Chưởng quỹ là một người rất kiêu ngạo. Nhất là y cảm thấy chủng tộc Bạch Hạc ưu nhã cao quý, một hành động cử chỉ giống như là tranh vẽ làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, là đại biểu thánh khiết chói lọi trong Yêu tộc.
Hôm nay lại bị những thứ tiểu thuyết này làm ô nhục!
Chưởng quỹ Bạch Hạc đã sống hơn ba ngàn năm ở Yêu cảnh, là một ông lão cô độc nhiều năm, không có tiếp xúc thế giới mới bên ngoài, cũng không xem tiểu thuyết kiểu mới gì đó, chỉ chuyên tâm ăn uống thật ngon, tận tình hưởng thụ yêu sinh.
Sau khi đợi y cảm thấy quả thật yêu sinh dài đằng đẳng nhàm chán, lập tức có khách điếm Bạch Hạc này.
Trước kia khách lui tới ở trọ đều không cần chưởng quỹ lo lắng. Trong khách điếm có mấy tiểu nhị Yêu tu, quét dọn phòng thì có Yêu tu chim tước tay chân nhanh nhẹn, y chỉ cần phụ trách thu tiền, ngủ một chút, ăn ăn uống uống, thỉnh thoảng giương mắt nhìn khách lui tới, cuộc sống vô cùng vui vẻ.
Cho đến khi Ngu Tri Dao đến mở ra một thế giới mới, kiều phu Bạch Hạc giống như biến thành một bản BGM có ma tính, xoay tròn không ngừng trong đầu y. Chưởng quỹ cô độc kiêu ngạo, chỉ cảm thấy tràn đầy ngượng ngùng!
Sao cảnh nội Yêu tộc lại viết tiểu thuyết đáng xấu hổ như vậy! Nhất định là muốn bôi đen chủng tộc Bạch Hạc!
Lúc này lại bị nhồi nhét từ mới"Kiều phu Bạch Hạc một thai ba bảo". Trong đầu chưởng quỹ Bạch Hạc giống như đồng thời vang lên hai cái BGM xấu hổ. Y đã không có sức ở chỗ này thám thính gì nữa, chậm rãi rời lỗ tai, chậm rãi giơ tay cởi bỏ kết giới, nhẹ nhàng đặt cái mầm ở cửa.
Từ từ đi về phía trước đến cầu thang, y đỡ lan can, xoay ngươi lại ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, dùng linh khí đụng mạnh vào cửa phòng số 7.
Rồi sau đó, chưởng quỹ lập tức không quay đầu lại, lấy tôac độ nhanh nhất đi ra khỏi nơi đáng sợ này.
Bên trong phòng số 7, Lạc Vân Dã đang xem tiểu thuyết Ngu Tri Dao cho mình. Sau khi cửa phòng bị gõ, Ngu Tri Dao đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa phòng không có ai, chỉ có một mâm đầy trái cây miễn phí, còn là mâm trái cây nhiều nhất từ trước đến nay.
Ngu Tri Dao hiểu ra đây là tiểu nhị Yêu tu đưa bổ sung đến, cuối người bưng cái mân hơi nặng, xoay ngươi vào phòng.
Hai con cá mặn ăn ăn uống uống, bắt đầu vừa xem tiểu thuyết vừa thảo luận nội dung.
Sau hạch đào có vỏ màu tím, Ngu Tri Dao lại thích một loại trái cây trong mâm mới đưa đến ---- có bộ dạng giống với cây sơn trà nhưng là màu tím. Thịt quả ngọt ngào mát mẻ, mùi vị lại hơi giống trái vải.
Cho nên Ngu Tri Dao đơn giản đặt tên cho nó là - Vải sơn trà.
Trước có hạch đạo vỏ tím.
Lạc Vân Dã cũng thích ăn loại vải sơn trà này, hai người lựa vải sơn trà trong khay ra hết, vô cùng hài lòng cắn thịt quả bên trong.
Đến thời gian ngủ, Lạc Vân Dã trở lại phòng số 8 đã lâu không về của mình. Sớm chiều ở chung với Ngu Tri Dao, nửa đêm lúc ngủ một mình còn có chút không quen.
Ngu Tri Dao thì trực tiếp lấy kính Linh thông ra xem tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, sau đó ôm chăn vui vẻ ngủ.
Tiết tấu cuộc sống của trấn Bạch Hạc rất chậm chạp, vô cùng phù hợp với hai con cá mặn. Hai người cũng không vội rời trấn, tạm thời ở lại chỗ này.
Mỗi ngày tu tiên khoa học bốn canh giờ, cộng thêm nghỉ ngơi hai ngày, còn lười hơn cả 99% Yêu tu làm việc bốn canh giờ rưỡi ở trấn Bạch Hạc.
Ở trấn Bạch Hạc, lần đầu tiên Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cảm nhận được người người ở nơi này lười biếng, còn mình thì nháy mắt trở thành người Tu tiên cần cù nhất, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Không chỉ có cơ hội lười biếng hợp lý, còn có thể có được cảm giác chăm chỉ tràn đầy thành tựu, trấn nhỏ này càng làm cho hai người yêu thích.
Trong trấn Bạch Hạc, nhất là khách điếm Bạch Hạc, trên có chưởng quỹ, dưới có tiểu nhị, trừ nói chuyện hành động chậm ra, cả người đều lộ ra hơi thở lười biếng của cá mặn, tiết tấu cuộc sống còn chậm hơn cả bên ngoài trấn.*