Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 51 - Chương 51.

Chương 51. - Chương 51. -

Giống như đi vào thôn tân thủ trong trò chơi, nói chuyện với NPC, mà hệ thông trò chơi vì nguyên nhân nào đó, bắt đầu liên tục bị lỗi lặp lại hành động lời thoại trước đó.

Mỗi lần như vậy Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đều cảm thấy rất lạ.

Vì vậy lại quyết định cà bug thêm một chút.

Suốt một buổi chiều, hình như đám NPC trong trò chơi bị cà bug đến mệt mỏi, cuối cùng một vị lão nhân tóc hoa râm không trả lời bọn họ.

Gần tối, ông ta cầm một cây quạt, dời ghế nhỏ, run rẩy đi đến cửa thôn, bắt đắt vừa quạt vừa hóng mát.

Ngu Tri Dao đi lên hỏi hai lần, lão nhân gia chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhành lắc quạt từ lá hương bồ, nửa câu cũng không trả lời.

Hai người cũng không rời đi, đứng ở cửa thôn không xa không gần.

Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai quả linh quả màu đỏ to ra, đưa một quả cho Lạc Vân Dã.

Hai người rắc rắc cắn ăn, nước quả ngọt trong veo trào ra, còn có một cổ mùi thơm không nói nên lời.

Lão nhân gia: "..." Làm người đi.

Ông lão giống như hy vọng giữ vững phòng thủ cuối cùng của thôn Đồ Long này, ông ta hơi quay đầu, mặt hướng ngoài thôn, rũ mắt quạt cây quạt trong tay.

Mặc kệ Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã tiến lên hỏi chuyện thế nào, cũng không nói một lời, không quan tâm đến bọn họ.

Ở trong thôn một đám NPC bị cà bug lặp lại hành động lời nói, hành động của ông lão tóc bạc hoa râm này hiển nhiên vô cùng đặc biệt độc lập, là một con hạc chiếu sáng giữa bầy gà, tuyệt đối không thể xem nhẹ được.

Ngu Tri Dao cảm thấy không thể bỏ qua cho ông ta.

Vì vậy nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái ghế gỗ màu đỏ, đưa cho Lạc Vân Dã một cái.

Lạc Vân Dã lấy ra thị kho đậy kín, dùng linh khí hâm lại, nhất thời mùi thịt bay ra ngoài.

Sau đó hắn và Ngu Tri Dao tựa vào ghế vừa ăn vừa uống, còn bàn luận mùi vị như thế nào như thế nào.

Ông lão đưa lưng về phía bọn họ, quạt lá cũng sắp không động đậy được rồi.

Gần tối, nhà nhà đều nổi khói bếp, nổi lửa nấu cơm.

Đợi đến khi sắc trời hơi tối, các nhà cơm nước xong, mặc kệ là trẻ em hay người lớn, đều xách theo một băng ghế nhỏ, lục tục đi đến cửa thôn, ngồi xuống ở chỗ đất trống.

Các thôn dân đến rốt cuộc cũng giải cứu ông lão giống như ngồi bàn chông khó chịu hơn một giờ.

"Lạc tiên tri, không biết hôm nay sẽ kể câu chuyện gì?" Một thôn dân hỏi.

Một đứa bé khác vỗ tay nói: "Là câu chuyện ngàn năm trước tu sĩ lợi hại đánh ngã Ma tộc sao?"

"Tiên tri tiên tri, ta còn muốn nghe chuyện tu sĩ lợi hại thành tiên!" Đứa bé phía sau lớn tiếng nói.

Ở thôn Đồ Long, ban ngày các thôn dân bận rộn làm việc, sau bữa cơm chiều sẽ xách băng ghế tới cửa thôn ngồi, nghe Lạc tiên tri của bọn họ nói chuyện thế giới bên ngoài và kể chuyện xưa, dần dần hoạt động này trở thành tập tục rồi.

Ông cụ tóc hoa râm quơ quạt lá, đợi đến khi đám người đã đến hết, lúc này mới cười nói: "Hôm nay, chúng ta không kể chuyện tu sĩ đánh bại Ma tộc, cũng không nói đến chuyện tu sĩ lợi hại Vân Sinh thành tiên. Thừa dịp tối này ánh trăng vừa vặn, lão đầu ta sẽ kể chuyện nữ tu của Trường Trạch môn hai mươi năm trước và Ma vương Ma tộc của hôm nay."

"Hai mươi năm trước, có một môn phái tên là Trường Trạch môn. Trường Trạch môn này, ở ngàn năm trước cũng được xem là đại tông môn của Vân giới. Đáng tiếc, từng tông môn nhanh chóng quật khởi, đời sau của Trường Trạch môn vô lực, rất nhanh suy tàn, trở thành một môn phái nhỏ phía Nam không được người biết đến."

Không biết có phải ảo giác của Ngu Tri Dao hay không, nàng luôn cảm thấy ông lão kia hình như nhìn về phía Lạc Vân Dã một cái.

"Trường Trạch môn này, có giấu một bí thuật hạng nhất, chỉ cần người sinh ra có linh thể trời sinh, là sẽ bị làm tế phẩm, đợi đến thời cơ chín mùi, là có thể nghênh đón lão tổ Trường Trạch môn về, tái hiện lại huy hoàng của Trường Trạch môn. Mà thế hệ này con gái chưởng môn Lạc Lăng, là người có linh thể trời sinh có linh khí tinh thuần nhất từ trước đến nay của Trường Trạch môn." Giọng kể của ông lão rất hùng hồn, nói liên tục, chợt trầm chợt bổng, vô cùng có sức hút lôi kéo người nghe vào câu chuyện.

Ngu Tri Dao cảm thấy rất dễ nghe, gật đầu tiếp tục lắng nghe.

"Được xem như là tế thể của lão tổ Trường Trạch môn, vị Lạc Lăng - con gái của chưởng môn này từ nhỏ đã không được phép tu luyện, cả ngày bị nhốt trong phòng, không cho phép tiếp xúc với người ngoài, chỉ thời cơ chín mùi, hiến tế nghênh đón lão tổ trở về."

"Sau đó, có một con rồng nhỏ màu đen bị thương rơi xuống trước cửa sổ của Lạc Lăng. Từ nhỏ Lạc Lăng chưa từng thấy qua người sống, càng không có nuôi Linh thú, rất cô đơn. Vì vậy trộm gạt mọi người nuôi nó.

Con rắn màu đen này, chính là Ma vương Ma giới, Ma Long Diễm. Bởi vì bị phản đồ trong tộc ám hại bị trọng thương, hắn nghe nói Trường Trạch môn có người linh thể trời sinh, muốn thải bổ nữ tử này, nhanh chóng khôi phục tu vi trở về tiêu diệt phản loạn Ma tộc.

Linh thể trời sinh, là tế thể tốt nhất của Trường Trạch môn, cũng là lô đỉnh chữa thương tăng tu vi của người tu hành."

Ngón tay Lạc Vân Dã trực tiếp nhấn gãy tay vịn của ghế màu đỏ, rắc một tiếng, không lớn, nhưng đủ để cho Ngu Tri Dao chú ý.

"Sao vậy?" Ngu Tri Dao nghiêng đầu.

Sau đó lập tức thấy bộ dạng không có tinh thần, hoảng hốt của Lạc Vân Dã, giống với vẻ mặt của mấy NPC khi bị thăm dò bug.

Bình Luận (0)
Comment