Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã vội vàng chạy đến mỗi người một bên đỡ Minh Lê, Ngu Tri Dao vô cùng nghiêm túc nói: "Sư tôn, ngài yên tâm! Mặc dù những nơi khác có ở thoải mái, thức ăn ngon, mùa đông có thể phơi nắng, nhưng chúng ta sẽ không đi!"
Lạc Vân Dã : "Sư tôn, ta chỉ đi theo Tiểu Ngư."
"Được được được, đều là đứa bé ngoan." Hốc mắt Minh Lê ướt át, vỗ đầu hai đứa bé, diễn ra một hình ảnh sư đồ tình cảm.
Những Cung chủ Phong chủ nhao nhao muốn thử nhìn hai người đối với Minh Lê cũng biết là không đùa. Sau khi chào hỏi, lập tức dẫn các đệ tử rối rít tản đi.
Ba vị lúc này còn chưa bỏ ý định cho hai người lệnh bài, để cho bọn họ lại suy nghĩ thêm một chút.
Lúc Phong chủ Kiếm hoa phong và Phong chủ Thổ Linh phong đi xa còn tranh cãi với nhau.
"Lão Thổ, linh thạch ta nợ..."
"Không bàn đến nữa!"
"A! Nếu không phải ngươi thọt ta một đao sau lưng, ta nhất định sớm đã giúp ngươi tranh thủ giành được Lạc Vân Dã."
"Còn giúp ta? Ngươi cũng không giành được Ngu Tri Dao."
Kiếm tu và Phù tu bắt đầu công kích lẫn nhau, liên minh tốt đẹp lúc nãy lão đảo muốn sụp đổ, lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Minh Lê hừ một tiếng.
Đào người trắng trợn như vậy, sau khi y bay xuống từ phi thuyền trở về Vô Tình phong, còn nhớ mãi.
Y nhìn lệnh bài hai phong một cung, nghĩ ra một cách làm việc rất tiện, trực tiếp khích lệ hai đệ tử thỉnh thoảng đi Kiếm Hoa phong, Thổ Linh phong và Hỏa Tiếu phong dạo chơi.
Tổ cá mặn: "..."
Thật, rối loạn.
Hai người chỉ muốn ăn uống miễn phí một năm ở Vân Cảnh thánh địa, giờ phút này không muốn đi ra ngoài gây chuyện mất mạng đâu.
Ngu Tri Dao hài lòng ở trong viện lúc trước của nàng, Lạc Vân Dã thì dọn vào một phòng khác trong viện của nàng.
Ngày đầu tiên hai người đi theo quản sự của tông môn đi nhận lệnh bài, quần áo cùng với linh thạch mỗi tháng của đệ tử nội môn, còn bị vô số đệ tử vây xem.
Đa số chúng đệ tử đều tò mò, ác ý cũng có nhưng rất ít, trong đó không thiếu hâm mộ
Bởi vì tạm thời Vô Tình phong vẫn chưa có trang phục đệ tử riêng, cho nên hai người tạm thời nhận quần áo đệ tử nội môn thánh địa*.
*Vân Cảnh thánh địa có phong, cung, môn, và một thánh địa. Thánh địa ở đây là nói chỗ ở của Tôn giả, là môn hạ của tôn giả, chứ không phải là toàn bộ Vân Cảnh thánh địa. Ý là quần áo riêng dành cho môn hạ Tôn giả, giống Linh Tu và Tần Thuật.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cất kỹ quần áo, sau khi dịch dung lăn lộn trước mặt đông đảo đệ tử cho quen mặt, trở về Vô Tình phong, hoàn toàn loại bỏ thuật dịch dung.
Chỉ có ba người trên ngọn núi, tổ cá mặn hoàn toàn mở ra cuộc sống tu luyện khoa học, lười biếng.
Ba ngày sau, lúc Linh Tu và Kỳ Phù tìm đến, thiếu chút nữa không tìm thấy người. Tìm kiếm mấy vòng, mới thấy hai con cá mặn ở dưới cây đa lớn, dùng lá rộng che kính thân hình.
"Ha ha ha! Không trách Tiểu Ngư cưng chiều Tiểu Vân như vậy, lớn lên đẹp thật." Kỳ Phù vây quanh hai người, xúc động nói: "Ta thua rồi, ta viết về nam sủng cá chép đen còn chưa đủ đẹp nha."
"Tiểu Ngư cũng rất đẹp." Kỳ Phù thán phục, đưa tay bóp gương mặt từ muội muội nhà bên biến thành mỹ nhân cổ điển.
Lạc Vân Dã nhíu mày, đưa tay cản lại.
Hắn nói thẳng: "Muốn bóp, thì bóp Thời Việt đi."
Động tác vươn tay của Kỳ Phù dùng lại, sắc mặt ngượng ngùng, giấu tay ra sau lưng, hai mắt nhìn trời giống như không có chuyện gì.
Linh Tu nhìn trái nhìn phải một chút, buồn cười nói: "Lần đầu tiên đến Vân Cảnh thánh địa của ta, có muốn ra ngoài dạo một vòng không?"
"Huynh đệ, ngươi nghiêm túc sao?" Ngu Tri Dao chỉ Thiên Bảng xán lạng treo trên đỉnh đầu, "Ngươi nhìn đi, sau khi hai người các ngươi đến Vô Tình phong, vị trí hiện trên Thiên Bảng của các ngươi lập tức thay đổi. Nếu ta và Tiểu Vân bước ra khỏi Vô Tình phong, Thiên Bảng cũng sẽ thay đổi, đi đâu cũng phải bị theo dõi, hệ số an toàn vô cùng thấp."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Sau khi chúng ta dịch dung đi qua trước mặt tất cả mọi người, đi Linh Thiên đường đều bị một đám người vây xem. Những đệ tử này nhìn thấy sự thay đổi của Thiên Bảng, còn bưng mâm cơm, âm thầm tìm kiếm khắp nơi trong Linh Thiên đường. Chẳng qua bọn họ không có nhìn qua khuôn mặt thật của chúng ta, cho nên không tạo thành phiền phức gì."
Ngu Tri Dao thở dài: "Bây giờ chúng ta chính là mục tiêu sống, trước khi Thiên Bảng kết thúc, chính là nửa bước khó đi."
"Như vậy, càng nên đi ra ngoài." Kỳ Phù cười nói: "Bây giờ còn chưa đến khoảng thời gian Thiên Bảng sắp kết thúc, lại có pháp chỉ của tôn giả ràng buộc, phần lớn đệ tử tông môn cũng chỉ tò mò với các ngươi. Ngươi nhìn ta và Linh Tu đi, thuở nhỏ lớn lên ở chỗ này, quanh đi quẩn lại, cũng không có bao nhiêu người nhìn trộm chúng ta. Nhưng các ngươi lại không giống, vừa thần bí lại mới lạ.”
Kỳ Phù khuyên nhủ: "Vẫn là quý trọng thời gian yên ổn trước mặt, lòng người khó dò, đến giai đoạn cuối cùng là phải chạy thật nhanh."
Linh Tu trầm giọng: "Người người đều muốn biết bí mật phi thăng rốt cuộc có ở trong Tiên cung hay không, còn có thần khí được giấu bên trong đó. Dưới sự cám dỗ như vậy, Vân Cảnh thánh địa cũng không an toàn. Chẳng qua bây giờ thỉnh thoảng ra ngoài một chút vẫn được."
"Không muốn động." Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã nằm xuống, giống như cá mặn tê liệt: "Coi như ta bế quan hết một năm này đi."
"Ừm, nghe nói hôm nay Hỏa Tiếu cung đến một đầu bếp có tay nghề làm hải sản vô cùng tốt, mỗi ngày đều mời khách miễn phí, các ngươi đi không, mùi vị nhất định rất tuyệt." Kỳ Phù cười hỏi: "Thật sự không đi?"
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ăn ý nhìn nhau.
Một giây sau, hai người đứng dậy, vỗ bụi bặm dính trên quần áo, chủ động tay trong tay tiến lên: "Đi thôi."
Kỳ Phù không nhịn được cười ra tiếng.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã khôi phục khuôn mặt thật, dọc theo đường đi không có ai nhận ra cả.
Linh Tu và Kỳ Phù thì đi cách xa bọn họ.
Lúc bốn người lần lượt đi vào phạm vi của Hỏa Tiếu Cung, chữ viết trên Thiên Bảng nhanh chóng thay đổi địa điểm chính xác, các tu sĩ chú ý đến thay đổi này, lập tức nhanh chóng lấy kính linh thông ra, gọi cho bạn bè.
ven đường có tu sĩ mặc quần áo đỏ của đệ tử Hỏa Tiếu Cung, thấy Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã chậm rãi đi tới, còn tưởng rằng bọn họ không chú ý đến thay đổi trên Thiên Bảng, tiến lên tốt bụng nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai vị đạo hữu Thánh địa, nhanh nhìn Thiên Bảng, nhanh nhìn Thiên Bảng."
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã giương mắt lên, rồi hạ mắt xuống, nàng lập tức giả bộ kêu lên: "Tu sĩ Thiên Bảng đến đây?"
"Đúng vậy!" Vốn dĩ tu sĩ này đã thích xem náo nhiệt, giờ phút này thấy bộ dạng kinh ngạc của hai người, còn tưởng rằng là đệ tử nội môn mới đến của Thánh địa, trực tiếp nói với hai người: "Hai vị đạo hữu nhanh theo ta, nhất định là tu sĩ Thiên Bảng đến bữa tiếc hải sản, chúng ta đi sớm còn có thể thấy được phong thái của tu sĩ trên Thiên Bảng!"
Ngu Tri Dao lập tức nói: "Được được được! Ta còn chưa thấy đâu."
"Hì hì! Ta cũng chưa nhìn thấy!" Thiếu niên quần áo đỏ phía trước dùng một đoạn dây buộc vào sau lưng hông hai người, trong lúc đi nhanh, còn không quên bóp cổ tay than thở: "Mấy ngày trước ta bế quan, bỏ lỡ tu sĩ Thiên Bảng thần bí. Chẳng qua nghe nói tướng mạo hai người này xấu xí, không biết là thật hay giả."
Ngu Tri Dao: "..."
Tướng mạo xấu xí?