Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 53 - Chương 53.

Chương 53. - Chương 53. -

Ngu Tri Dao kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là xốc quyển tiểu thuyết Tông chủ bá đạo kia: "Rốt cuộc trong quyển này viết nội dung bạo như thế nào, để cho ta xem thử một chút!"

Sau đó nàng tỉ mỉ đọc hai trang mà Lạc Vân Dã dùng để che mặt, nói chung nội dung chính là tiểu đệ tử phế vật biết Tông chủ bá đạo đã có hôn ước với người khác, khóc rưng rưng muốn cắt đứt quan hệ với hắn, sau đó bị tông chủ bá đảo lôi trở về lăn lăn lộn lộn.

Mà liên quan đến nội dung hạn chế tuổi tác chỉ có một câu màn đêm buông xuống tắt đèn kéo rèm, trang sau cũng là như vậy.

Chỉ như vậy?

Ngu Tri Dao quay đầu lại, liếc nhìn khuôn mặt của Lạc Vân Dã, nhìn Lạc Vân Dã đỏ mặt giả bộ ngủ nhưng lông mi đen nhánh không ngừng run run.

Lông mi của hắn rất dài, lúc căng thẳng phe phẩy giống như cây quạt nhỏ vậy, để lại một cái bóng thật đậm dưới hốc mắt của hắn.

Cảm thấy Ngu Tri Dao đang nhìn mình, Lạc Vân Dã càng căng thẳng hơn, chỉ đành từ từ mở mắt ra nói: "Đỏ mặt chỉ là bởi vì ta quá nóng."

Ngu Tri Dao nhún vai: "Nhưng ta đâu có nói ngươi đỏ mặt đâu."

Lạc Vân Dã: "..."

Hắn trở mình, không muốn để ý đến nàng.

Ngu Tri Dao thở dài một tiếng: "Bây giờ những tiểu thuyết như thế này chính là trào lưu, vô số tu sĩ đều là nhân vật bên trong này, có thể nói là tài liệu thực tế theo đuổi đạo lữ của Vân giới. Theo đuổi ngược lại, cũng vô cùng chuẩn nha. Tiểu Vân, chờ ra khỏi thôn Đồ Long, ta mua cho người mấy quyển dự phòng."

Lưng dưới chăn nệm của Lạc Vân Dã hơi cứng đờ, cố gắng bình tĩnh nói: "Không cần, ta biết."

Lúc Ngu Tri Dao mở mắt ra, phát hiện mình đang cầm một hộp đồ ăn đi qua hành dang dài chạm hoa tinh xảo, đang một đường đi về phía trước.

Gần trong gang tất là mùi thơm thức ăn không ngừng vui vào mũi.

Nàng dừng bước, ánh mắt hơi mơ màng.

Thị nữ váy vàng trước mắt không kiên nhẫn thúc giục: "Tiểu Hà, lằng nhằng cái gì đó? Còn không đi nhanh, tiểu thư đang chờ dùng cơm đó."

Suy nghĩ bị cắt đứt, Ngu Tri Dao miễn cưỡng đáp lại, sau đó cầm hộp đồ ăn tiếp tục đi theo sau nàng ta.

Lúc nàng cúi đầu, trong mắt càng mê mang hơn, nghiêng đầu tỉ mỉ nhớ lại.

Nàng tên là Tiểu Hà, thuở nhỏ nhà nghèo, cha mẹ vì sinh kế bán nàng cho Trường Trạch môn, bây giờ nàng là một trong những thị nữ phục vụ cho Lạc Lăng tiểu thư của Trường Trạch môn.

Hiện tại chuyện phải làm là đưa cơm trưa cho tiểu thư Lạc Lăng.

Sau nghĩ suy nghĩ ra thân phận của mình, trong lòng Tiểu Hà hơi bình tĩnh một chút, nàng cầm hộp đồ ăn, bước chân vững vàng đi theo sau thị nữ váy vàng.

Chẳng qua hộp đồ ăn trong tay nàng thật sự quá mê người. Miếng thịt đỏ bóng loáng, được cắt mỡ nạc thích hợp xào với ớ đỏ cay cay, còn đặc biệt thêm linh tuyền, mùi thịt làm cho Tiểu Hà muốn ăn cả đĩa.

Tiểu Hà có chút không muốn đi đường.

Nhưng trong trí nhớ của nàng, hình như mình không hề thích ăn?

Tiểu Hà nhớ lại mười mấy năm trước mình siêng năng cẩn thận, hoàn toàn là kiếp sống thị nữ không có mắc lỗi sai nào, trong lòng lại kinh ngạc nhiều hơn, còn hơi có chút tự hào và kiêu ngạo.

Nghiêm túc ở một cương vị, cẩn trọng hơn mười năm không bao giờ mắc lỗi, còn có quan hệ đồng nghiệp tốt với những thị nữ khác, trong cái nghề phục vụ này, nàng nhất định là ưu tú đứng đầu!

Tiểu Hà khen ngợi mình không dứt trong lòng, theo cửa phòng phía trước mở ra, bọn thị nữ bưng đồ ăn nối đuôi vào, rồi sau đó lại theo thứ tự từng người xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Hà đứng ở vị trí cuối cùng, lúc nàng đi vào, đặt món cuối cùng lên, ánh mắt lưu ý điểm một chốt, một bàn những mười sáu món.

Rau trộn, thịt, canh, sắc mùi vị đều có đủ.

Tiểu Hà rất hâm mộ nhìn tiểu thư đang ngồi trước cửa sổ ngắm phong cảnh, hết sức quyến luyến xoay người rời đi.

Bên cạnh bàn đặt một đĩa bánh mơ, từng viên màu màu xanh được nặn thành hình hoa, trong trí nhớ mùi vị chua ngọt, rất ngon.

Vì vậy Tiểu Hà không nhịn được liên tiếp quay đầu ba lần, thiếu nữ mặc váy lụa màu tím bên cửa sổ nghiêng đầu chống lại tầm mắt với nàng, cuối cùng nhìn cái đuôi màu đen của tiểu hắc long chẳng biết lúc nào đã lộ ra, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng.

Lạc Lăng nhét cái đuôi của tiểu hắc long vào trong tay áo, một tay khác chỉ vào Tiểu Hà nói: "Chờ một chút, ngươi, ở lại."

"Ta?" Tiểu Hà nghi ngờ chỉ vào mình.

Lạc Lăng ừ một tiếng.

Vì vậy dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị nàng được tiểu thư coi trọng của các thị nữ khác, Tiểu Hà bị lưu lại.

Cửa phòng vang lên một tiếng đóng lại.

Lạc Lăng đứng dậy từ bên cửa sổ, khép áo khoác ngoài trên đầu vai lại, tay được giấu bên trong áo choàng lông chồn trắng như tuyết, hỏi nàng: "Mới vừa rồi người quay đầu liên tục, là vì sao?"

Tiểu Hà nháy mắt, không thể không thành thật nói: "Tiểu thư, ta là bị mùi thơm của bánh mai này hấp dẫn, lâu rồi không ăn, lúc này mới không nhịn được quay đầu."

Lạc Lăng thở dài trong lòng, vẻ mặt cũng hơi thả lỏng xuống: "Như vậy đĩa bánh mơ này, liền thưởng cho ngươi đi."

Tiểu Hà ngạc nhiên mừng rỡ: "Cảm ơn tiểu thư."

Sau đó động tác vô cùng linh hoạt thuận tay lấy đĩa bánh mơ trên bàn kia, một tay khác cầm một miếng bánh màu xanh bỏ vào trong miệng.

Quả nhiên vị chua ngọt giống như trong trí nhớ.

Từng miếng bánh rơi xuống bụng, trên mặt Ngu Tri Dao là vẻ hưởng thụ, thấy vậy Lạc Lăng cũng không nhịn được muốn ăn.

"Ngươi tên là gì?" Nàng ấy hỏi.

Tiểu Hà đáp: "Tiểu Hà."

Lạc Lăng gật đầu, giọng điệu dịu dàng: "Tiểu Hà, mới vừa rồi ở trong phòng ngươi có nhìn thấy thứ gì không?"

"A?" Thứ đập vào mặt Tiểu Hà đầu tiên chính là bàn đồ ăn ngon mùi thơm tràn đầy này: "Tiểu thư, ta thấy được một bàn thức ăn."

Bình Luận (0)
Comment