Ánh mắt hắn xuyên qua tấm màn lụa phiêu đãng, rơi trên người Hư Vân chân nhân.
Bóng người sau màn đang ngồi bất động giống như một ngọn núi
Ánh mắt như có trọng lượng, tựa như một thanh kiếm sắc, muốn đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của hắn
Tống Tiềm Cơ duy trì tư thế hành lễ, trên trán lặng yên toát ra mồ hôi lạnh
Hư Vân nhìn người thiếu niên trẻ tuổi trước mắt
Bất luận nhìn thế nào cũng chỉ là một ngoại môn đệ tử có tu vi thấp kém
Không hề có dấu hiệu bị lão quỷ đoạt xá hay thần hồn không hợp, yếu ớt đến mức chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn
Nếu hắn là ngoại môn đệ tử, sinh thần bát tự, tính cách, sinh hoạt, do ai chiêu mộ, nguyên quán nơi đâu, thân duyên thế nào, từ chuyện lớn đến chuyện bé đều có thể chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ sửa sang tổng hợp lại thành một quyển tập dày cộp, đặt trước mặt Hư Vân
Nhưng Tống Tiềm Cơ là một ngoại môn đệ tử không có gì nổi bật, tin tức về hắn rất ít
Hiện nay mới mười lăm tuổi, đã lên núi được ba năm. Ngày thường cần mẫn, cố gắng, một lòng muốn tiến nhập nội môn. Tính cách quái gở, không được người yêu mến, còn có chút tranh chấp với Triệu chấp sự
Chuyện mà Triệu Ngu Bình tưởng rằng Hư Vân không biết thì thực ra Hư Vân đều biết
Chỉ cần ngoại môn ổn định, không xảy ra vấn đề gì lớn, chuyện nhỏ hắn nguyện ý nhắm một mắt. Nếu không kiếm được chút béo bở, ai nguyện ý liều mạng vì hắn làm việc đây?
Càn Khôn Điện nằm ở trên mây, số linh thạch khổng lồ dùng để chống đỡ Vân trận vận hành lại đến từ giếng mỏ sâu không thấy đáy
Hư Vân rất rõ ràng, nếu tu sĩ trong mắt không dung nổi một hạt cát, trong lòng chỉ có tu tiên vấn đạo, không hiểu thủ đoạn, không biết cách dùng người thì kẻ đó chỉ thích hợp làm một trưởng lão nhàn tản, hoặc một cường giả độc hành chứ không thể làm được chưởng môn một phái
Đặc biệt là cai quản một môn phái lớn như Hoa Vi Tông
Trước khi Tống Tiềm Cơ vào điện, hắn nghĩ rằng người trẻ tuổi này rất đơn giản, không có bất kì bí mật nào
Nhưng giây phút này khi mặt đối mặt, trong lòng hắn lại có chút bất an
Cường giả có tu vi cao có thể cảm ứng thiên địa, cầu may tránh rủi, chưa bao giờ coi nhẹ trực giác của mình
‘Đứng lên đi”
Cảm giác áp bách trên người Tống Tiềm Cơ tan đi, một thanh âm già nua mà bình tĩnh vang lên “Ngươi viết những lời này là có ý gì”
“Đệ tử không biết”
Hư Vân rất hài lòng với đáp án này, thanh âm càng nhu hoà, giống như một lão nhân hoà ái:
“Ngươi không biết, vậy tại sao lại muốn ta xem?”
“Là một người nói cho đệ tử. Hắn nói, nếu có cơ hội liền truyền lời cho chưởng môn được biết”
“Người nào? Ngươi gặp hắn ở đâu?”
“Vào bảy ngày trước, trước khi bình minh, lúc đó đệ tử đang luyện kiếm, đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện phía trên tường viện, nói chuyện với đệ tử. Hộ sơn đại trận không có động tĩnh gì, hắn lại thoải mái ngồi nơi đầu tường, đệ tử còn tưởng rằng là một vị trưởng lão nào đó trong tông, còn hành lễ với hắn. Câu đầu tiên hắn nói với đệ tử là, tiểu tử, ngươi cứ tiếp tục luyện thế này thì không nổi danh được đâu….”
Trước mặt cường giả như Hư Vân, lời nói dối có tập luyện bao lần, liếc mắt một cái cũng bị đâm thủng
Vì vậy Tống Tiềm Cơ thật sự đang hồi tưởng lại
Nhớ lại những mảnh vỡ trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, vị sư phụ của “Chúa cứu thế” kia có hình dáng như thế nào
Còn có lần đầu tiên khi hắn gặp chúa cứu thế, những lời mà hai người đã nói
Tốc độ nói của Tống Tiềm Cơ lúc nhanh lúc chậm, lộn xộn nhưng lại càng đáng tin hơn
Ít nhất Hư Vân đã tin một nửa, trong lòng đã suy đoán ra ba, bốn người
Có cường giả thích ngao du tính tình ương ngạnh, không xuất chiêu theo lẽ thường, đi qua môn phái khác, nổi hứng chỉ điểm một ngoại môn đệ tử cũng không tính là hoang đường
Trận pháp lợi hại chân chính của Hoa Vi Tông nằm ở nội môn, trận pháp ngoại môn trước mặt một cường giả Hoá thần, yếu ớt như một tờ giấy mỏng
Nếu đã lưu lại câu nói kia, vậy chứng tỏ hắn không có ác ý
Hư Vân cười hỏi: “Hắn truyền thụ cho ngươi, ngươi liền học, không biết không có tội, cái này không trách ngươi được, ngươi còn nhớ bộ dáng hắn trông như thế nào không?”
Tống Tiềm Cơ: “Hắn búi tóc đơn sơ, y phục sờn cũ, vạt áo trước cài một bông hoa dại, hắn không mạng bội kiếm, nhưng lại nói bản thân mình là thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ”
Sau màn, sắc mặt Hư Vân chợt tái nhợt
Tống Tiềm Cơ vẫn đang nói: “Hắn lúc nào cũng cười, giống như trời sinh đã vậy, trên eo treo một vò rượu nhỏ, nói hai câu liền uống một hớp”
Nếp nhăn đầy trên mặt Hư Vân bắt đầu run rẩy, đáy mắt nổi lên thần sắc hoảng sợ
“Đúng rồi, đệ tử nhớ ra rồi, hắn nói hắn tên là….” Tống Tiềm Cơ mở miệng, đang định thốt ra một cái tên
“Chậm đã!” Tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên
Tống Tiềm Cơ tâm thần chấn động
Lẽ nào Hư Vân nhìn ra trên người hắn có Bất tử tuyền?
Hắn giờ chưa đến cảnh giới hoá thần, sao có thể nhìn thấy thiên địa chi bảo như Bất tử tuyền
Nếu không phải trải qua một ngày tu luyện, khí tức trên người dung hợp với Bất tử tuyền trong tử phủ thì Tống Tiềm Cơ cũng không dám mạo hiểm lên Càn Khôn Điện này
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều phương thức phá giải, nhưng hắn không vọng động
Hắn chỉ tiếp tục đọc cái tên kia ra
Dường như không kịp ngậm miệng, vô tình thốt ra:
“Tiển Kiếm Trần’
Lời vừa dứt, nhật nguyệt ngoài điện chợt tối
Gió mạnh nổi lên, nghiền nát mây trời!
“Bang!”
Cửa sổ khắp điện mở toang, gió lạnh tràn vào, màn lụa bị xé rách, ánh nến tắt ngóm
“Oành!”
Giữa trời sáng, một đạo sấm sét bổ vào Càn Khôn Điện
Cả toà Vân trận run rẩy!
Năm đạo lưu quang từ năm đỉnh núi bắn ra, trong nháy mắt đã tới, phá cửa điện mà xông vào!
Hư Vân chân nhân rút kiếm chỉ thiên!
Nhưng trời sập đất lún chỉ xảy ra trong tích tắc, khi hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, năm vị phong chủ xông vào điện thì cuồng phong đã dừng lại
Mây đen tan đi, minh nguyệt lại ló rạng
Càn khôn điên đảo lại trở lại như cũ
Chỉ có cả điện hỗn độn cùng với lôi âm vang vọng, chứng minh chuyện ban nãy không phải ảo giác
Có một vị phong chủ tức muốn hộc máu mà quát to:
“Là ai? Ai nói ra cái tên kia?!”
Tống Tiềm Cơ cũng sợ ngây người
Hoá ra trên thế gian này thật sự có loại người này, chỉ cần nhắc tới tên hắn liền bị sét đánh
Không hổ là Tiển Kiếm Trần, sư phụ của chúa cứu thế
Hư Vân duy trì tư thế xuất kiếm, đứng nguyên tại chỗ
Giống như người kia đang ngồi trên đống phế tích trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
“Đừng sợ, ta thật sự không muốn giết các ngươi. Về sau cũng sẽ không quay lại nữa, Hoa Vi Tông liền giao cho các ngươi”
“Nhưng người như ta, không thích bị người nói xấu sau lưng. Thế nên về sau các ngươi ngàn vạn lần đừng ở toà Càn Khôn Điện này nhắc đến tên ta, đã rõ chưa?”
“Đừng chỉ biết gật đầu, có ai biết nói một câu tiếng người không?”
Hư Vân nghe thấy âm thanh yếu ớt của mình:
“Đã, đã rõ”
“Hiểu rõ là tốt, vò rượu này tặng cho ngươi uống, ngươi, về sau liền làm chưởng môn”
Hai trăm năm đã trôi qua rồi nhưng một màn này vẫn như mới hôm qua