Cá Mặn Phi Thăng

Chương 4 - Vui Quá Hóa Buồn Trọng Sinh (2)

Tuổi thọ bình quân của phàm nhân không quá năm mươi, nếu ta biết điều dưỡng, đủ sống đến năm chín mươi tuổi, đại nạn của trời đất còn 120 năm nữa mới bắt đầu. Trước khi thiên tai tới, tứ hải thái bình, nhân gian phồn vinh, ta còn có thật nhiều tháng ngày tươi đẹp

Một con đường mới hiện lên trước mắt. Một con đường không có huyết tinh giết chóc, chỉ có một cánh đồng phì nhiêu, một bầy gà vịt, một gian đại trạch….

Hắn nắm lấy chuỷ thủ treo giữa không trung, bị gió lạnh trong núi thổi lay động, bộ dáng tuy chật vật nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, dường như một trận gió to đã thổi đi toàn bộ phiền muộn trong lòng hắn, lúc này hắn mới thật sự có được một sinh mệnh mới

Tiên đồ này ai thích tu thì tu. Thiên địa này ai thích chống đỡ thì đi mà chống đỡ

Đêm nay ra khỏi Hoa Vi sơn xong liền lẫn vào nhân gian làm người phàm, săn chó chọi gà làm ruộng, tiêu sái trải qua quãng đời ngắn ngủi

“Tống sư huynh, huynh nói gì đi!” Mạnh Hà Trạch có chút không nỡ mà gọi hắn

“Ta không sao” Tống Tiềm Cơ mở mắt, tâm tình cực tốt “Nơi này địa mạch đặc biệt, sông núi có xu thế tạo thành “Khốn long toả”, khi trước linh khí của ngươi không vận hành được, ta truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết mới của thuật khinh thân, ngươi nhớ cho kĩ. Học xong rồi liền có thể tự do qua lại”

“Huynh vì sao giết đệ rồi lại cứu đệ, giờ còn dạy đệ công pháp?” Mạnh Hà Trạch biểu tình rối rắm

Tống Tiềm Cơ đáp: “Ngưng thần tĩnh khí, giữ tâm thanh tịnh”

Mạch Trạch Hà không muốn vụt mất thời cơ tốt, khoanh chân ngồi trên cành cây, đoan chính ngồi tĩnh toạ. Từ lúc ban đầu bán tín bán nghi, đến khi vừa nghe vừa thấy kinh hãi, đây rõ ràng không phải là một bộ khẩu quyết thông thường. Tinh tế sâu sắc nhưng lại dễ hiểu, không biết Tồng Tiềm Cơ lấy ở đâu ra

Ngoại môn đệ tử gọi là đệ tử nhưng thực chất địa vị ở trong môn phái cũng chẳng khác gì tạp dịch. Trồng linh điền, cho linh thú ăn, đào quặng linh thạch, hầu hạ đệ tử và chấp sự nội môn, lấy việc này đổi lấy chút linh thạch ít ỏi, mua công pháp để tu luyện. Ngoài việc ăn mặc cơ bản thì môn phải chẳng cung cấp thêm gì hết.

Công pháp của giới tu chân, lich thạch, bảo địa đều bị các môn phái lớn, thế gia nắm giữ chặt chẽ, hầu như chẳng còn gì mà phân chia, con đường phi thăng của tầng lớp thấp gần như bị đoạn tuyệt

Không muốn làm tạp dịch để đổi lấy tài nguyên cũng không sao, thiếu ngươi vẫn còn vô số phàm nhân chờ cơ hội đăng tiên đồ

Trong lòng Mạnh Hà Trạch không rõ tư vị, bộ thân pháp tinh diệu này của Tống sư huynh, hiển nhiên là mất bao công sức, vượt bao trắc trở mới cầu được, là “đòn sát thủ” chuẩn bị cho việc khảo hạch ngoại môn sáng mai, giờ lại dốc hết ra truyền thụ cho y

“Nhớ kĩ chưa?” Tống Tiềm Cơ cau mày, không hài lòng với việc đối phương thất thần

“Một chữ cũng không sai, cảm ơn sư huynh đã chỉ dạy”

Sắc mặt Tống Tiềm Cơ dịu đi, không ngờ tiểu tử này tư chất không tệ, cho dù có không tập trung thì đã nghe qua là sẽ không quên

Vì một câu đa tạ sư huynh, mà trẻ nhỏ lại dễ dạy, hắn quyết định đã cứu người thì cứu tới cùng

“Ngươi tìm nơi nào đấy ngủ một giấc đi, đừng gặp ai cả. Đợi sáng mai có kết quả khảo hạch thì lại lộ mặt”

Mạnh Hà Trạch kinh hãi: “Huynh muốn đệ bỏ qua khảo hạch? Tay trái huynh bị thương, đệ cũng vắng mặt, danh ngạch vào nội môn chẳng phải tặng không cho tên họ Triệu kia sao? Đệ không cam tâm, lẽ nào huynh cũng cam tâm?”

Tống Tiềm Cơ nghĩ lại những chuyện đã trải qua kiếp trước, bỗng nhiên thấy đau đầu: “Triệu Tề Hằng là con cháu cuả Triệu chấp sự trong nội môn. Triệu chấp sự dốc sức phục vụ Hoa Vi Tông năm mươi năm nay, việc thu nhận mấy ngoại môn đệ tử dễ như trở bàn tay, khảo hạch lần này chỉ là làm cho có, Triệu Tề Hằng coi như đã được định từ trước, hiểu chưa? Không thì ngươi cho rằng vì sao hai chúng ta đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ lại treo ở đây thổi gió? Hóng mát hả?”

Kiếp trước bị người xúi giục nên phát sinh giao dịch với Triệu chấp sự, cứ tưởng rằng loại bỏ Mạnh Hà Trạch là mình có cơ hội vào nội môn

Ở đại hội khảo hạch, hình ảnh Tống Tiềm Cơ đẩy người xuống vách núi bị phát đi phát lại, công khai xử tội

Quần chúng kích động, hắn bị muôn người thoá mạ. Tội chết đã định, hắn phải nhận 300 roi đả thần tiên ngay tại chỗ

Triệu Tề Hằng thuận lợi được nhận, đồng thời còn lấy được mĩ danh vì đồng môn mà bảo vệ chính nghĩa. Về phần Mạch Hà Trạch bị đẩy xuống vực sâu, chẳng có ai thực sự quan tâm đến sự sống chết của hắn, càng đừng nói đến việc lục soát núi nhặt xác hắn.

Tống Tiềm Cơ liều mạng vượt ngục chạy trốn, từ đó về sau làm tán tu

Mạnh Hà Trạch không ngốc, được chỉ điểm liền thông: “Triệu Tề Hằng vậy mà có tầng quan hệ này với Triệu chấp sự, chẳng trách. Triệu chấp sự muốn huynh loại bỏ đệ. Nếu huynh không giả vờ đáp ứng, hắn sẽ còn dùng thủ đoạn khác. Vậy nên huynh tương kế tựu kế, khiến bọn họ tưởng rằng chúng ta đã chết, đợi khảo hạch kết thúc, chúng ta liền an toàn” Thần sắc y có chút ngượng nghịu “Tống sư huynh dụng tâm lương khổ, đệ còn tưởng huynh đối với đệ….”

Tống Tiềm Cơ khó hiểu: “Ta đối với ngươi cái gì?”

“Không, không có gì!” Mạnh Hà Trạch chuyển chủ đề “Trải qua việc lần này, đệ mới chân chính nhận thức Tống sư huynh, sư huynh phẩm hạnh cao thượng, khinh thường thông đồng với tiểu nhân làm bậy. Cứu đệ một mạng, truyền dạy công pháp cho đệ, trước đây là do đệ hiểu lầm huynh”

“Hiểu lầm rồi!” Tống Tiềm Cơ vội vàng ngắt lời “Tuyệt đối không phải như vậy! Ngươi cứ coi như kiếp trước ta mắc nợ ngươi!”

Dựa vào tư chất của Mạnh Hà Trạch, kiếp trước nếu rơi xuống vực không chết thì cũng sẽ trở thành nhân vật nắm giữ một phương

Hắn nhất thời nổi lên lòng thương tiếc người tài, chân thành khuyên nhủ:

“Tiên đồ đường xa, đừng quá so đo được mất nhất thời, chỉ là khảo hạch ngoại môn nhỏ bé, bỏ lỡ rồi cũng có gì đáng tiếc đâu? Mùng ba tháng sau, là Đăng Văn nhã hội mười năm mới tổ chức một lần, lần này tới lượt Hoa Vi Tông chủ trì, ngoại môn đệ tử cũng có thể tham gia. Ngươi sớm chuẩn bị, nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó không lo không có cơ hội lộ diện”

Những gì nên nói, có thể nói, hắn đều đã nói hết, giờ là lúc giả chết thoát thân, xuống núi làm ruộng rồi!

Tống Tiềm Cơ mãn nguyện, năm ngón tay buông lỏng

Mạch Hà Trạch nghe mà cảm động, tin tức quan trọng như vậy, Tống Tiềm Cơ lại chia sẻ mà không giữ lại gì, chỉ điểm lối thoát cho y. Thậm chí không cần báo đáp, chỉ bịa ra mấy lời nói dối “coi như kiếp trước ta mắc nợ ngươi”

Y muốn cảm tạ trời đất, cảm ơn thế lực tà ác Triệu chấp sự, cảm ơn tu nhị đại Triệu sư huynh, để cho hắn ở ngoại môn nâng cao đạp thấp, khiến y kết giao được bằng hữu chân chính

“Được, chờ Đăng Văn đại hội huynh và đệ hai chúng ta liền đồng tâm hiệp lực…”

Lời còn chưa nói hết, chợt thấy Tống Tiềm Cơ suy yếu mà nhẹ cười, tay trái cầm đoản chuỷ trượt xuống, rơi thẳng xuống vực sâu

Chạc cây nằm ngang bên vách núi, hắn một đường rơi xuống đụng phải bảy tám cành, vậy mà thế rơi vẫn không giảm

“Tống sư huynh!” Trong nháy mắt ý cười của Mạnh Hà Trạch đông cứng lại, không còn chút huyết sắc nào

Tiếng gào thét tê tâm liệt phế của thiếu niên vang vọng nơi vực sâu: “Không-----”

Tống Tiềm Cơ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to

Tạm biệt nhóc con!

Tạm biệt Hoa Vi Tông!

Tạm… Chết tiệt, sao hắn lại nhảy theo ta?!

Người trẻ tuổi có thể có chút chính kiến không, nhảy vực cũng nhảy theo được?!

Bình Luận (0)
Comment