Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 25 - Chương 25. Thiên Đạo Chi Tử (1)

Chương 25. Thiên đạo chi tử (1)
Chương 25. Thiên đạo chi tử (1)

Đến cả khi bị kéo tới Chấp sự đường rồi, Triệu Tế Hằng vẫn còn cao giọng mắng chửi:

“Sao các ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ nói cho thúc phụ ta biết”

“Đủ rồi”, Triệu Ngu Bình xoa xoa giữa hai chân mày.

Rõ ràng tuổi tác không sai biệt nhau lắm, vì sao Tống Tiềm Cơ thì tâm tư thâm trầm khó đối phó, Mạnh Hà Trạch thì thủ đoạn tàn nhẫn không muốn sống, giống như dã thú khát máu.

Chỉ có cháu ruột của mình là như đồ ngốc, vội vàng trở thành đồ ăn cho người khác.

May mắn vãn bối ưu tú trong gia tộc vẫn nhiều như mây, cho dù thiếu đi một người như Triệu Tế Hằng thì gia tộc vẫn có người kế tục. Trong lòng hắn hơi cảm thấy an ủi.

Hắn sinh ra ở Triệu Gia Thanh An quận thuộc Thiên Bắc châu nhưng không phải thuộc dòng chính. Hoa Vi Tông Xích Thủy phong phong chủ Triệu Thái Cực mới chính là dòng chính.

Triệu Gia là danh môn vọng tộc, là tu tiên thế gia, không chế toàn bộ Thanh An Quân, cho dù không phải dòng chính nhưng cũng vẫn dựa lưng vào đại thụ, so với những tu sĩ bình thường thì bối cảnh nổi bật hơn.

“Không được tiếp tục đi trêu chọc Tống Tiềm Cơ nữa. Sau này có gặp hắn cứ coi như không thấy là được. Ngươi minh bạch không?”, Triêu Ngu Bình có tâm dạy dỗ vài câu, nhìn thấy vãn bối của mình phẫn nộ, ủy khuất, hai mắt rưng rưng, hắn chỉ có thể thở dài mệt mỏi:

“Quên đi, đi chơi đi. Nhớ đừng trở về quá muộn, ngươi vừa tiến vào nội môn, phải lưu lại ấn tượng tốt cho sư phụ cùng các sư huynh của ngươi.”

Triệu Tế Hằng nhận được một túi linh thạch nặng trĩu, biểu lộ oán giận nhất thời biến đổi, trong miệng lẩm bẩm “mấy ngày không gặp, không biết các cô nương còn tốt không”. Hắn bước nhanh xuống lầu, áo bào tung bay theo gió.

“Chúc mừng ngài”. Chấp sự trẻ tuổi lúc này mới dám bước lên nói

“Chúc mừng cái gì?” Triệu Ngu Bình cười lạnh, “Ngươi cho rằng Tế Hằng đã vào được nội môn, chùng ta cũng đã hòa hảo với Tồng Tiềm Cơ, hiện tại mọi chuyện liền ổn thỏa sao?”

“Tống Tiềm Cơ vừa rồi cũng đã nhận lấy lễ vật, còn thật khách khí nói cảm ơn mà….”

“Ngươi có nhìn thấy ánh mắt của hắn không?”, Triệu Ngu Bình lắc đầu, “Loại người như hắn, tâm cơ thủ đoạn rất nhiều. Một khi đã kết oán thì không thể lưu lại được. Ngươi nếu không động thủ với hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết ngươi”

Trong lòng chấp sự trẻ tuổi căng thẳng, toát mồ hôi lạnh. Nếu Triệu Ngu Bình thật xảy ra chuyện, đám tiểu lâu la bọn họ sẽ bị đẩy ra gánh nồi đầu tiên.

“Ngươi sợ cái gì? Đây cũng không phải ý của ta”, Triệu Ngu Bình một tay chỉ lên trời nói, “Là ở trên”

Chấp sự trẻ tuổi nhanh chóng liếc mắt hướng Xích Thủy Phong một cái rồi lại gục đầu xuống

Trên Càn Khôn Điện, Triệu Thái Cực nổi lên sát tâm với Tống Tiềm Cơ, phẫn nộ xuất ra một kiếm. Nhưng lại bị Hư Vân chân nhân ngăn cản, hơn nữa còn thay đổi ý định muốn lưu hắn lại đến Đăng Văn đại hội. Điều đó không thể nghi ngờ khiến cho Triệu Thái Cực rất bất mãn.

Chuyện này có rất ít người biết. Trừ bỏ bảy người trên điện đêm đó, còn có Triệu Ngu Bình cũng biết.

Lúc này, chợt có một vị chấp sự bước nhanh qua cửa vào trong, ghé sát tai Triệu Ngu Bình thấp giọng bẩm báo. Nghe xong, Triệu Ngu Bình hơi giật mình, biểu tình dần trở nên kinh ngạc sau đó liền cười to:
“Hắn thật sự nói như vậy sao?”

“Thiên chân vạn xác. Gần như toàn bộ đệ tử ngoại môn cùng mười vị đệ tử Giới luật đương đều nghe thấy”

Triệu Ngu Bình nheo mắt lại.

Chính mình còn đang lo tìm không được thanh đao thích hợp, Tống Tiềm Cơ vậy mà liền tự đưa tới, đúng thật là người tính không bằng trời tính mà.

Nếu không có những người xuất thân danh môn theo đuổi cuồng nhiệt thì thanh danh “Đệ nhất mỹ nhân “ của Diệu Yên từ đâu mà có chứ.

Không ít người đã coi danh dự của Diệu Yên tiên tử còn quan trong hơn cả của họ. Bất kính với Diệu Yên tiên tử còn nghiêm trọng hơn cả bất kính với chính họ.

Bọn họ là những người nắm giữ quyền nói chuyện của cả thế hệ trẻ tuổi của Tu chân giới. Đối với những thứ họ thích, họ không cho phép người khác tỏ ra không thích.

Đối với nam tu sĩ nói Diệu Yên tiên tử không tốt, bọn họ sẽ đi “giảng đạo lý” với người đó. Đối với nữ tu sĩ nói Diệu Yên tiên tử không tốt, bọn họ sẽ gán cho người đó cái nhãn lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét nhân tài.

Dần dà, không ai nguyện ý chê bai Diệu Yên tiên tử trước mặt người khác.

Chỉ có Tống Tiềm Cơ là không biết lại đang phát điên cái gì nữa. Việc này không hề giống với việc nhảy khỏi Đoạn sơn nhai lúc trước, nhìn thì như đang tìm chết nhưng vẫn có thể nhảy ra được một con đường sống.

Tống Tiềm Cơ nhất thời miệng lưỡi nhanh nhẹn nhưng lại chọc phải vô tận phiền toái không đáng có.

“Đăng Văn đại hội luôn có người tới trước”, Triệu Ngu Bình hỏi: “Người của Tiêm Âm môn và Thanh Nhai thư viện khi nào thì tới?”

“Mười ngày sau”

“Quá chậm, mau an bài Vân thuyền đi tiếp đón bọn họ”

Chấp sự trẻ tuổi liên tục gật đầu.

Triệu Ngu Bình lấy ra trà cụ, bắt đầu nấu nước, phân phó nói:

“Trước khi bọn họ tới, ta muốn toàn bộ đệ tử nội môn ngoại môn Hoa Vi Tông, từ trên xuống dưới, đều biết Tống Tiềm Cơ đã nói câu nói kia”

Bình trà lưu li khắc hoa ngũ sắc, phối cùng với trà mới. Nước trà màu hổ phách phản chiếu lên những đóa hoa đào ngoài cửa sổ. Trà còn chưa uống nhưng người đã say.

Thật hay cho một câu Hồng phấn khô lâu.

****

Tống Tiềm Cơ lúc này đang xử lý những cành trúc để làm mấy cái hàng rào. Mạnh Hà Trạch chuyển động xe lăn đi theo hắn, muốn hỗ trợ hắn nhưng không làm gì được, chỉ có thể thi thoảng đưa cho hắn sợi dây hay cái kéo.

“Tống sư huynh, ngươi không luyện kiếm sao?”, Mạnh Hà Trạch theo sau một lúc lâu, nhịn không được thắc mắc, “Ngươi không thu nạp linh khí, không đả tọa tu luyên sao?”

“Không luyện”

“Có phải do ta ở đây nên ngươi cảm thấy không tiện không? Vậy ta sẽ lập tức đi ra ngoài”

Tống Tiềm Cơ chỉ có thể giải thích: “Hôm nay không muốn tu luyện”

Mạnh Hà Trạch cảm thấy khó xử.

Không muốn tu luyện là một chuyện rất không tốt, nếu là người khác, ta nhất định sẽ đốc thúc hắn đứng lên, lười biếng sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng đây lại là Tống sư huynh.

Trước kia Tống sư huynh đã quá mức cần cù và kỷ luật, sớm nên nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn

Dù cho không tu luyện cũng không sao. Chỉ cần chính mình nỗ lực tu luyện là có thể bảo hộ được hắn, nỗ lực tiết kiệm là có thể mua linh thảo đan dược cho hắn, nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn là có thể giúp hắn cưới đạo lữ…. Ách, cái này giống như không thích hợp lắm.

Tóm lại chỉ cần mình nỗ lực là có thể đưa hắn lên tiên đồ.

Trước biểu hiện dị thường của Tống Tiềm Cơ, Mạnh Hà Trạch tự mình suy nghĩ thông suốt, tuy nhiên vẫn có một việc làm hắn thấy canh cánh trong lòng:

“Tống sư huynh, lúc nãy, ngươi vì sao lại nói câu nói kia?”

“Lời nào?”

“Hồng phấn khô lâu, Diệu, Diệu….” Nửa câu sau, hắn thấy thật sự khó mở miệng được, chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm.

Trông thấy Mạnh Hà Trạch như vậy, Tống Tiềm Cơ nhịn không được phải bật cười, đôi tay không giữ được ổn định khẽ run lên, làm hỏng mất một cành trúc xanh biếc.

Mạnh Hà Trạch nóng nảy nói: “Ngươi vì cái gì không thích Diệu Yên tiên tử, nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà?”

Tống Tiềm Cơ hỏi lại: “Đẹp như thế nào?”

Mạnh Hà Trạch nhất thời bị câu hỏi này làm cho ngây ngốc, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

Tống Tiềm Cơ thay đổi cách hỏi khác: “Ngươi vì cái gì sẽ cảm thấy Diêu Yên xinh đẹp?”

“Điều này còn cần lý do sao, người nào mới bước vào Tu chân giới đều sẽ biết”

Mạnh Hà Trạch vốn cho rằng nét đẹp của Diệu Yên là một chuyện thường tình cơ bản vậy, ai ai cũng đều biết , giống như mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây, hay tu luyện phải dùng linh thạch vậy.

“Dùng mạo nàng đẹp không tì vết, thiên phú cao, am hiểu âm luật, thiện lương ôn nhu…”

“Những điều đó có thật không?” Tống Tiềm Cơ cạo cạo cành trúc trong tay. “Chính mắt ngươi nhìn thấy sao? Ngươi hiểu biết về nàng còn xa không bằng hiểu biết về Chu Tiểu Vân, vì cái gì ngươi không cảm thấy Chu Tiểu Vân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?”

Mạnh Hà Trạch ngơ ngẩn nói: “Nhưng mọi người đều nói nàng đẹp nhất”

“Bởi vì có rất nhiều người theo đuổi nàng, khen ngợi nàng nên ngươi liền cũng cảm thấy nàng đẹp nhất sao?”, Tống Tiềm Cơ nói, “Vậy ngươi là thích nàng hay là thích cái thanh danh của nàng?”

“Ta không biết. Vấn đề này ta chưa từng cân nhắc qua”

Mạnh Hà Trạch buồn rầu nhíu mày nói.

Vấn đề của Tống Tiềm Cơ hắn không cách nào trả lời được.

Đẹp như thế nào? Người nào quy định Diệu Yên là đẹp nhất?

Ta căn bản còn chưa từng nhìn thấy nàng, như thế nào biết nàng phù hợp với thẩm mỹ của ta?

Trong đầu Mạnh Hà Trạch hiện lên một đạo linh quang, bỗng nhiên hô: “Không đúng, đây căn bản không phải vấn đề thẩm mỹ của ta”

Diệu Yên là thẩm mỹ của thượng tầng tu sĩ. Trên thế giơi này, xấu đẹp đều do bọn họ định đoạt.

Trong lòng hắn nổi lên một chút tư vị khổ sở, tầng lớp tu sĩ dưới chót như chúng ta bình thường sinh hoạt cũng đã đủ vất vả rồi, mỗi ngày đều phải làm công cho các ngươi, giờ đến cả tiêu chuẩn “xấu đẹp” cũng muốn do các ngươi định ra nữa.

Tống Tiềm Cơ quấn dây thừng quanh các cành trúc sau đó buộc chặt chúng lại:

“Diệu Yên tinh thông thiên âm thuật. Cảnh giới của nàng tuy cao nhưng lại không có quá nhiều tính công kích, lắng nghe tiếng đàn của nàng có thể tăng lên tu vi. Dung mạo của nàng xinh đẹp lại hiểu biết, sẽ không cùng người khác tranh chấp đúng sai. Xuất thân của nàng cao quý lại nhã nhặn ôn nhu lịch sự, thoạt nhìn không quan tâm gì khác ngoài nhạc khúc…. Cho nên, có thể khải quát nàng như sau: Xinh đẹp, hữu ích và ít phiền phức”

Mạnh Hà Trạch bị cách nói này làm cho kinh ngạc đến ngây người: “Theo ý ngươi, bọn họ theo đuổi Diệu Yên cũng không phải vì thật sự thích nàng mà đơn giản là đối với chính mình có chỗ lợi sao”

“Những nữ tu giống như Diệu Yên rất dễ dàng bị người khác lợi dụng”, Tống Tiềm Cơ vẫn vùi đầu vào điều chỉnh vị trí của rào trúc, bình tĩnh nói, “Diệu Yên là thước đo cho sự hoàn mỹ, là hư ảnh ký thác ảo tưởng nhưng tuyệt không phải một người sống thật sự. Điều này đối với nàng thật không công bằng nhưng đó là sự lựa chọn của chính nàng”

“Ta không biết sao cứ có cảm giác ngươi thật hiểu nàng”, Mạnh Hà Trạch lẩm bẩm tự nói 

Hết chương 25.
Bình Luận (0)
Comment