Mọi người nhìn nhau, đều đồng ý.
Mà dưới thị giác của tân nương, ả không nhìn thấy Lạc Vân Dã và Linh Tu ở bên phải, chỉ nhìn thấy phu quân mình đã định đang nhìn nhau đắm đuối với một nữ nhân thổi kèn đứng trước mình.
Sao có thể có chuyện này?
Không ai có thể cướp phu quân trời định của ả! Không một ai!
Không được, phải nhanh chóng nghĩ cách.
Đôi mắt tân nương lưu chuyển, nhanh chóng vận dụng đầu óc.
Lúc đội ngũ đón dâu vừa đánh trống thổi kèn đi được nửa đường, không chờ bốn người hành động, tân nương đã bắt đầu gây chuyện.
Một lát thì nói đói, để cho người chuẩn bị trà bánh. Một lát thì nói cổ kiệu quá mức ngột ngạt, muốn xuống đi tới đi lui.
Lộ Lộ rất sợ đắc tội với phu Nhân tộc trưởng tương lại, vì vậy tân nương đi một bước nàng ta cũng đi theo một bước.
Thiếu nữ đi theo từng bước, tân nương không có cách nào quan minh chính đại đi đến gần phu quân trời định của mình, giận đến mức mắt lỗ mũi của lệch.
Mới vừa rồi còn được khen là miệng ngọt, sao bây giờ lại ngu xuẩn, không thức thời như vậy?
Ngay trước nhiều Thận ma như vậy, tân nương cũng biết không thể không để ý mặt mũi của tộc trưởng tộc Thận ma, chủ động đi thân thiết với Cầm Minh.
Ả không thể làm khác hơn là cố ý lơ đang chậm rãi đi qua bên cạnh Cầm Minh, khuôn mặt hơi nghiêng tạo ra một góc nghiêng tuyệt đẹp mà mình cho rằng như vậy, cười quyến rũ với hắn ta.
Toàn bộ quá trình Cầm Minh đều nhìn thẳng, chỉ cảm thấy lúc nữ quỷ kia đi ngang qua người mình, hình như có một sự lạnh lẽo từ cốt tủy lặng lẽ lan tràn sau lưng.
Trái lại tân nương không làm gì đối với Ngu Tri Dao, chẳng qua lúc đi qua chỗ nàng thì không vui nhỏ giọng hừ một tiếng.
Ả biết nếu mình làm gì nữ nhân này, phu quân trời định sẽ tức giậnh.
Thà khó dễ với nữ nhân, nữ nhân thông minh không bằng biết cách khó dễ nam nhân.
Tân nương không lên kiệu, ả đi dạo một vòng ở đội ngũ bên phải, đột nhiên trong đầu có ánh sáng lóe qua, giống như mới vừa phải trà bánh bị hư, bụng không thoải mái, trực tiếp phát giận với Lộ Lộ.
Ả giống như con sư tử tức giận, mắng cho Lộ Lộ từ trước đến nay được người ta kính nể sắc mặt trắng bệnh không ngóc đầu lên được.
Tân nương mắng người mệt rồi, đội ngũ đón dâu ngay cả thở mạnh cũng không dám thở mạnh, ả giống như tiện tay kéo Cầm Minh ra, hung dữ nói: "Ngươi hộ pháp cho ta! Nếu bảo vệ không tốt, ta chặt đứt tay chân của ngươi!"
Hoàn toàn không chờ Cầm Minh phản ứng, tân nương đã dắt thanh niên nhanh chóng chạy đến chỗ đất hoang gần đó.
Đám người cúi đầu còn lại giống như sống sót sau tai nạn, giờ phút này đều thương hại nhìn Cầm Minh đờ đẫn bị kéo đi về phía trước, Ai cũng không dám đuổi theo, không muốn mình là người chịu xui xẻo tiếp theo.
Lộ Lộ do dự đứng tại chỗ, cũng không đuổi theo.
Tổ ba người đang muốn tìm cơ hội động thủ với nữ quỷ ngàn năm, giờ phút này đột nhiên đồng bạn bị mang đi, ba người thi triển thuật pháp tại chỗ, che giấu thân hình, đuổi theo Cầm Minh bị dắt đi.
Bọn họ vừa mới chạy đến sườn núi nhỏ, hình như nghe được tiếng nữ nhân nói chuyện.
Ba người từ sườn núi thò đầu ra, chỉ thấy cách đó không xa, dưới ánh trăng thanh niên và tân nương cầm tay nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn người, thâm tình nhìn nhau.
Nói chính xác là, tân nương cưỡng ép cầm chặt tay của thanh niên.
Móng tay bén nhọn bấu chặt vào da của hắn ta, để lại dấu ấn nhàn nhạt.
Cầm Minh bị buộc phải nhìn vào khuôn mặt có thẩm mỹ đáng sợ của tân nương.
"Lang quân, tên ngươi là gì." Tân nương vễnh đôi môi bị tô đỏ lòe, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng, dịu dàng hỏi.
Cầm Minh: ?
Có phải tiến triển này có chút không đúng không.
Không phải ngươi nói đau bụng khó nhịn sao?
Tân nương thấy thật lâu hắn ta không đáp, cho rằng đã dọa sợ phu quân trời định trước mặt, tiếp tục kiên nhẫn hỏi lại.
Cầm Minh tỉnh hồn, nhìn vẻ mặt cố làm ra quyến rũ của tân nương, da gà rơi đầy đất.
"Cầm, Cầm Minh." Hắn ta nói.
"Cầm lang." Giọng nói của nữ nhân càng dịu dàng: "Mới vừa rồi muốn thân thiết với Cầm lang, khổ nổi không có cơ hội, cho nên mới ra hạ sách này, không dọa sợ ngươi chứ?"
Cầm Minh vận chuyển đầu óc, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, qua loa nói: "Có một chút."
"Vậy, vậy ta xoa cho Cầm lang một chút." Nữ nhân nói xong, thu hồi móng vuốt, một tay sờ ngực của hắn ta.
Cầm Minh: "!"
Má ơi! Sao con quỷ nhà ngươi lại táy máy tay chân như vậy?
Hắn ta nhanh tay lẹ mắt cầm cổ tay ả, không để cho nữ qủy chạm vào mình, ai biết nữ quỷ kia lại ngượng ngùng nhìn lại hắn ta: "Cầm lang, ngươi thật xấu --- Sao lại giống không kịp chờ nữa rồi."
Người trong cuộc cùng với ba cái đuôi nhỏ đi theo thò đầu nhìn đều da đầu tê rần.
Cầm Minh kêu gào trong lòng, ngươi giả bị đụng, đây là người giả bị đụng!
Nhưng mặt ngoài thì vô cùng bình tĩnh thả tay quỷ nữ xuống, ánh mắt hơi chuyển, ý đồ đổi chủ đến: "Tộc trưởng phu nhân, ngài..."
Còn chưa nói xong, một ngón tay trắng nõn lạnh như băng đặt lên môi hắn ta, cổ lạnh lẽo này suýt chút nữa làm cho hắn ta run lên.
Chỉ thấy nữ nhân ngượng ngùng nói: "Cầm lang, hai người chúng ta tâm ý tương thông, gọi ta là phu nhân đi."
Cầm Minh: "..."
Ai tâm ý tương thông với ngươi?
Hắn ta nghiêng mắt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của nữ quỷ, định nghĩa cách lừa gạt ả, Vừa nghiêng đầu, đã lập tức nhìn thấy ba cái đầu nhỏ đang ló ra ở sườn núi.
Cầm Minh cứng người một chút, hình như quỷ nữ nhận ra sự khác thường của hắn ta, cũng nghiêng đầu nhìn sang.
Cầm Minh lập tức lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, giữ lấy đầu của nữ quỷ.
Trong bóng đêm đôi mắt của hắn ta lấp lánh có thần, nhìn trực diện vào nữ quỷ, có chút thâm tình lại có chút khổ sở nói: "Phu nhân, đúng là ta vừa gặp đã yêu ngài, chẳng qua thân phận hai chúng ta cách quá xa, ngài sắp trở thành phu nhân của tộc trưởng tộc Thận ma, mà ta chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi."
"Không! Cầm lang, ta không cho phép ngươi nói mình như vậy!" Tân nương cầm tay hắn, chân thành nói: "Chân tình có thể vượt qua tất cả."
"Không!" Cầm Minh lắc đầu đau khổ lui về phía sau một bước, biến thành một ảnh đế: "Ngươi sắp biến thành vợ người ta, ta không có cách nào tiếp nhận được!"
Giọng nói của thanh niên vang bên tai, quỷ nữ ngàn năm không ngờ tới hắn ta lại yêu mình sâu đậm như vậy, càng chắc chắn người này chính là phu quân trời định của mình!
Ả nghĩ đến cổ thân thể của tộc trưởng tộc Thận ma, song tu nhiều lần cũng đã quá chán rồi, mà nam nhân yêu thầm ả ở trước mặt này, đối mặt với sự quyến rũ của ả lại không nhúc nhích chút nào.
Đầu của quỷ nữ bị sắc đẹp làm cho mất phương hướng, nói: "Không sao, tối này, ta sẽ bỏ thuốc tên tộc trưởng kia. Cầm lang, động phòng hoa chúc này cũng sắp biến thành động phòng của hai chúng ta."
Cầm Minh vẫn buồn rầu nhìn ả: "Vậy sau này thì sao?"
Quỷ nữ không nhìn được bộ dạng buồn rầu này của hắn ta, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, yêu kiều cười một tiếng ác độc nói: "Đến lúc đó ngươi nuốt tu vi của hắn, ở bên ngoài ngụy trang thành bộ dạng của hắn, vậy chính là tộc trưởng mới của tộc Thận ma rồi, còn lúc riêng tư chúng ta có thể không cần giả bộ nha."
Tân nương nói xong, cúi đầu thẹn thùng dựa vào cánh tay hắn ta.
Cầm Minh: "..." Độc nhất là lòng dạ nữ nhân.
Chẳng qua hắn ta rất thông minh, trực tiếp dùng sắc đẹp thay bắt cóc, ở trước mặt sự đệ sư muội bày ra sự lợi hại của mình.
Cầm Minh biết ba người kia còn chưa đi, tiếp tục nhu tình mật ý dịu dàng nói: "Phu nhân, nghe ngươi."