Chuong 224:
Chuong 224:Chuong 224:
Học đường cũng không cần tu sửa quá đẹp đẽ, chỉ cần có mấy gian phòng có thể che gió tránh mưa, có một sân thể dục để rèn luyện là được.
Không ít dân chúng đã hỏi thăm qua học phí của học đường, một học kỳ mấy trăm văn tiên không hơn không kém, hơn nữa dựa theo ý phía trên thì các hộ đặc biệt khó khăn có thể xin học bổng, mỗi tháng trường học đều sẽ tiến hành cuộc thi, người đứng đầu cuộc thi có thể nhận học bổng trợ cấp.
Hiện giờ lương thực trồng trước đó vẫn còn dư lại rất nhiều, có thể đi đem bán kiếm tiền, tất cả mọi người làm việc trong công xưởng cũng có thể kiếm thêm tiền, cả nhà nuôi dưỡng một hai học sinh không tính là việc khó.
Nếu là trước kia, những dân chúng này chắc chắn sẽ không để cho con mình đi học đường, dù sao biết nhiều chữ hơn nữa cũng vẫn phải về nhà trồng trọt không phải sao? Trồng trọt chỉ cần sức khỏe tốt là được, biết chữ hay không biết cũng không sao.
Nhưng hiện tại thì khác, chỉ dựa vào làm ruộng là không đủ để sống tốt, phải vào xưởng. Mà muốn vào xưởng phải xét văn hóa, không mong con nhà mình sau này trở thành sinh viên đại học hay làm quan, sau này chỉ cần có thể lên làm quản lý xưởng, đều có thể sống tốt ở huyện Đào Nguyên giàu có và đông đúc này.
Vì thế những người dân này đều đang thương lượng đưa con cháu nhà mình đến trường nào tốt gân nhà, không ít người dân còn cố ý hỏi thăm các phu tử ở học đường họ gì, tính tình như thế nào, bản tính như thế nào, tri thức như thế nào.
Những phu tử này còn được quản lý bởi chính phủ huyện Đào Nguyên, toàn bộ tiền bạc mỗi tháng của bọn họ đều do cấp trên trực tiếp phát, ngay cả tài liệu giảng dạy cũng là sở giáo dục phát.
Tiền bạc để mời những phu tử này về dạy cũng không ít, số tiền trả cho phu tử từ tiểu học đến trung học và đại học tăng lên theo thứ tự các bậc, chỉ riêng phu tử đại học một tháng đã ít nhất là 50 lượng, tiên kiếm được thực sự rất nhiều. Phải biết rằng có một vài phu tử là con cháu nhà nghèo, ngày thường chỉ có thể thay quan chép sách kiếm chút tiên, cuộc sống trôi qua cực kỳ kham khổ, việc dạy học này không chỉ giúp bọn họ trang trải cuộc sống hàng ngày mà còn có thể có một khoản thu nhập không nhỏ để nuôi gia đình. Các học đường trong huyện dân dần khai giảng, trong số đó có một hai trường đại học, một trường xây ở huyện Đào Diệp, một trường xây ở huyện Đào Nguyên, nơi học đại học là thôn trang mà bọn Triệu Hi bỏ tiền ra mua của thế gia, sau đó tiến hành cải tạo sửa chữa.
"Hi Hi tiên nhân, ngài có bằng cấp gì a?". Có học sinh thực sự tò mò hỏi.
Gương mặt Triệu Hi hơi co rút, có chút ngượng ngùng nói: "A... Ta a? Ta là bằng tốt nghiệp cấp trung học..."
Thật ra nàng đang học trung học phổ thông, đáng tiếc còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông đã xuyên qua, đương nhiên không có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, chỉ có thể xem là bằng cấp trung học cơ sở.
Điều này lại khiến cho không ít học sinh dùng ánh mắt sùng kính nhìn nàng, bọn họ nghe nói thi tốt nghiệp rất khó, trung học lên đại học thi càng khó, Hi Hi tiên nhân tuổi như thế đã có bằng cấp bậc này, quả thật lợi hại.
Triệu Hi cảm thấy có chút buồn bã mất mát, sợ rằng cả đời này mình cũng đừng nghĩ tới việc xuyên lại về hiện đại để tiếp tục học đại học, nàng có thể chính là người duy nhất trong nhà không tốt nghiệp đại học đi?". Hoàng Hiên dẫn thương đội nhà mình đi về phía tây đến địa phận của người Tây Vực, đường đi không tốt có chút gập ghềnh, cũng may vẫn thuận lợi đến.
Thảo nguyên xanh biếc mênh mông vô bờ, trên thảo nguyên có thể nhìn thấy dê bò mập mạp, còn có người man di đang chơi đuổi bắt rất nhanh. .
Những điều kiện còn lại thực sự không bằng quận Đào Nguyên bọn họ, nhưng Hoàng Hiên nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Hi, không thể gọi người ta là man di.
Hắn trước tiên là dẫn thương đội đi trạm dịch tạm nghỉ, để cho mọi người uống chút nước, ăn chút cơm.