Lạc Lăng dùng ngón tay bóp khuôn mặt nhỏ bé non mềm của nhóc một cái, cười nói: "Vậy hôm nay là ngày Tiểu Vân nhà chúng ta vui vẻ, phải chúc mừng thật tốt. Tối nay nương làm canh trứng gà cho Tiểu Vân ăn có được hay không?"
Lạc Vân Dã dùng sức gật đầu vâng một tiếng, sau đó nhóc cắn cái muỗng, có chút nghi ngờ lại có chút không hiểu hỏi: "Nương, ta thường xuyên bị thương, có phải là bởi vì ta thật sự là quỷ xui xẻo mà bọn họ nói không?"
"Sao có thể chứ? Tiểu Vân của chúng ta là một đứa trẻ rất may mắn." Lạc Lăng ôm nhóc, nhỏ nhẹ nói: "Mọi người ở Vân giới đều là 5 tuổi mới học tu tiên, Tiểu Vân của chúng ta năm nay còn chưa đủ hai tuổi, đã có thể vẽ phù trừ tà rồi. Đứa trẻ trời sinh thông minh luôn sẽ gặp nhiều khó khăn."
Lạc Vân Dã có chút nghe không hiểu vì sao mình may mắn, nhóc xoay con ngươi đen như quả nho kia, lại múc một muỗng dưa hấu bỏ vào trong miệng mình.
Lạc Lăng bật cười, nói ra một lời giải thích nhóc có thể nghe hiểu: "Lúc một đứa trẻ sắp sinh ra đời sẽ trải qua một trận đại nạn sinh tử. Một khắc sinh ra kia, có sống sót, có chết đươc gọi là chết yểu. Tiểu Vân của chúng ta rất may mắn vượt qua khó khăn này, là nằm trong bộ phận đứa trẻ được sống sót kia."
Lạc Vân Dã cảm thấy nương nói rất có lí, gật đầu.
"Mà sau khi rất nhiều đứa trẻ may mắn được sinh ra, gặp phải một ít chuyện nguy hiểm cũng sẽ dễ dàng chết yểu, ví dụ như té ngã, bị bệnh. Mà Tiểu Vân của chúng ta từ khi sinh ra đã gặp phải nhiều tai họa mà người bình thường không có cách nào vượt qua được, vẫn bình an lớn lên, chẳng lẽ còn không phải may mắn sao?" Lạc Lăng cười nói.
Lạc Vân Dã nhớ lại ba tháng trước trong thôn có một đứa trẻ trượt chân rơi vào trong hồ, sau khi được người ta cứu lên thì không thể cứu sống nữa. Còn có Tiểu Thúy ngày trước dùng đá ném nhóc, nghe nói lạnh sinh bệnh, hai ngày sau sốt không ngừng, liền chết rồi.
Nhóc cúi đầu suy nghĩ chuyện mình gặp qua một chút, đột nhiên cười vui vẻ, dùng âm thanh non nớt mềm mại nói: "Nương nói đúng, Tiểu Vân là một đứa trẻ may mắn."
Vừa nói, nhóc còn dùng tay cái tay nhỏ vỗ phù trừ tà bên hông mình một cái: "Có phù trừ tà nương cho, là có thể bảo vệ Tiểu Vân bình an."
"Ừm." Lạc Lăng cười khẽ.
"Dưa hấu ngọt, nương cũng ăn đi." Lạc Vân Dã ngồi nghiêng ở trong lòng nàng, múc một muỗng dưa hấu lớn đưa tới bên miệng nàng ấy.
Lạc Lăng cười cúi đầu cắn.
Sau khi Ngu Tri Dao xách giỏ trở về, đúng như dự đoán, bị thân nương ngồi xổm ở cửa của nàng tóm lấy. Lông mày của phụ nhân dựng ngược, trong con ngươi giống như có lửa giận cháy hừng hực.
Một tay của bà ấy nắm cánh tay của Ngu Tri Dao, vừa vội vừa tức: "Điền Nhị Nựu, vừa rồi ngươi lại lén lút trốn ở đâu ăn dưa hấu rồi?"
Ngu Tri Dao còn nhớ thiết lập kẻ ngốc của mình, nàng gãi ót của mình, lại cùng phụ nhân đối mặt mắt lớn trừng mắt nhỏ một trận.
Phụ nhân biết nữ nhi nhà mình là một kẻ ngốc, không hỏi ra cái gì. Tràn đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng lại có chút nản lòng. Bà ấy liếm cánh môi khô, liếc mắt thấy trong tay nàng xách một cái giỏ bị vải bông màu đen đắp lại.
"Đây là cái gì?"
Ngu Tri Dao không lên tiếng, chẳng qua là đưa giỏ trong tay tới.
Phụ nhân nhận lấy, vén vải bông đen lên, thấy bên trong chứa ba tấm phù triện lóe lên ánh sáng màu vàng lấp lánh, kinh hoảng vội vàng đậy lại.
Vẻ mặt của bà ấy có chút hốt hoảng nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý tới sự khác thường ở chỗ bà ấy, lập tức kéo Ngu Tri Dao vào phòng.
Phụ nhân bỏ cái giỏ lên trên bàn, vén một góc của vải bông, lộ ra một chút kim quang lưu chuyển trên phù ấn, hỏi: "Nhị Nựu, đây là có chuyện gì? Đó...Lăng cô nương đó tại sao lại tặng ngươi cái này?"
Ngu Tri Dao chớp chớp mắt, thành thực nói: "Nương, ta nhìn thấy rất nhiều người đang dùng đá ném một đứa trẻ rất xinh đẹp, ta liền đuổi bọn họ chạy, sau đó đưa đứa trẻ bị chảy máu kia về nhà."
Nàng gãi đầu một cái: "Nga đúng rồi, nương, ta còn cắt hai miếng dưa hấu mang qua đó."
Nàng nói chữ rõ ràng, mạch lạc rõ ràng, chỉ là trong mắt vẫn có chút mờ mịt như cũ, nhìn qua rất ngốc nghếch. Phụ nhân suy tư chốc lát, lại nhìn hai tấm phù triện kia, giống như là nghĩ ra cái gì, vui vẻ nói: "Đứa trẻ ngoan đứa trẻ ngoan, có phải Lăng, Lăng cô nương giúp ngươi không?"
Ngu Tri Dao: ?
A? Ý gì đây?
Chẳng lẽ không phải là nàng giúp Tiểu Vân sao?
"Lăng cô nương đúng là người lương thiện ! Xem ra trước kia quả thật là chúng ta hiểu lầm nàng, Lăng cô nương làm sao có thể là loại người tàn nhẫn thích giết chóc chứ." Phụ nhân vui vẻ đi quanh phòng, kích động đến khóe mắt cũng lóe lên lệ quang, lúc vòng về bắt lấy tay của Ngu Tri Dao: "Nhị Nựu, làm rất đúng, lần này ngươi làm rất đúng!"
Ngu Tri Dao: "..."
Thân nương của nàng rốt cuộc đang nghĩ đến thứ kì quái gì ở trong đầu?
"Ngươi nhận ân huệ lớn như vậy của Lăng cô nương, sau này nhất định phải càng chiếu cố đứa trẻ Tiểu Vân kia nhiều hơn. Đứa trẻ đó mệnh khổ, từ nhỏ đã không có cha rồi, còn thường xuyên đập đầu bị thương, bị trẻ con trong thôn ức hiếp." Phụ nhân nắm lấy tay nàng, lắc đầu nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Mặc dù Ngu Tri Dao không biết mình nhận ân huệ lớn gì của Lăng cô nương, nhưng chuyện chiếu cố cho Tiểu Vân nhiều hơn nàng có thể làm được.
Điền Nhị Nựu nàng tuyệt đối không cho phép trong thôn mình ở xảy ra bạo lực!
Vì vậy nàng gật đầu liên tục.