầu nàng: "Sư tôn chờ ngươi dưỡng lão cho ta."
"Không thành vấn đề." Ngu Tri Dao nói: "Ta và Tiểu Vân ở Nhạn thành đã kiếm đủ tiền dưỡng lão. Chờ chuyện Thiên Bảng kết thúc, ba người chúng ta cứ làm cá mặn ăn uống chờ chết ở Vô Tình phong."
Minh Lê cười to ha ha: "Được."
Hai thầy trò lại sáp lại nói chuyện một lát, Ngu Tri Dao còn nói đến hình ảnh mà Ma vương cố ý khống chế để cho Lạc Vân Dã nhìn thấy, để cho Minh Lê bảo bệ mình thật tốt.
Minh Lê cười híp mắt gật đầu: "Tiểu Ngư Ngư, ngươi yên tâm đi, sư tôn không giỏi cái gì, nhưng bàn về chạy trốn, nhất định giỏi hơn ai hết."
Sau đó ngay trước mặt Ngu Tri Dao, y trực tiếp lấy ra hết dụng cụ thay đi bộ mà mình luyện chế nhiều năm. Nhìn một cái, có bay trên trời, có chạy dưới đất, bơi trong nước, ít nhất cũng có hai ba chục loại.
Ngu Tri Dao: "..."
Má ơi! Nàng giống như là một đứa trẻ sống trong gia đình phú ông ngàn tỉ, nhưng từ nhỏ lại được báo là nhà nghèo khó phải đi xin cơm ăn.
"Sư tôn..."
"Khụ khụ!" Minh Lê mỉm cười nói: “Đây không phải là để cho Tiểu Ngư Ngư có thể lịch luyện tốt hơn sao, dùng những thứ này sao có thể cảm nhận được sự phong phú của mọi vật khi đi bộ được? Dù gì, nếu Tiểu Ngư Ngư mệt mỏi, không phải còn có ngự kiếm phi hành? Cũng coi như một loại tu hành."
Ngu Tri Dao nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nàng quyết định đi ra ngoài, để tránh sinh ra suy nghĩ cưỡng ép cướp mấy thứ thay đi bộ này.
Minh Lê nhìn thấy được khát vọng chợt lóe rồi biến mất của nàng, y cười trêu chọc nàng: "Tiểu Ngư Ngư muốn à?"
Ngu Tri Dao thành thật gật đầu: "Muốn."
Ai, công cụ giúp cá mặn thay đi bộ, nhanh chóng đến địa điểm.
Ai không muốn?
Minh Lê cười to hai ha ha, cực kỳ hào phóng để cho nàng chọn ba món.
Ngu Tri Dao rất sợ y đổi ý, bước nhanh về phía trước chọn, nhìn những khí cụ thay đi bộ này, mắt hạnh cũng trở nên sáng lên.
Nàng lấy ba món có tộc độ nhanh nhất thuộc loại bay trên trời, chạy trên đất, bơi trong biển.
Ngu Tri Dao vô cùng tự nhiên thổi rắm cầu vòng: "Cảm ơn sư tôn! Sư tôn thật sự là sư tôn tốt nhất là của toàn bộ Vân giới!"
Minh Lê vui vẻ đắc ý hừ một tiếng.
Y hào phóng nói: "Gọi Tiểu Vân, còn có hai đồng bạn Thiên Bảng của ngươi đến đi, mỗi người chọn một món.
"Được ạ! Cảm ơn sư tôn tốt nhất Vân giới của ta!"
Ngu Tri Dao vui vẻ cất đồ, sau đó đi nhanh gọi đám bạn của mình.
Hoa Hoa nói với bọn họ Thần Loan cung có chuyện triệu hồi mình, đêm qua đã được trưởng lão Thần Loan cung hộ tống rời đi rồi.
Cho nên lúc này chỉ có Lạc Vân Dã, Linh Tu và Kỳ Phù đến chọn.
Sau khi ba người chọn được công cụ thay đi bộ hài lòng, lại thổi vô số rắm cầu vòng đập vào mặt Minh Lê, làm cho Minh Lê chóng mắt, được dỗ dành vô cùng vui vẻ.
Y không nhịn được tiết lộ chút tin tức cho đám thiếu niên miệng ngọt này: "Mấy người các ngươi nhanh trở về tu luyện đi, năm nay là thời gian mở bí cảnh sau núi của Chấp Pháp môn, Tôn giả có nói với ta, khen thưởng của hạng nhất vượt xa rất nhiều lần so với những năm trước."
Linh Tu và Kỳ Phù thay đổi sắc mặt.
"Nhanh nhanh nhanh, đi về nhanh tu luyện!" Lúc này ngay cả Kỳ Phù không thích tu luyện lắm cũng không nhịn thúc giục Ngu Tri Dao.
Linh Tu vỗ vai của Lạc Vân Dã: "Tu luyện đi. Lịch luyện của Chấp Pháp môn, trăm năm mới có một lần. Nghe sư huynh đi vào nói, khen thưởng rất nhiều. Đừng bỏ qua cơ hội tu luyện này."
Lạc Vân Dã gật đầu.
Sau khi bốn người vội vàng tạm biệt Minh Lê, lập tức trở về phòng mình, mượn trận pháp linh khí tu luyện.
Thông qua cuộc trò chuyện của Linh Tu và Kỳ Phù, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đại khái biết được bí cảnh phía sau núi của Chấp Pháp môn là như thế nào.
Toàn bộ Vân Cảnh thánh địa, chia làm bốn cung bốn phong một môn một thánh địa.
Chẳng qua hôm nay có thêm phong thứ năm của Minh Lê, Vô Tình phong.
Kỳ Phù là xuất thân từ Thủy Ngô cung một trong bốn cung, Linh Tu thì xuất thân từ thánh địa đặt theo tên của tông môn, là nồng cốt của Vân Cảnh thánh địa, xưa nay là nơi của tôn giả.
Mà Chấp Pháp môn, là một nơi cực kỳ đặc biệt của Vân Cảnh thánh địa.
Giới luật của Chấp Pháp môn sâm nghiêm, tất cả đều làm việc dựa theo quy tắc. Nếu bên trong tông môn có tu sĩ làm sai nghiêm trọng, mặc kệ là Cung chủ, Phong chủ, trưởng lão, hay đệ tử, đều bị ném vào Chấp Pháp môn ba ngày, không chết cũng bị lột da.
Vân Cảnh thánh địa lớn như vậy, có thể cung cấp tu hành tốt nhất cho tu sĩ, cũng có thể đánh người có tư tâm vào địa ngục.
Từ mấy ngàn năm trước Chấp Pháp môn phát triển đến nay, đủ để chấn nhiếp người có dị tâm bên trong tông môn.
Mà bí cảnh sau núi của Chấp Pháp môn, nghe nói là nơi nhốt một nhóm đại ma có tu vi gần Thiên Nhân cảnh, coi như là chỗ lịch luyện của đệ tử tông môn.
Đại ma bên trong có thực lực mạnh mẽ, rất khó bị giết. Chẳng qua nếu bị giết chết, hai mươi năm Ma tộc lại tấn công một lần, cũng sẽ có Ma tộc thay thế vào vị trí, trở thành đá mài đao tốt nhất cho đệ tử.
Mỗi lần giết một con đại ma, cũng sẽ đạt được khen thưởng tương ứng, Cuối cùng xếp hạng dựa theo tu vi và độ khó của đại ma bị giết cùng với số lượng tìm ra hạng nhất bên trong.
Đệ tử nội môn Vân Cảnh thánh địa, cả đời chỉ có ba lần cơ hội đi vào.
Ngu Tri Dao nghe được những đại ma này có tu vi gần với Thiên Nhân cảnh, cảm thấy quá sức tưởng tượng.
Mặc dù bị nhốt, đó cũng là tu vi gần Thiên Nhân cảnh đó!
Còn một năm nữa là Thiên Bảng kết thúc, phía sau chính là một hồi gió tanh mưu máu. Cho nên dù đang ở Vân Cảnh thánh địa, đoán chừng cũng không tránh được ám sát của người bí quá hóa liều, vẫn phải cố gắng tu luyện.
Ngu Tri Dao than thở.
Tính toán thời gian, rất nhanh đến ngày Thiên Bảng công bố vị trí chính xác.
Nàng đẩy cửa sổ phi thuyền ra, xuyên qua tầng mây màu trắng, nhìn về phía Thiên Bảng xán lạn kia.
Lúc thuyền bay vượt qua cửa ngoài của Vân Cảnh thánh địa, đúng lúc Thiên Bảng phát thưởng đến.
Theo ánh sáng ngày càng rực rỡ, Ngu Tri Dao giấu hai phần thưởng, che mắt lại.
Sau khi ánh sáng hoàn toàn tản đi, chữ trên Thiên Bảng đã thay đổi long trời lỡ đất.
Cùng lúc đó tiếng ầm ầm của Thiên Bảng truyền khắp Vân giới.
Vị trị thứ nhất, Lạc Vân Dã, vùng trời Vân Cảnh thánh địa.
Vị trị thứ hai, Ngu Tri Dao, vùng trời Vân Cảnh thánh địa.
Vị trí thứ ba, Thời Việt, Bạch Phủ, Ma vương thành.
Vị trí thứ tư, Linh Tu, vùng trời của Vân Cảnh thánh địa.
Vị trí thứ năm, Kỳ Phù, vùng trời Vân Cảnh thánh địa.
"Từ tháng này, Thiên Bảng sẽ mở chức năng xác định vị trí chính xác, mong các vị tu sĩ Thiên Bảng chăm chỉ tu luyện, chỉ có thời hạn một năm, đừng để chết trước khi tiến vào tiên cung Vân Sinh." Thiên Bảng vẫn qua loa khích lệ, giọng nói từ từ biến mất.
Bốn người đang ở vùng trời của Vân Cảnh thánh địa: ?
Má ơi! Vị trí chính xác thật sự cụ thể như radio vậy sao?
Có gì khác với chuyện ngươi nói cho người khác biết, ta ở chỗ này, còn không mau đến giết ta?
Quá vô sĩ, quá máu lạnh, quá tàn bạo!