Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 1

Editor: Cơm Nắm Nhỏ

__________

“Không sợ khổ không sợ mệt, năng gieo giống, thu hoạch thành công!

Phấn khởi phấn khởi phấn khởi, chúng ta có thể thành công!!!”

Dưới ruộng, một đám thanh niên trẻ tuổi tinh thần dâng trào, hô vang khẩu hiệu. Thời tiết tháng sáu đã rất nóng, những thanh niên này phơi nắng đến mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy ướt đẫm áo. Nhìn tinh thần với sự chịu khó này xứng đáng được khen một câu lao động mẫu mực.

Chẳng qua, cũng chỉ là lời nói suông. Thái độ thì đúng là cần lao. Nhưng nhìn đến thành quả, các nông dân có kỹ năng trong thôn đều yên lặng lắc đầu. Trẻ con thành phố chẳng làm được việc gì. Tiết kiệm sức lực hô khẩu hiệu để làm nhiều hơn không phải tốt hơn sao? Cũng may lúc này chỉ là làm cỏ, việc không nặng.

Tất nhiên, những lời nói này mọi người chỉ nói thầm sau lưng chứ không nói thẳng mặt. Hơn nữa, người làm việc tốt hay không cũng là có làm, nhìn lại người lười của đội mình… Già trẻ nam nữ đại đội yên lặng nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa. Đây là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, cao gầy, hơi ốm.

Thật ra mấy năm này không người nào là không gầy.

Thế nhưng, người này còn rất tuấn tú, trắng nõn, có một đôi mắt đào hoa, chỉ cần đúng một chỗ nhìn người ta cũng đều cảm thấy nồng đậm tình ý. Ở trong một đám người quần vải chắp vá, người này tuy cũng không ngoại lệ, thế nhưng vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhìn sạch sẽ thoải mái và quần dài màu đen.

Đến nhóm thanh niên trí thức đều mồ hôi đầy người, mà người này vẫn thần thanh khí sảng, giống như một bức tranh phong cảnh đẹp ngày hè.

Đúng, chính là như vậy.

Nói tóm lại, nhìn người này giống hệt người thành phố, là người có học thức, một người đàn ông hấp dẫn.

Mà một người đàn ông tốt như vậy, toàn bộ thôn Hứa gia đều cảm thấy không thể tiêu thụ! Ai nhìn cũng ghét bỏ người này.

“Cả một buổi sáng mà anh ta còn chưa cuốc xong một hàng.” Thím vương vừa nhìn người này vừa nói.

Thím Lý nói thêm: “Cô nhìn vợ anh ta kìa.”

Ở một hướng khác, người phụ nữ có nước da ngăm đen đang cần cù chăm chỉ cuốc một mảnh ruộng lớn, thành thật không lười biếng chút nào, vừa nhanh nhẹn lại cẩn thận. Hai bà thím không nhịn được mà nhìn nhau, thở dài than: “ Đại Hỉ thật khổ.”

“ Còn không phải sao!”

“ Tìm chồng thì không thể chỉ xem diện mạo, nhìn cái người kia đi, đúng là không dựa vào được!”

Mấy thím xung quanh đều gật đầu phụ họa, thầm nghĩ đến con gái mình không thể tìm loại người này để gả! Lớn lên đẹp cũng không mài ra mà ăn uống được! Cuộc sống quá khổ rồi!

“Keng Keng Keng!” Tiếng gõ kẻng vang lên, cùng với một giọng nói: “ Đến giờ tan tầm rồi!”

Lúc này, người đàn ông kia lập tức chạy, không giống bộ dáng thong dong lúc làm việc, mà cuống cuồng chạy như gà bị vặt lông đuôi. Vừa chạy vừa quay đầu lại hét: “ Vợ ơi về nhà ăn cơm nhanh lên!!!”

Thế nhưng cũng chỉ hét một tiếng làm dáng, người này đã chạy mất tăm. Mặc kệ vợ ở đằng sau!

Thường Hỉ mặt đen, chính là người mà mọi người hay gọi là “Đại Hỉ”, chẳng nói chẳng rằng chỉ mang cuốc qua chỗ ký tên, lại đi qua lấy cái cuốc của người đàn ông kia đi ghi công điểm. Nhân viên ghi công điểm nhìn người phụ nữ đồng tình nói: “ Chị Đại Hỉ đưa em cầm cho. Chị chạy về nhà nhanh đi! Nếu không….”

Mấy lời tiếp theo đều chưa nói nhưng mà ai nghe cũng hiểu.

Tên Hứa lão tam kia làm thì không được việc nhưng tham ăn thì không ai bằng. Nếu về nhà chậm thì còn gì để ăn?

Thường Hỉ gật đầu, không còn vẻ lạnh lùng nhìn Hứa lão tam mà cười lên nói: “ Được, cảm ơn em nhé Quân Đình.”

Nhưng mà càng cười tươi, lộ hàm răng trắng tinh thì mặt càng lộ rõ nước da đen.

Quân Đình: “…..”

Quân Đình khựng lại một chút liền nói: “ Chỉ là việc nhỏ thôi.”

Thường Hỉ cũng không trì hoãn mà gật đầu rồi đi nhanh về nhà.

Vừa tới đầu cửa ngõ liền thấy một đám trẻ con đang ùn ùn đi về, đám nhóc kia mỗi người đều cầm một cây gậy trúc, nhìn y như cái bang, lắc qua lắc lại.

“Một hai, một hai…”

Một hai, bước đều bước!

Đi cuối là một cô bé buộc hai búi tóc nhỏ, mặc áo ngắn màu xanh lam nhạt và quần dài màu xanh biển, nhìn rất đáng yêu. Nhưng bây giờ lại rất bẩn, búi tóc còn dính một cái lá già.

Vừa nhìn liền biết vừa đi chỗ nào về.

Chợt thấy Thường Hỉ, bé con lập tức gọi: “ Mẹ!”

Mấy bạn nhỏ khác cũng mỗi người một miệng: “ Cháu chào thím!”

Thường Hỉ mỉm cười xoa đầu cậu nhóc dẫn đầu rồi thuận tay gỡ chiếc lá trên đầu con gái nhỏ xuống, đang định trả lời thì liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết: “AAAAAAAA”

Các bạn nhỏ liền sợ hãi chạy tán loạn: “ Thím ơi chúng cháu phải về nhà ăn cơm đây!”

Ngay lập tức, bọn trẻ con như mấy con chim sẻ nhỏ chạy như bay, kêu gào chạy về nhà, chỉ sợ chạy chậm một chút thì người phát ra tiếng kêu thảm thiết tiếp theo chính là mình.

Thường Hỉ nắm tay con gái nhỏ về nhà, nhà cô là căn nhà ngay đầu ngõ, vừa vào cửa đã thấy chồng mình mang ghế ngồi ở ngoài sân, bàn ăn đã được dọn lên. Hứa lão tam đỏ cả mắt, hai bàn tay xoa xoa. Chẳng cần hỏi cũng biết tiếng kêu vừa rồi là của anh ta.

Nhìn thấy hai mẹ con vào cửa, anh ta lập tức chìa tay ra cáo trạng: “ Vợ ơi Nhu Nhu đánh anh.”

Vừa nói xong, anh ta liền nhìn vào quần áo bẩn của cô bé, không thể chịu đựng thêm một giây nào lập tức đứng dậy dắt tay cô bé tới chậu nước nói: “ con gái cưng của ba ơi, con nhìn mình xem sao lại bẩn thế này.”

Cô bé con mặt xám mày tro ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào, búi tóc nhỏ đung đưa, lanh lảnh đáp: “Chúng con lên núi bắt thỏ hoang.”

Hứa lão tam nghẹn họng, cười ha ha nói: “ Đào Đào nhà chúng ta giỏi quá, nhưng mà thỏ hoang không dễ bắt đầu.”

Bé con Đào Đào chu chu miệng nhỏ, thở dài như người lớn nói: “Đúng vậy ạ, thỏ hoang trốn thật kĩ. Chúng con phải tay không đi về.”

Hứa lão tam nói: “Con gái ba giỏi như vậy, thỏ hoang chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay của con. Sớm muộn gì cũng có thể bắt được!”

Anh ta cầm xà bông thơm đưa cho tiểu Đào Đào, còn không quên quay đầu lại tiếp tục cáo trạng: “Vợ ơi, anh chỉ nếm thử món ăn đã vừa chưa, Nhu Nhu suýt chút thì bẻ gãy cổ tay anh. Anh khổ quá mà!”

Thường Hỉ không thèm nhìn anh ta, đi vào giang ngoài, cô gái nhỏ mười mấy tuổi phản bác nói: “Con không đánh ông ấy, con chỉ nhẹ nhàng phẩy một cái.”

Thường Hỉ mỉm cười: “ Mẹ biết mà! Nếu ông ấy còn quấy rối nữa thì con không cần khách khí.”

Hứa lão tam đứng trong nhà nghe được động tĩnh liền nhăn mặt, không hài lòng nói ra: “ Tôi mới là chủ cái nhà này.”

“Hừ!” Có tiếng cười mỉa như có như không.

Hứa lão tam cố ý kêu: “ Đúng là nữ nhân, tóc dài mà kiến thức ngắn.”

“Ầm!” Cô gái nhỏ đang nấu cơm nhảy xuống ghế, thuận thế nhấc chân, làm cái ghế bay đi đánh vào tường phát ra âm thanh thật lớn, sau đó rơi xuống, ngoan ngoãn “nằm” ở góc tường.

Hứa lão tam lập tức rụt cổ, yên tĩnh như gà mổ thóc rồi trở lại bàn cơm, ngồi im trên ghế không dám nói thêm lời nào.

Anh nghĩ mà chưa xót, nhà ai mà chẳng là đàn ông làm chủ. Nhà mình thì ngược lại, một đám đều muốn lên trời!

Là người bị hại, anh thảm nhất!

Thường Hỉ bưng món ăn cuối cùng ra, quay đầu về trong phòng kêu: “ Tuyết Lâm!”. Trong phòng không có âm thanh nào đáp lại.

Nhu Nhu vừa rồi còn đang nấu cơm đáp: “ Lúc con hái nấm trở về đã không thấy ai ở nhà.”

Tiểu Đào Đào giơ tay nói: “ Đề này con biết đáp án!”

Thường Hỉ mỉm cười: “ Con nói đi.”

Tiểu Đào Đào lập tức nói: “Bác Kiến Nghĩa tìm anh nhờ hỗ trợ, nói trưa nay sẽ không trở về ăn cơm.”

Hứa lão tam làu bàu: “ Người anh họ này thật là, đưa đứa trẻ đi mà không nói tiếng nào. Lại nói, mời con tôi ăn cơm mà không gọi tôi? Người ta nói càng giàu càng keo kiệt, không sai tí nào! Mọi người xem anh ta…”

Thường Hỉ lạnh nhạt nói: “ Anh có muốn ăn cơm nữa hay không!”

Cùng một câu hỏi nhưng ngữ khí không giống nhau.

Hứa lão tam nhạy bén nhận ra ý uy hiếp trong lời nói, lập tức cúi đầu, chiếc đũa quơ quơ thật mau.

Hiện tại công việc ngoài ruộng không nhiều lắm, bữa ăn trong nhà cùng liên tương đối đơn giản, mỗi người một bát cơm trộn khoai lang đỏ, một món rau trộn, một món nấm xào. Một nhà bốn người, ngồi trong nhà dưới ánh nắng. Nhà họ không có thói quen ăn không nói, ngủ không nói.

Hứa lão tam: “ Con trai không về ăn cơm, chúng ta chia luôn phần chén cơm của nó luôn đi?”

Hứa lão tam ăn cơm đều thong thả ung dung như đại lão gia, chỉ đến khi về nhà cũ “ăn liên hoan” mới có thể như gió thu cuốn hết lá vàng, liều mạng đoạt đồ ăn. Hôm nay anh ta cũng nhanh như thế, cũng là vì phần đồ ăn kia của con trai.

Thường Hỉ: “ Biến!”

Hứa lão tam trừng mắt: “ Này đúng thật là, ở đâu có người vợ đối xử với chồng mình như vậy, nhớ năm đó em dịu dàng hiểu chuyện biết bao…. AAAAA!!!”

Tiếng hét cao tận mây xanh, dẫn đến mấy nhà hàng xóm đang ăn cơm xung quanh phải run rẩy vài phần.

Thế nhưng trên bàn cơm, hai chị em Nhu Nhu cùng Đào Đào đều là thấy nhiều đã quen tiếp tục ăn cơm. Đào Đào há to miệng ăn một miếng cơm trộn khoai lang đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nghiêm túc, một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Hứa lão tam nhìn bàn tay đang cấu véo mình, đau chảy nước mắt, anh nhìn Thường Hỉ lên án: “ Em nói chuyện thì cứ nói, sao còn véo anh? Quân tử động khẩu không động thủ. Đúng là người đàn bà đanh đá. Gia môn bất hạnh quá!”

Thường Hỉ ngoài cười nhưng trong không cười: “ Nếu anh muốn chết thì cứ nói thẳng.”

Trước khuôn mặt tươi cười của Thường Hỉ và ánh mắt lơ đãng của con gái Nhu Nhu liền lúng túng cúi đầu, ủy khuất khóc thút thít: “ Anh sai rồi!”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Tiểu Đào Đào nhìn ba mình, nhìn qua mẹ, lại quay sang nhìn chị ấy mạnh mẽ, bé chớp đôi mắt to nói: “ Ba ba đừng khóc!”

Hứa lão tam thuận lợi xuống bậc thang: “ Tiểu Đào Tử ngoan quá, con chính là áo bông nhỏ tri kỷ mà ba yêu thương nhất. Buổi chiều ba sẽ không làm việc mà đi bắt thỏ hoang cùng các con. Đào Đào của chúng ta cần phải được ăn thỏ hoang!”

Kế hoạch lười biếng thành công.

Mình đúng là thông minh!

Ai nha!

Cô bé đáng yêu đem hai tay xoắn vào nhau, ánh mắt liếc liếc, trước ánh mắt chăm chú của người lớn, liền nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “ Thực ra buổi chiều…”

Dừng một chút, âm thanh nhỏ hơn vài phần: “ Chúng con muốn đi chọc tổ ong!”

“ Cái gì!!!”

Thường Hỉ hít sâu một hơi sợ hãi. “ Con nhóc không biết sợ này..”

Tiểu Đào Tử sau khi rửa mặt, trên mặt nhỏ lộ ra hai má phấn hồng, non mềm trắng nõn, ấn một chút liền mềm nhũn. Đôi mắt mở to, chớp chớp, làm người khác khó có thể nói nặng một câu.

Những lời phê bình của Thường Hỉ đành phải nuốt xuống, nói một cách thấm thía: “ Con còn nhỏ, không thể nghịch ngợm như vậy đâu, rất không an toàn.”

Tiểu Đào Đào nói nha: “ Không phải con đang nghịch ngợm! Mà là có mật ong! Mật ong rất ngọt, uống rất ngon!”

Đối diện với đôi mắt tràn đầy chờ mong của con gái, Thường Hỉ không chút chần chừ chỉ về phía Hứa lão tam: “ Để ba con đi hái cho!”

Hứa lão tam: “!!!!!!!!!!!!!!!”

Đây là việc người làm sao?!!!
Bình Luận (0)
Comment