Linh Tu và Cầm Minh cũng không muốn bứt giây động rừng, cũng nửa bước không rời đi theo hai người.
Trong bóng tối, bàn tay giấu trong ống tay áo của Lạc Vân Dã chậm rãi tràn ra một luồng ma khí, đi dán vào mặt tường, lượt qua khung cửa, lúc muốn vào nhà, một cổ lạnh lẽo rùng mình chui từ sau lưng làm cho Lạc Vân Dã ôm eo Ngu Tri Dao, vội vàng lui ra sáu.
"Lui!” Hắn nhanh chóng nói.
Hai người khác hoảng sợ, thân thể lui về phía sau nhanh hơn suy nghĩ,
Bốn người mới vừa lui khỏi nội viện, trong nội viện đột nhiên có gió thổi đến, một tiếng két vang lên, gió thổi mở ra hai cánh cửa phòng đóng chặt, ngọn nến nhỏ bên trong đèn lồng đỏ cũng tắt đi.
Nội viện hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Không lâu lắm, bên trong phòng hình như có một bóng người đi ra, giống như là hòa vào một thể với bóng tối vậy.
Hình như người nay cảm nhận được gì đó, nhìn sang cửa ra vào nội viện phía xa xa.
Trong nháy mắt tâm mắt giao nhau, Ngu Tri Dao đang nằm trên nóc nhà, dùng ống dòm đặc chế từ linh khí bị hoảng sợ ra một thân mồ hôi.
"Đi, đi nhanh đi nhanh!" Không chút do dự Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã, thúc giục mọi người nhanh chạy.
Hiệu quả của phù triện vẫn còn, mọi người chạy thật nhanh, cũng đi theo con đường như lúc đến.
Ai cũng không hỏi nhiều, chia thành hai đường trở về biệt viện, lúc đã về phòng trong lòng Ngu Tri Dao vẫn còn sợ hãi.
Lạc Vân Dã đổ một chén nước nóng cho nàng, để nàng cầm ấm tay. Ngu Tri Dao ôm vương tử Bạch Tuyết của mình, đầu cọ vào cổ của hắn.
Sau khi cảm giác sợ hãi xông lên đỉnh đầu giảm đi, Ngu Tri Dao bình tĩnh lại, thi triển thuật ngăn cách, câu truyền âm đầu tiên chính là: "Chúng ta đấu chính diện không thắng nổi một chiêu của hắn."
"Mạnh như vậy? Tiểu Ngư ngươi nhìn thấy cái gì." Mặc dù Cầm Minh không cảm nhận được cảm giác sợ hãi chân thật này, nhưng cũng có chút lo lắng cầm sáo dài lên.
"Không nhìn rõ mặt mũi, ta chỉ mơ hồ nhìn thấy một nốt chu sa màu đỏ rực trên mi tâm của người nọ." Ngu Tri Dao nói, "Lúc hắn nhìn về phía ta, linh hồn của ta giống như bị bóp vỡ. Chẳng qua cũng may khí thế quanh thân của hắn nhanh chóng rút đi, nếu không chỉ cần hắn muốn, tối nay chúng ta không thể trốn thoát được."
Nghe được tin tức mấu chốt, Lạc Vân Dã và Linh Tu như có điều suy nghĩ.
"Là Vân Sinh sao?" Linh Tu bỗng mở miệng: "Tỷ tỷ nói mới vừa rồi khí tức lộ ra bên ngoài, rất quen thuộc. Chẳng qua cổ khí tức lộ ra bên ngoài kia không ổn định, vừa xuất hiện đã biến mất trong chớp mắt."
Cầm Minh: ?
Vân Sinh gì? Tỷ tỷ gì?
Ngu Tri Dao: "Tương truyền ba ngàn năm trước hắn đã phi thăng, trừ hắn ra, ta cũng không nghĩ trong Vân giới còn ai mới có tu vi như thế cả."
Lạc Vân Dã: "Có lẽ là hắn mượn dùng bí thuật gì đó, có được thân thể cao lớn của Thận ma rồi sống lại, nhưng trạng thái trước mắt không ổn định lắm.”
"Ta biết." Ngu Tri Dao rút Tiểu Ngư kiếm của mình ra, vỗ tua kiếm, nghiêng đầu nói với Lạc Vân Dã: "Có lẽ là cái này."
Hai người nhìn nhau, tất cả đều không cần nói.
Cầm Minh: ?
Không phải, các ngươi đang nói cái gì vậy?
Cầm Minh nhìn cặp đôi tâm ý tương thông bên trái, lại nhìn người cúi đầu suy nghĩ bên phải, hắn ta nắm chặt sáo dài, đỉnh đầu có một dấu hỏi thật lớn, vẻ mặt không hiểu.
Chẳng lẽ bọn họ không phải là người cùng tông môn sao?
Sao tất cả mọi người đều biết, chỉ có hắn ta không biết!
"Vân Sinh muốn sống lại, nhưng lại bày trận pháp hấp thụ tử khí trong nội viện, nữ quỷ ngàn năm mà tộc trưởng Thận ma tộc sắp muốn thành thân kia, chỉ sợ cũng là trấn áp Vân Sinh trong cơ thể. Nếu như vậy, tộc trưởng kia nhất định còn có ý thức của mình, có lẽ trước mắt vẫn hơi chiếm địa vị chủ đạo."
Ngu Tri Dao nói đến chỗ này, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Thận cảnh này không phải là thận cảnh thiên nhiên, rất rõ ràng nhân vật chính là tộc trưởng tộc Thận ma. Thận ma chân chính không có thân hình, ở bên trong thận cảnh cũng không có cách nào nhập vào chính mình, vậy hắn chỉ có thể ẩn núp ở một nơi khác hoặc là trong thân thể người nào đó. Nếu chúng ta muốn phá thận cảnh này, hoặc là giết tộc trưởng trong thận cảnh, hoặc là giết Thận ma chân thật."
Linh Tu than thở: "Hai loại này đều không dễ dàng."
"Thận ma không muốn chúng ta phá thận cảnh, nó sẽ cách không xa nhân vật trung tâm, chỉ cần thành công tiếp cận tộc trưởng trong thận cảnh, hai loại này cũng có thể thực hiện được.” Lạc Vân Dã có trí nhớ truyền thừa, có chút hiểu rõ đối với Thận ma.
Chỉ có Cầm Minh, nghe mọi người ngươi một lời ta một lời, hai mắt vô hồn.
Hắn ta vươn ngón tay chỉ vào mình, rốt cuộc lên tiếng: "Lúc các ngươi nghiêm túc thảo luận kế hoạch, có thể nói cho ta biết một chút không?"
Ba người đang suy nghĩ nhanh chóng, trò chuyện vui vẻ: "..."
Sống chung với nhau đã quen, quên mất còn có một đồng bạn mới gia nhập.
"Cầm sư huynh, chuyện này vẫn còn là suy đoán, còn chưa chứng thực, chúng ta cũng chưa kết luận hoàn toàn." Ngu Tri Dao trấn an đồng bạn mới cái gì cũng không biết này: "Sau khi chờ chân tướng rõ ràng, ngươi sẽ biết. Kế hoạch tạm thời của chúng ta chính là, trong quá trình đón dâu, bắt cóc nữ quỷ ngàn năm, tiến vào phủ đệ của tộc trưởng tìm tòi kết quả. Chuyện của nữ quỹ ngàn năm, ba người chúng ta còn phải dựa vào Âm trấn tà của Cầm sư huynh nữa."
Lạc Vân Dã đúng lúc tiếp lời: "Đúng, chúng ta đều không được, chuyện này chỉ có Cầm sư huynh là làm được."
Linh Tu thổi phòng: "Âm trấn tà của Cầm sư huynh là nhất tuyệt của tông môn ta! Quỷ nghe vào, có thể khủng hoảng, biến mất!"
Cầm Minh: "..."
Đôi mắt đen nhánh của hắn ta lưu chuyển, vốn dĩ còn muốn nói mấy lời hỏi thăm, biết ngọn nguồn bên trong, ai ngờ câu cuối cùng của Ngu Tri Dao trực tiếp đâm vào đáy lòng của hắn ta, còn có lời dễ nghe của hai sư đệ.
Nhất thời hắn ta có chút căm tức.
Đáng ghét! Lại bị ba đứa nhóc đen tối này gây khó dễ.
Mặc dù bị gây khó dễ, nhưng Cầm Minh vẫn cố gắng dùng hết sức đi luyện Âm trấn tà, chỉ chờ hôm đó lúc bắt nữ quỷ ngàn năm, nghe được tiếng khen ngợi của sự đệ sự muội.
Sau đêm nay, bốn người không tùy tiện đi đến thăm dò phủ đệ của tộc trưởng nữa. Mỗi ngày đi theo đội ngũ luyện tập thổi kèn, ăn trái cây mà khách quý của tộc Thận ma mới có thể ăn, vẫn luôn rảnh rỗi đến ngày rước dâu tham gia đội ngũ thổi kèn Xô na.
Nghe nói thê tử chưa qua cửa của tộc trưởng kia, thích nhất là nghe tiếng kèn này, cho đến khi luyện tập đến giai đoạn cuối, mọi người đều bị buộc đổi nhạc khí khác thành kèn Xô na.
Toàn bộ hiện trường chính là, ngươi thổi của ngươi, ta thổi của ta, giống như tranh giải vậy, tiếng thổi sau cao hơn tiếng thổi trước, càng quần ma loạn vũ hơn trận sàng lọc lúc trước.
Tổ bốn người càng nhàn nhã, người xung quanh thổi càng cao, bọn họ ở bên trong càng có thể qua loa.
Đón dâu là vào đêm khuya, đi đến đi về cần phải mấy canh giờ, tới trước hừng đông mới có thể đưa tân nương vào phủ đệ tộc trưởng, bái đường thành thân.
Hai người cuồng tu luyện theo đảng thức đêm, không có bất kỳ khó chịu nào. Nhưng hai con cá mặn đã quen ngủ sớm, trực tiếp ngủ ban ngày, ban đêm đi theo đoàn người ồn ào đón dâu.
Cổ kiệu toàn một màu đỏ thẫm, hai bên là đội Ma tu khua chiên gõ trống. Tiếp đó chính là hai hàng thổi kèn Xô na của bọn họ, phía sau là hộ vệ của phủ đệ tộc trưởng bảo vệ tân nương.
Lúc đón dâu, tộc trưởng tộc Thận ma cũng không xuất hiện.
Đây càng khẳng định suy đoán của Ngu Tri Dao.
Chính bởi ví ý thức của tộc trưởng tộc Thận ma chiếm chủ đạo, gã mới không đi ra nơi tràn đầy từ khỉ nhắm vào Vân Sinh.