Chuong 171:
Chuong 171:Chuong 171:
Nhìn trong đội ngũ kia, hình như còn có đội cung tiễn riêng biệt?
Việc các tiên nhân triệu tập hộ vệ là hợp tình hợp lý, nhưng sao còn làm sắt nữa? Chẳng lẽ tiên gia đã tiên đoán sẽ xảy ra chuyện cho nên đã sớm có sự chuẩn bị? Huyện lệnh Đào Nguyên luôn cảm thấy không đúng lắm.
Hai người cùng cưỡi trên lưng đại mã, Triệu Húc nắm chặt dây cương, cúi đầu nhìn cha mẹ muội muội, lớn giọng quát: "Xuất phát!".
Từ quảng trường lớn trước cửa biệt thự, tư quân cuồn cuộn xuất phát, đội hình chỉnh tề đi ve hướng ngoài thành.
Người dân đều biết đây là việc khẩn, mỗi người đều dậy thật sớm, đứng trên con đường quân đội phải đi qua để tiễn đưa.
Không ít phụ nhân nhịn không được gạt nước mắt: "Quân phản nghịch kia tại sao lại không thể sống yên ổn qua ngày chứ? Cứ nhất định phải gây chuyện".
Ban đầu nghe nói kẻ tạo phản đều là dân chúng, không ít lưu dân còn cảm thấy đây là kết cục tất yếu của bọn họ, nhưng cũng không biết tại sao đám người này gặp dân thường cũng liền cướp bóc, phóng hỏa, giết người. Người dân cả thành đưa tiễn quân ra khỏi thành, đến khi trong tâm mắt rốt cuộc không còn nhìn thấy đội quân kia nữa.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Triệu Hi lập tức liên hệ với cha con Hoàng gia, mời bọn họ vận chuyển đồ dùng lần này, vốn tưởng rằng hai cha con này sẽ có chút do dự, ai ngờ hai cha con liền đồng ý.
Hoàng Khánh Quốc cười giải thích: "Tiên nhân, chúng ta vẫn hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh.
Nếu quận Đào Nguyên thật sự bị chiếm lĩnh, khó mà nói được liệu những thế lực quân phản nghịch kia có tìm những thương nhân có địa vị xã hội thấp như bọn họ để cướp bóc hay không, suy cho cùng thế gia địa chủ thế lực lớn mạnh, trước mắt chúng còn lo sợ không dám động đến.
Hoàng gia làm công việc buôn bán nhiều năm, cực kỳ có kinh nghiệm phương diện này, Triệu Húc để lại một ít tư quân để phụ trách tiến hành tiếp tế vật tư cùng Hoàng gia, hiện quận Đào Nguyên còn không có nghịch quân, việc vận chuyển đoán chừng sẽ không gặp nhiều khó khăn.
Cho dù vẫn còn đau buồn vì cái chết của quận thủ, trường y trong thành vẫn rèn luyện không nghỉ, bên trong trường, học sinh liên tục làm thực nghiệm, tu chí học y, hiệu trưởng của bọn họ đã mặc kệ ngăn cản để theo quân xuất phát. Đỗ Tông Quang là đệ tử đầu tiên của hiệu trưởng cũng đang ở bên cạnh đốc thúc nghiên cứu chế tạo.
Đỗ Tông Quang luôn miệng cằn nhẳn: "Sư phụ đã đem hầu hết y dược trong tiên cảnh đi cùng, phải biết rằng đây chính là tiên dược, dùng rồi thì không còn nữa! Tiên dược đó nên để lại cho các tiên nhân dùng, chúng ta mau mau đi nghiên cứu chế tạo thêm thuốc mới."
Học sinh đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, đều biết tiên dược là thứ tốt, nhưng cũng biết tiên dược do các tiên nhân mang từ tiên giới đến đều có hạn, những thứ này về sau nếu bọn họ dùng hết, bọn họ sẽ cảm thấy thật hổ thẹn.
Đỗ Tông Quang cầm phương thuốc, miệng lẩm bẩm: "Vẫn còn may, ma phí tán đã thành công. Chúng ta chuẩn bị nhiều một chút, một lát nữa mang qua đớ..
"Được rồi... Đỗ tiên sinh, mau đến xem khay nuôi cấy, được rồi, thực sự làm được rồi!" Đỗ Tông Quang đang nhắc nhở mấy học sinh mắt đầy tơ máu vì đêm qua thức trắng, đột nhiên có người hô lên.
Đầu tiên Đỗ Tông Quang rất sửng sốt, vội vàng nhào tới phía bàn, lại sợ mình đụng hỏng những thứ đang nằm trên bàn kia, yên lặng nhìn vào trăm cái khay nuôi cấy đặt trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm thay đổi bên trong, kinh hãi nói: "Có... Có phản ứng của dược hiệu Penicillin2".
Bọn họ đi theo Triệu Ngôn làm tiên dược Penicillin lâu như vậy, làm từ mùa hè đến mùa đông, dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngôn tiên nhân trong thời gian lâu như vậy, nếu để chính bọn họ tự nghiên cứu chế tạo, sợ là qua hơn một ngàn năm có khi cũng không chắc có thể chế ra được đi?
Kết quả, thế nhưng lại thật sự thành công!
Lúc này, toàn bộ học sinh mừng như điên vỗ tay, có vài học sinh lại càng mừng đến phát khóc. Bọn họ không nghĩ tới dưới sự dẫn dắt nghiên cứu chế tạo thật sự có thể làm ra tiên dược bậc này.