Editor: Cơm Nắm NhỏBeta: Ngò Gai___________
Quản lão tứ bị người trong thôn mắng thành chó.
Nhưng mà người ta mắng một chút cũng không oan, đầu óc người này thực sự không tốt.
Bà Quản còn tự đánh anh ta vài cái, quá tức giận, anh nói nếu anh ta xấu tính đã đành. Đây lại còn người không xấu nhưng lại làm chuyện xấu, thế mới càng buồn phiền chứ. Trẻ con nhà họ cũng trượt băng ở đây mà.
Thế nên anh nói có tức hay không chứ.
Quản lão tứ khập khiễng đi theo bà Quản về nhà, đó cũng là vì chính mình thất thủ bị đá rơi vào chân.
Bà Quản lải nhải: “Mẹ cũng không trông cậy vào mày kiếm ăn cho nhà mình. Mày đừng có tự chủ trương làm việc nữa.”
Quản lão tứ: “Cuộc sống quá khó khăn, aizzzzzzz.
Hứa lão tam nhìn hai người họ, kêu: “Thím Quản, chút nữa hãy qua đại đội lấy tiền trứng gà nhé.”
Bà Quản: “Được.”
Bà nhìn về phía con trai, càng hận rèn sắt không thành thép, anh nói xem người ta lười kinh niên còn có thể thay đổi mà sao cái người này càng ngày càng hồ đồ vậy.
Bà lại đấm con trai vài cái: “Sau này dù có chuyện gì, mày không bàn với mẹ thì cũng bàn với vợ mày một chút. Đừng có tự mình chủ trương.”
Bởi vì con trai quá ngu ngốc, bà nhìn con dâu cũng ôn hòa không ít. Thật là, đều phải dựa vào phụ nữ.
Vợ Quản lão tứ: “…………………..”
Niềm vui ngoài ý muốn đây.
Mẹ chồng chị ta lại nhìn chị ta thuận mắt.
Mà đồng thời, Hứa lão tam cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, lúc đầu anh còn bởi vì chuyện đồng hồ mà hốt hoảng. Nhưng cũng nhờ chuyện của Quản lão từ mà bĩnh tĩnh lại. Hơn nữa, không chỉ bình tĩnh mà còn cân nhắc chủ ý của Quản lão tứ.
Sông này vốn không có cá, đập vỡ còn ảnh hưởng đến bọn nhỏ vui chơi, chắc chắn anh sẽ không làm vậy.
Nhưng mà chỗ này không được không có nghĩa là chỗ khác cũng không được!
Anh còn nhớ rõ lần đó bọn Đào Đào lên núi còn gặp cái hồ nước kia có rất nhiều cá, tuy sau đó bọn họ đi bắt một lần, chia mỗi người bốn, năm con nhưng mà cũng không thể bắt một lần đã hết đi?
Nghĩ thế, Hứa lão tam lại kích động.
Không được, tiếp tục vô cảm, lại tiếp tục vô cảm.
Anh có thể làm được, trên đường gặp người trong đại đội chỉ nói: “Tới đại đội lấy tiền nhé, tôi mang vại đựng dưa muối về đã, sau đó sẽ mang tiền cho mọi người.”
Anh đi cũng không nhanh nên tất nhiên có người mắt tinh nhìn thấy hũ nhỏ đựng trứng gà: “Lão tam, sao vậy? Sao lại có trứng gà ở đây!”
Hứa lão tam nhíu mày, giả bộ thở dài: “Tôi đi cũng cẩn thận nhưng mà cuối cùng vẫn bị vỡ 4 quả. Tôi cũng quá đen đủi.”
Vừa nghe thấy bị vỡ 4 quả, mọi người liền hít sâu một hơi, thế là mất những 1 hào 4 xu!
Vậy, cái này tính thế nào? Ai chịu?
Nhưng Hứa lão tam cũng không để bọn họ nghi hoặc lâu, anh ta nói: “Nếu đã nói tôi vận chuyển hộ mọi người có gì tôi chịu hết thì tôi cũng không để ai phải chịu thiệt cả. Cái này tôi mang về nhà ăn, dù sao cũng vẫn ăn được.”
Anh thở dài một hơi, nói: “Vốn cũng không biết lắm nhưng giờ mới biết làm cán bộ mệt chết mẹ. Muốn làm việc tốt giúp mọi người mà phải trả giá lớn. Tôi đúng là không trâu bắt chó đi cày, khó mà làm.”
Mọi người đều bật cười.
Nhưng cũng đồng tình với anh!
Cán bộ đại đội họ không giống các đại đội khác, người ta đều chỉ biết vội vàng chiếm lợi nhà mình thôi. Còn đại đội họ lúc nào cũng vội vàng ngược xuôi để mưu cầu phúc lợi cho thôn dân. Đại đội trưởng là người chí công vô tư, cũng kéo những người khác theo cùng. Kể cả có là Hứa lão tam vốn lười biếng muốn chết mà bây giờ cũng có thể làm việc lớn.
“Lão tam này, anh cũng giỏi lắm.”
Hứa lão tam cười: “Dù sao tôi cũng làm xem sao, sau này mà không được nữa thì tôi liền nghỉ.”
Mọi người cười ha ha, có người nói: “Đừng nghỉ chứ, bọn yêm cứ đề cử anh làm cán bộ đó.”
Hứa lão tam nhe răng trợn mắt: “Mất những 1 hào 4 xu mà còn không phải cán bộ tốt à? Cũng may Đại Hỉ nhà tôi tốt tính, có thể chịu được tôi đấy.”
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu xác nhận, đúng là không có ai có thể nhịn như vợ anh. Trước kia anh không làm việc, bọn tôi còn thấy tức mà vợ anh còn nhịn được, không nói một câu. Oán cũng chẳng oán, đúng là thần tiên mà.
Hứa lão tam: “À, đúng rồi, tôi mới mua một cái vại muối dưa cũ, nhà ai có cải thảo muốn đổi cho nhà tôi không? Năm nay nhà tôi cũng không có nhiều. Tôi có thể đổi bằng lương……”
Còn chưa nói xong anh liền bị bịt miệng lại, Hứa lão tam cảm thấy nếu không phải anh đang ngồi trên xe lừa thì có khi bị bịt miệng kéo đi rồi.
Mẹ anh nói rất nhanh: “Anh mày có đó, mày đổi cái gì chứ! Lãng phí lương thực, để mẹ bảo anh mày mang qua cho mày.”
Hứa lão tam: “Ưm…..ưm……ưm…..”
Bà Hứa: “Mang vại về nhà nhanh lên, mẹ còn đợi để lấy tiền đấy. Còn lề mà lề mề.”
Hứa lão tam: “Ưm…..ưm……ưm…..” Mẹ buông con ra.
Rốt cuộc bà Hứa cũng nhìn ra ý tứ trong mắt con trai mình nên buông anh ra.
Hứa lão tam: “Ôi!”
Anh phiền muộn: “Mẹ, con là mẹ sinh ra đúng không? Sao con thấy như mẹ muốn bịt chết con vậy.”
Bà Hứa: “Mày đi nhanh lên.”
Hứa lão tam: “Được rồi được rồi, con đi đây.”
Anh đang muốn đánh lừa đi, hình như nhớ tới cái gì nên nói: “À mẹ này, trứng này mẹ lấy về nhà ăn không?”
Bà Hứa: “Hả?”
Bà nhìn con trai, nhất thời không kịp phản ứng. Hứa lão tam: “Chỗ này cũng có bốn quả đấy, mang về xào cùng rau cỏ gì đó hay làm bánh trứng cũng được. Mẹ cũng đừng nghĩ nó là đồ vỡ không đáng tiền, cũng tốn 1 hào 4 xu của con đấy! Chẳng khác nào mua 1 hào 4 xu chỗ này đâu. Nếu mẹ không cần thì con để nhà ăn…….”
Anh còn chưa nói xong, bà Hứa đã cướp lấy cái hũ vội quay đi.
Hứa lão tam: “…………..Bà cụ này đúng là.”
Bà Hứa: có thể lấy được đồ trong tay thằng con trai này nhà mình đúng là quá hiếm có.
Mấy người đứng xem đều nở nụ cười.
Hứa lão tam: “Cũng không biết mẹ tôi có chê không.”
“Sao lại chê chứ có bị vỡ cũng là trứng gà mà.”
Chuyện tốt thế này nhà bọn họ không gặp được.
Thế nên mới nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, đừng thấy bình thường Hứa lão tam không nghiêm túc, chứ anh vẫn đối xử với bà Hứa rất hiếu thuận. Người này chỉ là miệng tiện một chút.
Hứa lão tam cũng không lề mề nữa mà đánh lừa về nhà, vừa vào sân đã gọi: “Mình ơi, Thường Hỉ ơi.”
Anh đắc ý: “Mình xem anh mua được gì này?”
Thường Hỉ thấy mặt người này toàn là khoe khoang thì không cần phải nói, chắc chắn có thu hoạch, chị đi tới, nói: “Anh mua được xe đạp hỏng à?”
Hứa lão tam gật đầu, vui vẻ nói: “Không phải sao?”
Thường Hỉ: “Ơ không đúng, hũ đâu rồi?”
Vừa ra ngoài một lần còn vứt đồ đi?
Hứa lão tam: “Đúng lúc gặp mẹ nên anh cho bà ấy trứng vỡ rồi. Anh nghĩ chắc chắn bà ấy không cho không cải thảo đâu. Em xem bà ấy nói dễ nghe, chứ chắc là sợ chúng ta đổi lương thực cho nhà khác. Đợi bà ấy đưa chúng ta cải thảo chắc cũng muốn lấy lương thực chứ không đưa không đâu. Anh cho bà ấy trứng gà trước, bà ấy cũng sĩ diện, lại còn dễ cảm động, chắc chắn chút nữa sẽ không lấy lương thực nhà ta nữa đâu……”
Thường Hỉ: “……”
Hứa lão tam còn tính kế cả chỗ này nữa chứ.
“Dù sao chúng ta cũng chiếm thân phận con nhà họ.” Thường Hỉ nói nhỏ.
Hứa lão tam: “Thế nên năm nào anh cũng gửi quà dưỡng lão đó! Lại nói, gì mà chiếm thân phận chứ? Vốn dĩ đã là chúng ta! Tiểu Lâm nói đúng, đây là chúng ta đầu thai chuyển thế. Có sai lầm gì đó nên mới xảy ra chút vấn đề. Nếu đã là đầu thai chuyển kiếp thì đều là người một nhà. Làm gì có con cái nhà nào không chiếm tiện nghi của cha mẹ chứ? Không có gì!”
Thường Hỉ: “……….. Anh cũng thật là.”
Mấy lời không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói được.
Hứa lão tam: “Không nói nữa, em cứ nghe anh không sai đâu.”
Thường Hỉ: “Được rồi.”
Chị hỏi: “Bị vỡ mấy quả?”
Nói tới cái này Hứa lão tam liền bực mình, anh nói: “Vỡ 4 quả, em bảo có tức hay không. Anh liền để chỗ dễ thấy nhất, nghênh ngang đi vào, anh phải cho mọi người biết anh trả giá bao nhiêu! Anh cũng chẳng phải người làm chuyện tốt không để lại tên.”
Thường Hỉ bật cười, gọi: “Tiểu Lâm ơi.”
Tuyết Lâm đi ra, hỏi: “Sao thế mẹ?”
Thường Hỉ: “Ba con gặp may, mua được một chiếc xe hỏng, con xem thử xem.”
Tuyết Lâm vui vẻ: “Tốt quá!”
Tuy gần đây cậu cũng không nhàn rỗi, nhưng mà cũng chẳng phải việc kiếm được tiền, thế nên cũng có chút sốt ruột, dù sao thì nhà cậu phải tiêu rất nhiều.
“Con trai, đây là ba phát hiện nhé, không phải con nói chia đôi với Nhị Cẩu sao, cũng cho ba một ít nhé?”
Tuyết Lâm: “Cho ba 5 đồng.”
Hứa lão tam: “……”
Thằng nhóc này.
Tuyết Lâm vô tội nói: “Không phải ba là một phần của nhà này sao? Một người đàn ông như ba còn không nuôi gia đình à.”
Hứa lão tam: “Được rồi.”
Còn có thể làm thế nào, đàn ông ấy à, phải rộng lượng, nhịn!
“5 đồng thì 5 đồng!”
Anh nhìn Thường Hỉ: “Mình, mình lấy tiền cho anh đi? Anh đi tính tiền trứng gà cho người ta.”
Thường Hỉ: “Được.”
Ở chuyện này, bọn họ cũng không lằng nhằng.
Bởi vì Hứa lão tam bán trứng gà giúp mọi người, hơn nữa còn tự gánh vác thiệt thòi nên độ hảo cảm của mọi người tăng vùn vụt. Trước kia mọi người nhắc đến người này đều nói người này lười thế nào, nhưng bây giờ nhắc tới lại nói là lãng tử quay đầu quý hơn vàng.
Mà chuyện xưa về lãng tử quay đầu đều rất xuôi tai, nhất thời anh lại thành đề tài nóng nhất đại đội.
Hứa lão tam cũng mặc kệ người khác bàn tán về mình thế nào, anh gọi em rể mình lên núi, đập băng hồ nước nhỏ.
Lý Đại Bảo: “Anh ba, làm vậy có được không? Không nói cho những người khác sao?”
Hứa lão tam: “Nói cho những người khác làm gì? Nhiều người thì chia ra được bao nhiêu chứ. Chú thông minh lên chút đi! Làm nhanh lên, nếu tôi mà có sức lực của Nhu Nhu thì đã tự tới chứ còn mang chú làm gì chứ.”
Lý Đại Bảo: “……”
Đây đúng là lời thật lòng.
Hai người cùng nhau đào hố trên núi, tất nhiên, Lý Đại Bảo làm nhiều hơn Hứa lão tam. Để Hứa lão tam làm việc tay chân đúng là không được.
Hai người làm một lúc lâu, Hứa lão tam thở hồng hộc: “Chỉ hai chúng ta thì không xong!”
Anh tự hỏi: “Hay là tôi nên gọi Nhu Nhu tới nhỉ?”
Lý Đại Bảo kinh ngạc, vội nói: “Anh ba, anh đừng làm thế. Đứa nhỏ còn phải lớn chứ, không thể để con bé làm việc nặng nhọc được.”
Hứa lão tam: “Thế chú nói phải làm sao, hai chúng ta không được!”
Chủ yếu là anh làm không nổi.
“Hay là nói với đại đội trưởng……..”
“Không được!” Hứa lão tam quyết đoán nói: “Người này đầu óc không tốt, suốt ngày muốn chăm lo cho người trong đại đội.”
Lý Đại Bảo: “Thế có gì không tốt chứ, chúng ta đều cùng một đại đội mà. Với lại không phải anh cũng giúp mọi người bán trứng gà ư?”
Hứa lão tam dí mạnh vào trán em rể: “Đầu óc chú tỉnh táo chút đi! Lúc làm việc có thể suy xét một hai trước không? Tôi là người chí công vô tư như vậy chắc? Thôi, tôi với chú không hợp ý, chú với vợ chú giống hệt nhau, đầu óc bị rút gân.”
Anh phiền muộn nói: “Thực sự không đỡ nổi mấy người.”
Lý Đại Bảo thực sự không hiểu làm chuyện tốt có thể chiếm tiện nghi gì chứ.
Rốt cuộc thì giá cả trứng gà cũng rất rõ ràng.
Anh ta nhìn anh vợ nghi hoặc.
Hứa lão tam: “Tôi quyết định sẽ tìm anh cả tới giúp.”
Lý Đại Bảo ‘à’ một tiếng rồi hỏi: “Vậy có được không? Như vậy chẳng phải sẽ khiến người khác biết ư? Chẳng phải đã nói chỉ mấy nhà chúng ta biết chỗ này sao?”
Hứa lão tam: “Nếu không tìm anh ấy thì còn có thể tìm ai? Đại đội trưởng là thư sinh như nhược, chẳng khác gì tôi, quá vô dụng. Nhà quả phụ Vương thì không có đàn ông; ông Hạ thì già rồi; chồng thím Thúy Hoa thì cũng được đấy, nhưng nếu nói cho thím Thúy Hoa biết mà không nói cho mấy nhà khác mà được à? Nếu là mùa thu ai cũng bắt được thì không nói. Nhưng bây giờ cần sức lực, ai mà muốn phục vụ cho người khác chứ! Với lại chúng ta không nói ở đây có hồ, chẳng nhẽ người khác không phát hiện à? Chú đừng quên, bọn Đào Đào là được chỉ tới đây. Dù lúc đó bọn họ không phát hiện nhưng mà chưa chắc sau này cũng không thấy. Lại nói tiếp, đó là anh ruột tôi, tôi không hướng về anh ấy chả nhẽ lại hướng về người ngoài? Anh cả khỏe mạnh, có thể làm việc được.”
Tất cả thiên ngôn vạn ngữ tổng kết lại thành một câu: anh cả khỏe mạnh.
Nhưng mà rõ ràng Lý Đại Bảo không thấy được ý tứ Hứa lão tam, cảm động nói: “Đấy, vẫn là anh em ruột thịt thật tốt, không hổ là anh em ruột.”
Hứa lão tam: “………………” Thằng ngu này.
Anh nói: “Chú làm đi, tôi đi gọi anh cả.”
Lý Đại Bảo: “Được.”
Cần cù chăm chỉ làm việc.
Hứa lão tam: Lười biếng thành công.
Tuy nói anh lười biếng, nhưng mà cũng rất muốn sớm được ăn cá. Thế nên lúc xuống núi anh đi rất nhanh.
Không có cá?
Đây không nằm trong phạm vi suy xét của anh.
Dựa theo logic bình thường thì hẳn là có.
Nếu không có thì………..nói sau đi.
Bình thường Hứa lão tam cũng không thường xuyên về nhà cũ, nếu không phải là lễ tết thì cũng phải có việc anh mới đến. Thế nên anh vừa tới, Hứa lão đại đã đi ra hỏi: “Sao thế? Tới có việc gì sao?”
Anh ta nghĩ một chút rồi nói: “Chú tới lấy cải thảo à? Chú đừng gấp, đến chiều tối anh mang sang nhà cho.”
Hứa lão tam: “Cải thảo gì chứ, anh cầm cuốc đi, đi theo em.”
Hứa lão đại: “Hả? Được.”
Chỗ tốt của người thành thật là cậu bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đấy, tôi cũng không hỏi nhiều.
Mãi đến khi hai anh em rời đi, bà Hứa mới phản ứng lại: “Lúc này thằng ba tới làm gì?”
Chị dâu cả Hứa: “Con không biết ạ.”
Bà Hứa: “?????????????”
Tuyết Tùng: “Cháu thấy chú ba bảo ba cháu cầm quốc theo.”
Ông Hứa đoán: “Hay là đi làm việc giúp đại đội? Gần đây thằng ba giác ngộ cao lắm.”
Bà Hứa buồn bực: “Không tới mức đó đâu nhỉ? Tôi thấy thằng ba không có giác ngộ cao đến thế đâu.”
Mọi người nghiên cứu một lúc lâu vẫn không hiểu được, bà Lý nói: “Tuyết Tùng, cháu đuổi theo xem bọn họ làm gì vậy.”
Tuyết Tùng: “Vâng.”
Cậu vội vàng đi ra, không thấy ai nữa, nhìn trái ngó phải, tùy tiện chọn một hướng chạy theo, không tới một lúc đúng là thấy hai người kia. Cậu chạy nhanh hơn. Tuyết Tùng bằng tuổi Tuyết Lâm, Nhu Nhu, chỉ là sinh muộn hơn bọn họ một chút thôi. Tuy rằng là con trai duy nhất của đại phòng nhưng mà vì có Nhu Nhu và Tuyết Lâm là sinh đôi, nên cậu đặc biệt không có cảm giác tồn tại.
Lớn hơn chút, hai người kia lại có chút đặc biệt, thế nên cậu càng không có cảm giác tồn tại hơn.
Tuyết Tùng đi theo ba mình với chú ba lên núi, dù sao trẻ con cũng không đi nhanh bằng người lớn, cậu thở phì phò theo sau, mấy lần suýt không thấy người, cũng may mà bây giờ vắng vẻ nên cũng miễn cưỡng thấy bóng người đằng trước.
Đến khi cậu đuổi kịp thì cũng là lúc ba mình với chú ba bắt đầu vào việc.
Hứa lão tam quay đầu lại, hoảng sợ: “Trời ạ, Tuyết Tùng, sao lại tới đây?”
Tuyết Tùng thật thà đáp: “Bà nội bảo cháu đi theo hai người ạ.”
Hứa lão tam: “Cháu đi như ma ấy, chẳng có chút âm thanh nào.”
Tuyết Tùng: “Cháu cách hai người một đoạn, vẫn luôn đi theo mà.”
Hứa lão tam: “Được rồi, chái chờ chỗ này, chờ bọn chú bắt được cá thì tối nay ba cháu hầm cá cho mà ăn.”
Tuyết Tùng cười: “Vâng ạ.”
Lý Đại Bảo rất chăm chỉ làm việc, lúc Hứa lão tam về, anh ta đã đào được không ít. Mà sau khi hai người họ tới lại càng như hổ thêm cánh, đặc biệt là Hứa lão đại, ra sức làm việc.
Nói ra thì Hứa Nhu Nhu có điểm giống người bác cả này. Sức của Hứa lão đại cũng lớn hơn người bình thường chút.
Hứa lão đại: “Chú ba, sao chú biết ở đây có cá?”
Hứa lão tam: “Em không biết, nhưng không thử thì sao biết có có hay không chứ?”
Hứa lão đại: “Ừ, chúng ta cứ thử xem, nếu có cá sẽ gọi mọi người đến……”
Hứa lão tam đập cái cuốc xuống mặt băng, nói: “Anh cả, anh bị ngu phải không? Sao lại nói cho người khác biết? Em nói cho anh biết, dù có cá hay không anh cũng không được nói với người khác. Nhà người ta có chuyện tốt có nói cho anh không? Có chuyện tốt lại nói cho người khác, anh bị đơ à?”
Hứa lão đại: “Nhưng mà chú……….”
“Anh đừng có nói em thế nào, em mà làm việc thì có bao giờ chịu thiệt chứ?”
Hứa lão đại nghĩ một chút, đúng là chưa hề có chuyện này.
Nhưng mà, việc nuôi dưỡng kia là nghĩ cho mọi người mà! Vì nhà chú ba chí công vô tư nên người trong đại đội thấy chú ấy cũng nhiệt tình hơn nhiều. À đấy, hôm nay còn bán trứng gà giúp mọi người nữa.
Là người tình nguyện chịu thiệt.
Hứa lão tam nhìn vẻ mặt của anh ra, liền biết người này nghĩ gì.
Anh nói: “Anh này, nếu không có chuyện nuôi dế thì sang năm em còn phải chịu đày xuống ruộng làm việc đó.”
Hứa lão đại cười hàm hậu: “Đúng nhỉ.”
Hứa lão tam: “……..Đầu óc anh đúng là, thôi làm việc nhanh đi.”
Hứa lão đại lập tức nghiêm túc làm việc, em trai mình nếu sinh sớm hai, ba mươi năm thì chắc chắn sẽ làm một địa chủ. Kiểu sai khiến người làm việc này thực sự rất giống. Anh ông anh rể với em rể nghiêm túc đào băng.
Tuy rằng không chắc có cá hay không nhưng mà trước nay Hứa lão tam đều là người chịu thử.
“Ôi!” Đột nhiên Lý Đại Bảo hô lên.
Hứa lão tam: “Sao thế?”
Lý Đại Bảo mừng rỡ nói: “Hình như nứt ra rồi.”
Hứa lão tam: “Thế thì tốt, mọi người cố lên, nhanh đi!”
Quả nhiên, một lát sau đã nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, băng vỡ ra, ba người lập tức lui về sau, đúng lúc có một tảng băng sụp xuống, Hứa lão tam: “Mẹ nó!”
“Chúng ta đập vỡ hết à?”
Hứa lão tam: “Không, chỉ để một cái hố thế thôi, cá sẽ tới đây.”
Lúc trước, khi tới nhà họ Lý chơi, anh nghe được bà Lý nói về cái này. Rốt cuộc thì nhà họ ở cạnh biển, kinh nghiệm phong phú.
“Mẹ nó, thật sự có cá này.”
Hứa lão tam vui vẻ: “Hai người xem, có thật này.”
Mấy người liền hành động.
Ba thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, gạt băng đi, rất nhanh mấy người đã bắt được mười mấy con cá.
Hứa lão đại vui vẻ nói: “Mấy con cá này ngu quá.”
Hứa lão tam: “Ừ, giống anh.”
Hứa lão đại: “……”
Người em trai này của mình nói chuyện quá không xuôi tai, nhưng mà anh ta quá vui vẻ nên không để bụng. Dù sao cái thằng này từ nhỏ đã vậy.
Lý Đại Bảo: “Anh ba, anh nói xem sao cá lại cứ chui vào đây vậy.”
Hứa lão tam trợn mắt: “Về nhà hỏi mẹ chú đi, làm nhanh lên.”
Lý Đại Bảo: “Vâng.”
Ba người bận rộn một cả buổi, thấy sắp tối rồi liền kết thúc, ba người đếm lại, vừa đúng 30 con, đúng lúc thế chứ.
Hứa lão tam nói: “Mỗi nhà 10 con, với lại không ai được nói chuyện này ra.”
Hứa lão đại đã bao giờ gặp chuyện tốt vậy đâu, gật đầu thật mạnh: “Ừ, đều nghe chú.”
Lý Đại Bảo tất nghiên cũng không có gì không vui.
Sáu nhà chia nhau với ba nhà chia nhau khác nhau hoàn toàn.
Đợt mùa thu kia nhà họ cũng không được chia đến 10 con.
Hứa lão tam: “Chỗ này cũng chẳng phải có mỗi chúng ta biết, người khác cũng biết, thế nên thừa dịp người ta còn chưa phản ứng chúng ta phải tranh thủ. Ngày mai chúng ta lại tới.”
Hai người kia thật thà gật đầu.
Hứa lão tam: “Vậy được rồi, về thôi.”
Anh đang muốn đi, giật bắn mình: “Mẹ nó, sao Tuyết Tùng lại ở đây? À không đúng, cháu vẫn luôn ở đây nhỉ.”
Tuyết Tùng: “Sọt đựng cá là cháu đan mà.”
Hứa lão tam: “Đúng nhỉ.”
Đứa nhỏ này thực sự không có chút cảm giác tồn tại nào! Rõ ràng nó ở đây, cũng giúp đỡ làm việc, thế mà bọn họ lại như không thấy. Không nói người khác mà ngay cả ba ruột nó cũng vậy. Cũng hoàn toàn không chú ý tới con trai mình cũng ở đây.
Hứa lão tam bình tĩnh lại, nói: “Chỗ này với chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài. Nếu nói ra sau này không được ăn cá nữa đâu.”
Tuyết Tùng gật đầu.
Hứa lão tam cũng không lo lắng về đứa nhỏ này.
Ba lớn một nhỏ cùng nhau xuống núi, vào đông, mặt trời lặn sớm, trời lúc này đã tối sầm lại.
Hứa lão tam bước dài bước ngắn đi xuống, nói: “Lần này chúng ta lên núi thu hoạch phong phú phết. Em…………..mẹ nó!!!”
Anh cảm giác được mình dẫm phải cái gì đó, Hứa lão tam cúi đầu xuống thì bị dọa giật bắn mình, hét lên: “AAAAAAAAAAAA!!!”
Thực sự là nói cái gì cái đó đến.
Vừa mới nói là thu hoạch phong phú xong.
Quay đầu liền gặp phải một con rắn.
Không biết sao mà Hứa lão tam xui xẻo dẫm phải đầu rắn, con rắn này không lớn, cứ vậy mà bị dẫm — qua đời!
Hứa lão tam nhảy bổ vào người Hứa lão đại, hét lên: “Anh cả cứu mạng!”
Hứa lão đại: “……”
Hứa lão đại: “Không có gì không có gì, để anh nhìn xem.”
Đang nói thì Lý Đại Bảo đã đi tới xem, anh ta nói: “Chết rồi.”
Hứa lão tam: “???”
Anh….sát sinh?
Hứa lão tam sợ hãi: “Nó sẽ không tìm tôi báo thù đâu nhỉ?”
Lý Đại Bảo: “Chỉ là một con rắn cỏ nhỏ thôi.”
Hứa lão tam nghe vậy thì đỡ sợ, nói: “Thế thì không sao, loài này quá bình thường, không phải là loại có thể thành tinh.”
Rắn cỏ đáng thương, bị dẫm chết mà còn bị người ghét bỏ chủng loại.
Hứa lão đại: “Mùa đông mà uống một chén canh xà là bổ nhất đó, đây cũng là chuyện tốt.”
Anh ta cười hớn hở.
Tròng mắt Hứa lão tam chuyển động, nói: “Anh cả, Đại Bảo, xà này để em quyết được không?”
Hứa lão đại: “Chú ba, chú cứ việc quyết đi, chú lấy về ăn, bồi bổ cho bọn trẻ.”
Lý Đại Bảo: “Ừ đúng, vốn dĩ là do anh dẫm chết mà.”
Hứa lão tam: “Vậy em sẽ quyết, con rắn này cho Tuyết Tùng đi.”
Tuyết Tùng: “!!!”
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn chú ba mình, khiếp sợ tột đỉnh.
Mà Hứa lão đại với Lý Đại Bảo cũng không nghĩ tới Hứa lão tam sẽ nói thế.
Hứa lão tam nghiêm túc nói: “Tuyết Tùng cũng đi theo giúp chúng ta cả buổi chiều rồi, cũng không thể để đứa nhỏ giúp không công được. Chúng ta cũng chia cá đều rồi, tất nhiên không thể phân chia lại. Nhưng mà mọi người thấy đấy, không phải ông trời giúp chúng ta sao? Tự nhiên đưa tới một con rắn, thế nên em liền quyết định con rắn này cho Tuyết Tùng, về nhà nấu canh bồi bổ.”
Hứa lão đại: “Nó trẻ con giúp đỡ là đương nhiên, chú ba không cần phải…..”
Hứa lão tam: “Nếu để em làm chủ thì em bảo cho nó, anh cũng đừng nói không nữa. Với lại, sao mà trẻ con làm việc thì không tính? Trẻ con cũng là người mà.”
Đôi mắt Tuyết Tùng đầy cảm kích.
Hứa lão tam: “Đi, xuống núi thôi, em đói lắm rồi.”
Hứa lão đại: “Được, đi thôi.”
Bốn người đi nhanh xuống núi, sau đó đường ai nấy đi.
Hứa lão tam với Lý Đại Bảo cẩn thận về tới cổng nhà, không dám ngừng lại chạy thẳng vào nhà. Lúc này Thường Hỉ đã làm cơm tối xong, Thường Hỉ thấy anh thực sự bắt được cá liền đi tới hỏi: “Có nhiều không?”
Chị lại nói: “Tôi nấu nước nóng cho anh rồi, anh đi tắm đi đã.”
Hứa lão tam ít được hưởng thụ cảm giác như tắm gió xuân thế này, anh đắc ý nói: “Em cái người phụ nữ này, cũng tinh mắt đấy.”
Thường Hỉ lười chắp nhặt với anh, dù sao có cá là tốt rồi, chị xem trong sọt, giật mình: “Nhiều thế à?”
Con nhỏ nhất cũng bằng bàn tay người lớn, có con lớn hơn nhiều.
“Cái hồ này cũng quá thần kỳ. Lúc đầu bắt cũng không tìm được nhiều, mỗi người được có 5, 6 con xong không thấy nữa. Tôi còn nghĩ rằng hết sạch rồi cơ. Không nghĩ tới đến mùa đông lại có.”
Hứa lão tam: “Cá cũng đâu có ngốc, lúc đầu không phòng bị nên mới bị các em bắt, sau đó phải ẩn nấp đi chứ?”
Anh cười hớn hở: “Mai anh lại đi tiếp.”
Thường Hỉ: “Ừ.”
Đồ tốt thế này, trong nhà không ngại nhiều.
Mùa đông mà có đồ tươi ngon, quá hiếm có khó tìm.
Không ăn hết? Không thể nào!
Hoàn toàn không thể nào!
Như lần trước bọn họ bắt được, tính cả của Đào Đào với người lớn nữa, cũng có 10 con. Bây giờ đã hết sạch rồi. Cá trong kho đều là mua của cháu ngoại bà Lý.
Nhưng mà bây giờ lại có nhiều thêm.
“Hôm nay bọn anh còn gặp một con rắn cỏ, anh không lấy, làm người tốt cho Tuyết Tùng luôn.”
Thường Hỉ: “Tuyết Tùng cũng đi cùng à?”
“Nó đi theo bọn anh, anh cũng chẳng để ý. Đứa nhỏ này cũng giúp chút việc, đúng lúc nhà mình không ăn cái ghê người kia. Thế nên anh liền làm người tốt.” Hứa lão tam nghĩ tới mình dẫm phải rắn liền thấy rợn người: “Chút nữa anh phải đi giặt giày mới được, nghĩ lại vẫn thấy ghê.”
Thường Hỉ: “Anh đừng nói nữa, tôi nghe chút đã ghê rồi.”
Thực sự chịu không nổi.
Đừng nhìn thịt heo thịt gà chị sơ chế đơn giản, nhưng mà rắn thì không thể. Chị sợ mấy con bò sát kiểu này. Thấy chúng nó mà chị rợn tóc gáy.
“Anh thay giày đi rồi hẵng vào nhà.”
Hứa lão tam: “……”
Anh trừng mắt: “Sao người phụ nữ này có thể lãnh khốc vô tình vậy? Nãy thấy cá vui vẻ thế mà giờ còn chê anh?”
Thường Hỉ: “Đúng thế đấy, chê anh đấy, anh đi thay giày đi.”
Tuyết Lâm đang sửa xe ở sân sau, nghe thấy hai vợ chồng ‘anh tới tôi đi’ ở ngoài liền đi ra.
“Tiểu Lâm, mẹ con bắt nạt ba này.” Hứa lão tam lập tức cáo trạng.
Tuyết Lâm: “Bao giờ ăn cơm ạ?”
Thường Hỉ: “Bây giờ.”
Quả nhiên, chỉ một giây đã câu hồn hai người kia.
Mùa đông không cần làm việc, nhà bình thường chỉ ăn hai bữa, nhưng nhà họ thì vẫn duy trì ba bữa như thường. Sáng, trưa, tối không bỏ bữa nào. Thường Hỉ không cắt xén thức ăn, ăn no thì không được nhưng mà ăn lưng lửng thì hoàn toàn có thể.
Bữa tối nay chị nấu cháo ngô, nhà người ta thường nghiền nát ngô một lần.
Nhưng về cơ bản nhà Hứa lão tam sẽ nghiền ba lần, bột ngô mềm mịn. Như thế ăn ngon hơn nhiều, không có bị sạn họng, dù không so được với bột mì nhưng mà cũng không khó ăn.
Tất nhiên, nhà người khác cũng biết như thế tốt hơn, nhưng mà nghiền vài lần sẽ lãng phí tiền hơn nhiều. Hơn nữa, nghiền ngô cũng tốn công điểm, thế nên mọi người không muốn lãng phí. Với lại nếu nghiền ngô quá mịn sẽ hao nhiều.
Dù sao thì đủ các loại nguyên nhân cộng lại, nhà người khác cũng không ăn giống nhà họ, nhưng mà nhà người ta cũng cảm thấy vậy là tốt rồi.
Đào Đào húp cháo, gắp đồ ăn: “Mẹ ơi, đây là gì vậy ạ?”
Thường Hỉ: “Đây là tảo quần đới, mẹ xào lên, tảo có chút dai đó, con ăn thì nhai kỹ vào chút.”
Đào Đào: “Con biết mà.”
“Đào Đào, ngày mai có điểm thi phải không?”
Hứa Đào Đào gật đầu: “Vâng ạ.”
Thường Hỉ mỉm cười: “Thế trưa mai ăn cá hầm nhé, được không?”
Mắt Đào Đào sáng lên, gật đầu liên tục: “Tốt quá!”
Cô bé vui vẻ nói: “Con thích ăn cá nhất.”
Thường Hỉ gật đầu, nghiêm túc: “Ừ, con là mèo con thèm cá.”
Hai mắt Hứa Đào Đào như quả nho đen, đáng thương nói: “Mẹ bắt nạt người ta.”
Thường Hỉ bật cười: “Thế Đào Đào có muốn ăn cá không?”
Khuôn mặt đáng yêu của Đào Đào gật gật, nũng nịu: “Muốn ăn ạ!”
Cô bé làm nũng: “Meoooooo.”
Dù có là mèo con thì cô bé cũng muốn ăn cá.
Thường Hỉ không nhịn được cười: “Ôi bé con ngoan ngoãn của mẹ.”
Đào Đào dựa vào người chị Nhu Nhu, nói: “Con rất ngoan mà.”
Tự biên tự diễn, cái này cô bé rành nhất.
“Đúng rồi, chờ tới đầu xuân con muốn đào một cái hầm trong sân.” Tuyết Lâm đột nhiên nhớ tới cái này nên mở miệng.
“Đào hầm? Sao lại muốn đào hầm.”
Tuyết Lâm: “Con cảm thấy nhà mình hơi chật khó cất đồ, thực ra xây thêm căn phòng nữa thì tốt hơn, nhưng mà xây phòng tốn kém quá, đào hầm sẽ đỡ tốn hơn. Tuy rằng không tốt bằng phòng trong nhưng mà cũng có thể chứa đồ đi?”
Thường Hỉ: “Được, nghe con, nhưng mà từ giờ đến đầu xuân cũng còn xa. Cứ xem thế nào đã. Nếu đủ tiền thì sẽ xây một căn buồng nữa.”
Tuyết Lâm gật đầu.
Đào Đào nhìn cái này một chút lại nhìn cái kia một chút, nói: “Con không ăn kẹo nữa, nhà chúng ta góp tiền xây phòng ạ.”
Thường Hỉ cười, nói: “Cũng đâu có thiếu tiền mua kẹo cho con chứ? Chuyện trong nhà có người lớn lo, con không cần phải nghĩ nhiều. Con cứ học tập thật giỏi, vui vẻ trưởng thành, như thế mới là niềm vui lớn nhất của nhà ta.”
Đào Đào mím môi, ‘dạ’ một tiếng thật mạnh.
Cô bé là người nhẹ nhàng nhất trong nhà.
Thế nên cô bé phải học thật giỏi.
Sáng sớm hôm sau, tiểu cô nương dậy sớm hơn mọi ngày, cô bé ngồi trên giường mơ hồ một lúc, nhìn sang trái, mẹ đã dậy; nhìn sang phải chị còn đang ngủ.
Cô bé nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài, lúc này Thường Hỉ đang nấu bữa sáng, chị nhìn Đào Đào, hỏi: “Sao con dậy sớm vậy?”
Hứa Đào Đào nghiêm túc: “Hôm nay công bố kết quả thi ạ.”
Thường Hỉ: “Yên tâm đi, chỉ cần con cố gắng thì dù kết quả thế nào cũng không sao hết.”
Đào Đào cười mỉm: “Vâng ạ.”
Trứng gà trong nhà khá nhiều, Thường Hỉ lấy 2 quả ra, lại lấy thêm mấy con tôm làm món canh trứng nấu tôm. 2 quả trứng không nhiều nhưng đây đã là bữa sáng tương đối xa xỉ rồi. Gia đình công nhân trong trấn cũng không duy trì bữa sáng xa xỉ thế này.
2 quả trứng đã tốn mất 7 xu rồi.
Chứ càng không nói tới là mỗi ngày đều ăn.
Thường Hỉ chia canh trứng làm 3 phần, sau đó lại hấp mấy cái bánh ngô, cho nhân bánh vào, một ít bánh ngô dày dặn liền ra đời. Thường Hỉ làm bữa sáng xong, những người khác cũng tỉnh.
Đào Đào là người đầu tiên ngồi vào bàn, cô bé cúi đầu uống sữa mạch nha, kiêu ngạo nói: “Hôm nay em dậy sớm nhất, mọi người đều quá muộn.”
“Em dậy sớm có một ngày mà đã khoe khoang rồi.”
Hứa Đào Đào: “Kể cả vậy cũng là dậy sớm nhá.”
Hứa Đào Đào uống xong sữa mạch nha thì múc canh trứng ăn, cô bé cảm thấy thơm quá. Dù món nào cũng cực kỳ mỹ vị.
Chắc là do hôm nay có điểm thi nên các bạn nhỏ đều dậy sớm hơn, từ sáng sớm mọi người đã đợi ở cửa gọi nhau đi tới trường.
Hứa Đào Đào: “A, bọn họ tới sớm quá. Con đi đây.”
Hứa Nhu Nhu buồn rầu: “Chị còn chưa ăn xong đâu.”
Hứa Đào Đào: “Sao chị ăn chậm vậy! Thế em đi trước nhé?”
Hứa Nhu Nhu xua tay: “Đi đi.”
Đào Đào lập tức vui vẻ lên, cắn một miếng bánh ngô rồi chuẩn bị đi, Thường Hỉ: “Ở nhà ăn xong hẵng đi, vừa đi vừa ăn sẽ bị xóc bụng, không tốt cho cơ thể.”
Đào Đào: “Dạ.”
“Con đừng có làm nũng, ở nhà ăn xong đi.”
Hứa Đào Đào: “Vậy được ạ.”
Tiểu cô nương cắn ba bốn miếng liền ăn hết cái bánh ngô, miệng nhỏ căng phồng, Thường Hỉ: “Lần sau còn ăn như thế mẹ sẽ đánh mông con đó.”
Hứa Đào Đào vội vàng che mông mình lại, ngoan ngoãn gật đầu, không muốn bị đánh.
Mấy bạn nhỏ cùng đi tới trường học, không hẹn mà gặp, mọi người ai cũng đến sớm. Có cảm giác muốn biết kết quả nhưng lại không dám biết. Thực ra bây giờ có rất nhiều người cho rằng học tập không quan trọng.
Học tập để làm gì chứ?
Không phải đi học cao còn phải xuống nông thôn đó ư.
Mỗi đại đội đều có rất nhiều thanh niên trí thức về. Những người này đi học cũng vô dụng. Thế nên học tập không quan trọng. Nhưng dù nghĩ học tập không quan trọng thì cũng không ai muốn mình thi không tốt.
Tóm lại, thi không tốt sẽ mất mặt biết bao. Người ta có thể thi tốt chỉ có con nhà mình thi không tốt, mặt mũi người lớn để đâu? Mặt mũi các bạn nhỏ để đâu?
Hơn nữa, nếu không học tập thì tính toán cũng không nhanh nhẹn, đến tên mà cũng không biết viết thì quá là mất mặt.
Cho nên các bạn nhỏ vẫn hy vọng mình có thể học giỏi.
“Hứa Đào Đào, cậu cảm thấy có có thể đứng thứ mấy?”
Hứa Đào Đào: “Thứ nhất.”
“Ôi, cậu quá khoác lác rồi.”
Nghe vậy thì Hứa Đào Đào rất không vui, cô bé phồng má: “Cậu tới hỏi tớ thì tớ cảm thấy mình đứng nhất thôi! Ai mà không muốn đứng nhất chứ? Dù sao tớ vẫn hy vọng mình tốt nhất! Hơn nữa, tớ sẽ nỗ lực hơn!”
“Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy mình có thể đứng nhất, làm người phải có tự tin.” Hạ Gia quay đầu lại, lập tức lên tiếng ủng hộ chị Đào Đào đáng yêu của mình.
“Thế Hạ Gia, cậu cũng cảm thấy có thể lấy vị trí thứ nhất à?”
Hạ Gia gật đầu: “Tớ có thể! Dù không thể lấy vị trí điểm cao nhất thì cũng có thể lấy vị trí nhất từ dưới lên. Dù sao cũng là thứ nhất, còn lo lắng gì chứ?”
Bạn cùng lớp: “……………………………..”
Thế nên, nhóc con 5 tuổi thực sự không giống với mấy người lớn như bọn họ.
Cậu muốn lấy vị trí nhất từ dưới lên, thế cậu còn tỏ vẻ trâu bò ở đây làm gì?
Hứa Đào Đào: “Gia Gia sẽ không đứng bét lớp đâu, Gia Gia rất giỏi.”
Hạ Gia: “Đào Đào nhất định sẽ lấy được vị trí thứ nhất, Đào Đào cũng rất giỏi.”
Hai người cười tủm tỉm.
Các bạn nhỏ khác: “Đi thôi, chúng ta đi làm việc khác.”
Không muốn nhìn hai người này tự biên tự diễn khen nhau.
Hứa Đào Đào: “Hừ.”
Mậu Lâm chọc nhẹ vào cánh tay em họ, Hứa Đào Đào quay ngoắt đầu lại: “Làm gì vậy!”
Mậu Lâm: “Em họ, nếu….nếu…..”
Cậu nhóc xoắn tay, nói: “Nếu anh thi không tốt, bị mẹ đánh thì anh có thể trốn sang nhà em không?”
Hứa Đào Đào: “???”
Cô bé nghiêm túc nhìn anh họ, nói: “Không phải là lúc mới thi xong anh rất tự tin sao?”
Mậu Lâm đúng lý hợp tình: “Lúc ấy tỏ vẻ tốt chẳng phải sẽ có thêm mấy ngày không bị mắng ư? Anh tỏ vẻ ưu tú thì ít ra mẹ anh có thể nhẹ nhàng vài ngày. Anh còn có thể lừa ăn lừa uống.”
Bây giờ nghĩ lại thấy mình đúng là quá thông minh.
Hứa Đào Đào nhìn anh họ mình, nói: “Em có thể chứa anh, nhưng mà em cảm thấy phải đánh anh.”
Mậu Lâm gục đầu xuống bàn: “Phải làm sao đây!”
Hạ Gia: “Về nhà anh cứ khóc to xin tha đi.”
Cậu nhóc tỏ vẻ rất có kinh nghiệm: “Phạm sai lầm thì phải nhanh chóng khóc lóc nhận sai, như thế thì người lớn mới không đánh anh.”
Mậu Lâm: “Như thế có được không?”
Hạ Gia vỗ ngực: “Đảm bảo không thành vấn đề, từ trước tới giờ em chưa bị đánh đâu.”
Mậu Lâm vui sướng: “Vậy anh sẽ học em.”
Đào Đào gãi đầu, cô bé cảm thấy nếu học Gia Gia thì anh họ càng trốn không thoát việc bị đánh!
Xong đời!