Y từ đi qua tộc địa Ma tu mua được một bọc lại một bọc hạt giống hoa, trồng hoa trên mặt cát, lần lượt thất bại, tiếp đó lại lần lượt thí nghiệm.
Ngày lại qua ngày, năm lại qua năm.
Trong lúc vô tình, hình như y chọc thủng giam cầm gì đó, làm cho y có được tu vi.
Tuân Vực vô tình bước lên con đường tu hành, cũng không rời đi, kiên trì làm chuyện mình muốn làm bên trong sa mạc.
Theo sự khô héo của Hộ Linh thụ, lá cây xanh tươi trong ngày thường biến thành màu vàng, các tộc nhân lập tức có kế hoạch rời khỏi sa mạc, đi đến nơi khác sinh tồn.
Tộc nhân vừa mới rời khỏi sa mạc, chỉ còn lại Tuân Vực là không đi, y dùng ma khí yếu ớt của mình nuôi dưỡng Hộ Linh thụ đã bảo vệ tộc địa nhiều năm.
Tuân Vực vụng về kiên trì chuyện của mình, mỗi khi tuổi thọ sắp hết, y cũng sẽ tự nhiên đột phá.
Tuân Vực không có tu luyện công pháp, cho dù đột phá tu vi, cũng chỉ là người có ma khí trên người.
Chính những ma khí truyền vào này, làm cho Hộ Linh thụ gần chết sống thêm rất nhiều năm.
Tuân Vực tỉnh lại từ trong trí nhớ, đôi mắt màu tím kia tràn đầy ôn hòa bình tĩnh, y lặp lại: "Ta không nhớ."
Cận Hỏa tức giận trợn mắt nhìn y.
Hình như người này không biết tức giận, mặc cho hắn ta trừng, chỉ chậm rãi dựa người vào thân cây, tiếp tục nhắm mắt.
Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã ngồi xuống nghỉ ngơi, Cận Hỏa vội vàng bảo vệ bên cạnh, sợ tên Tuân Vực này đánh lén bọn họ.
Tần Thuậtnhìn ra người này có chỗ không đúng, hoàn cảnh này không phải vung một kiếm là có thể định kết quả.
Hắn ta ôm kiếm, chậm rãi đi tới chỗ đồng đội ở sau thân cây.
Tuân Vực không nói lời nào, cũng không đuổi bọn họ đi.
Y chỉ ôm chậu hoa nhỏ lặng lẽ ngôi ở đó, che chở gốc cây hoa màu đỏ yếu ớt kia.
Ngu Tri Dao chống cằm, suy nghĩ vấn đề.
Lạc Vân Dã làm ra một thuật ngăn cách, nhíu mày nói: "Nơi này là chấp niệm cảnh, đại khái là có phân giai đoạn. Trước là thời kỳ trẻ thơ, lần này là thanh niên, có lẽ còn có giai đoạn sau nữa."
Ngu Tri Dao tiện tay nhặt một viên đá, dùng bộ phận nhọn viết gì đó trên mặt đất.
"Lần trước giai đoạn trẻ thơ, ta thấy Tuân Vực nói cảm ơn, tiếp đó chúng ta rơi vào sa mạc lớn, hơn nữa tuyến thời gian bị đẩy nhanh tới hơn tám trăm năm." Ngu Tri Dao viết con số ba ngàn năm xuống: "Cho nên bây giờ đại khái chúng ta đang ở vào ba ngàn năm trước.”
Ngu Tri Dao còn nói: "Lần trước Tuân Vực nói cảm ơn với chúng ta, chúng ta mới có thể thoát khỏi."
"Ngươi nói là, chúng ta còn phải thực hiện nguyện vọng thay hắn." Tần Thuật ôm kiếm hỏi.
"Bây giờ nguyện vọng của hắn chính là hồi sinh cây Hộ Linh thụ kia đi." Cận Hỏa nói: "Đây không phải là xem là người tạo vui vẻ sao? Không bằng ta dùng một đao kết liễu hắn, nhìn xem có thể phá cảnh hay không."
"Không biết." Ngu Tri Dao lắc đầu, "Giai đoạn trước, hắn là một đứa bé, lúc muốn chờ hoa nở cha sẽ trở về. Cuối cùng hắn biết cha không về, vẫn cảm ơn chúng ta."
"Hắn có thể tiếp tục hy vọng, vậy có thể tiệp tục tiếp nhận tiếc nuối." Ngu Tri Dao nghiêng đầu, nhìn thanh niên bên kia: "Chúng ta thử giúp hắn cứu cây Hộ Linh thụ này đi."
Lạc Vân Dã đưa tay dán vào trên cây Hộ Linh thụ, chốc lát sau, hắn thu tay lại: "Tiểu Ngư, Hộ Linh thụ này đã vô cùng suy bại, tuổi thọ chỉ còn lại ba ngày. Ta chỉ có thể tiếp tục kéo dài được một tháng."
"Sống thêm một ngày thì thêm một ngày đi." Ngu Tri Dao cười khen hắn: "Sống ba ngày biến thành ba mươi ngày, Tiểu Vân thật lợi hại."
Lạc Vân Dã cười xoa đầu nàng.
Hai người còn lại không có đạo lữ, một người ôm chặt bảo bối đao của mình, một ngươi ôm chặt bảo bối kiếm của mình, mắt nhìn thẳng.
Bốn người nói là làm.
Lạc Vân Dã bày trận pháp hấp thụ ma khí, những người khác thì phối hợp với hắn để cho trận pháp phát huy được hiệu quả tăng gấp đôi.
Lạc Vân Dã còn lén Cận Hỏa và Tần Thuật rót một chút ma khí, để cho Tuân Vực ở bên ngoài thuật ngăn cách hơi trợn to mắt.
Y chuyển đầu từ sau thân cây, đôi mắt màu tím nhạt nhìn xuyên qua thuật ngăn cách, nhìn chằm chằm Lạc Vân Dã đang chuyển ma khí vào cho Hộ Linh thụ.
Trên mặt của Tuân Vực là kinh ngạc không có cách nào che giấu được.
Lạc Vân Dã nhíu mày, hắn có thể nhận ra được Tuân Vực đang nhìn mình.
Hắn truyền xong ma khí, lập tức thu tay về, truyền âm với Ngu Tri Dao, sau đó thu hồi thuật ngăn cách.
Hộ Linh thụ nương tựa pháp trận hấp thụ ma khí, có thể hấp thụ ma khí, tạm thời tiếp tục chống đỡ.
Tuân Vực không bình tĩnh như trước, y cảm giác được sinh cơ tản ra từ Hộ Linh thụ, mừng rỡ qùy xuống hành lễ với Lạc Vân Dã: "Cảm ơn đại nhân."
"Cây Hộ Linh thụ này đã nỏ mạnh hết đà." Lạc Vân Dã lạnh nhạt nói: “Ta chỉ có thể để cho nó sống một tháng thôi."
"Cảm ơn đại nhân." Tuân Vực dập đầu, lúc mở mắt ra, trên lông mi dính chút nước mắt: "Có đại nhân giúp đỡ, ta còn có thể ở với nó thêm một tháng. Ta sẽ tiếp tục nghĩ cách."
Lạc Vân Dã thấp giọng ừ một tiếng.
Sau khi Tuân Vực lại dập đầu, lúc này mới ôm chặt chậu hoa, tiếp tục trở lại chỗ cũ.
Cận Hỏa nhìn thấy vẻ mặt thay đổi hoàn toàn của Tuân Vực, vô cùng bội phục, đi lên bên cạnh Lạc Vân Dã nhỏ giọng nói: "Lợi nha Tiểu Vân, bí thuật Ma tộc này của ngươi thật quá lợi hại!"
Lạc Vân Dã lộ ra mỉm cười lễ phép.
Tần Thuật: "..."
Tên ngốc này, còn bí thuật của Ma tộc? Rốt cuộc Tịnh Thù thích hắn ở chỗ nào? Thích hắn ngốc? Thích hắn trà?
Trong Vân Cảnh thánh địa thịnh hành tiểu thuyết văn học, không phải Tần Thuật chưa từng đọc, nữ chính bên trong đều là ngốc bạch ngọt, trừ ngọt, thì đều giống hệt một tên ngu ngốc.
Chẳng qua... Tịnh Thù xinh đẹp lạnh lùng, cũng có thể so sánh với mấy nam chính kia.
Tay ôm kiếm của Tần Thuật hơi thả lỏng, hình như hiểu ra được gì đó.
Hiểu rồi!
Hắn ta phải đọc và tìm hiểu kỷ xảo ngốc bạch ngọt, trở thành một nam chính ngốc bạch ngọt, mới có thể cướp được nữ chính lạnh lùng mạnh mẽ nhưng có tâm hồn thiếu nữ.
Con mặt của Tần Thuật sáng lên.
Lúc này hắn ta không có chuyện gì làm, cũng dựa vào thân cây, lặng lẽ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển "Nữ hồ ly ngọt ngào của Tiên quân lạnh lùng", bề ngoài được thay đổi thành "Kiếm phổ trăm chiêu". Bởi vì thuật ngăn cách bị nhìn thấu, Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao bắt đầu cảnh giác bí mật truyền âm.
Lạc Vân Dã: "Tiểu Ngư, trên người Tuân Vực này có chút kỳ lạ. Hắn chỉ có tu vi Phá hư cảnh, lại có thể nhìn xuyên qua thuật ngăn cách của ta."
Ngu Tri Dao híp mắt lại: "Không có ma khí quanh quẩn, hắn vẫn có thể trồng được hoa nở từ cát vàng."
Lạc Vân Dã nói: "Tu luyện của hắn, hình như có khác biệt với tất cả những gì mà chúng ta biết, không giống với tất cả pháp môn tu luyện của Vân giới."
Ngu Tri Dao ừ một tiếng: "Tạm thời không bàn đến pháp môn tu luyện, tên Tuân Vực này có tính cách không thích gây chuyện thị phi, lại không muốn rời khỏi tộc địa, rốt cuộc lúc trước xảy ra chuyện gì, bởi vì làm chuyện ác mà bị bắt vào Chấp Pháp môn? Chúng ta nhìn thêm đi."
Hai người nhìn vào mắt nhau, sau đó gật đầu.
Cận Hỏa không quấy rầy đôi tình nhân nhỏ, thấy Tần Thuật khắc khổ tu luyện, cũng không thua kém lấy ra một quyển "Đại toàn đao pháp" nghiêm túc xem.
Tần Thuật nhíu mày, xem xong một quyển lại một quyển tiểu thuyết, cái gì mà "Kiếm chiêu đệ nhất Vân giới". " Phá giải kiếm chiêu", "Bản phá giải kiếm chiêu tăng cường", "Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếdm tự nhiên như thần".
Cận Hỏa vì đuổi kịp tốc độ của hắn ta, xem đến mức mắt thiếu chút nữa bốc hỏa, thiếu chút nữa mệt mỏi gần chết.
Nhưng mà một đám người ở trước kính trừ ma lại trầm mặc
Tất nhiên những trờ bịp bợm vặt của Tần Thuật không tránh khỏi mắt của bọn họ.
Vì vậy bọn họ trơ mắt nhìn hạt giống tu luyện tốt gạt đồng đội mình, len lén đọc tiểu thuyết. Từ "Nữ hồ ly ngọt ngào của Tiên quân lạnh lùng" đến "Ma quân vô cùng sủng ái cô vợ nhỏ bỏ trốn", "Đừng trốn: Tông chủ bá đạo cưng chiều sủng ái", đến "Đùa với lửa: Vợ ngọt ngào mang thai bỏ chạy", "Trong lòng có nữ nhân, cầm kiếm chém thiên địa".