Cả Nhà Thương Nhau

Chương 27

Hoa viên, hồ bơi, ngôi biệt thự ba tầng lầu, phía sau là núi trước mặt là nước, biệt thự khí phái như thế Lâm Tô chỉ nhìn thấy trong TV. Cho tới bây giờ bé chưa bao giờ nghĩ một ngày kia mình cũng sẽ được ở trong một ngôi nhà đẹp như thế.

Kéo tay áo Lý Bác Học, “Đây là nhà của cậu hả?”

Lý Bác Học nghiêm trang, “Sai! Là nhà của chúng ta!”

Lâm Tô chỉ vào cái xích đu trong hoa viên, rụt rè hỏi : “Sau này tớ có thể chơi cái kia sao?”

Lý Bác Học nở nụ cười, “Đương nhiên là có thể! Nếu như cậu thích, ở trong phòng của chúng ta cũng để một cái xích đu.”

Lâm Tô lại chỉ vào hồ bơi, “Tớ có thể bơi lội ở trong đó sao?”

Lý Bác Học nịnh nọt cười nói : “Có thể a! Bất quá bồn tắm trong phòng ngủ của chúng ta rất lớn nha, bọn mình có thể cùng nhau vừa ngâm mình ở trong đó vừa ngịch nước.”

Lâm Tô nghi hoặc hỏi : “Phòng ngủ của chúng ta?”

Lý Bác Học đẩy bé đi về phía trước, “Trong nhà hơi bị thiếu phòng, hai chúng ta dùng chung một phòng ngủ nhé, đi thôi, tớ dẫn cậu tham quan ngôi nhà.”

Sau khi vào nhà, đi từ lầu một tới lầu hai, Lâm Tô thấy rất nhiều phòng.

“Nhiều phòng như vậy đều có người ở sao? Nhà cậu nhiều người thật đấy!”

“Không phải.” Lý Bác Học giải thích, “Lầu một có thư phòng, phòng đánh bài, chiếu phim, bi-a, tập thể hình, phòng tiếp khách, lầu hai có phòng của bà nội, ba ba, phòng của cô, chú, phòng của A Hoa, còn có một phòng để đồ linh tinh, lầu ba là sân thượng, một không gian rộng lớn, muốn làm gì cũng được!”

“Ah. . . A Hoa là ai vậy?”

Lý Bác Học kêu to “A Hoa”, thì một con mèo mập phì lũ có màu lông trắng đen không biết từ từ đâu nhảy ra, cong người lên, rồi lại oằn thân thể xuống, sau đó lười biếng ngáp một cái, nằm ường trên mặt đất, kêu “Meo meo ô meo meo ô”.

“Nó là A Hoa, mèo cưng của bà nội.”

Lâm Tô líu cả lưỡi : Đến mèo mà cũng có phòng riêng a! (⊙o⊙). . .

. : .

Sau khi Lý Tường Vũ ra khỏi nhà, mua một ít thức ăn, rồi quay lại nhà Lâm Duyệt Minh.

Lâm Duyệt Minh mở cửa, cầm mấy thứ trong tay hắn, thuận miệng hỏi : “Sao đi lâu vậy, bộ anh quay về nhà hả?”

“Đúng vậy, tôi đã nói rõ với họ, bây giờ dọn đến nhà của tôi được rồi, em cứ ăn đi, tôi thu dọn hành lý.”

“Người nhà anh có ai phản đối không?” Lâm Duyệt Minh có hơi lo lắng.

“Không ai dám phản đối.”

“Thật à? Có nhanh quá hay không?” Lâm Duyệt Minh không phải không tin lời Lý Tường Vũ nói, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp. Mặc dù cậu đã đáp ứng đối phương đến sống ở Lý gia, thế nhưng đi ngay trong hôm nay, hình như hơi nhanh thì phải.

Lý Tường Vũ không suy nghĩ nhiều như vậy, vừa thu dọn đồ đạc vừa thoải mái nói, “Không nhanh một chút nào, người nhà của tôi không giống như người bình thường, năng lực tiếp nhận rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng có thể chấp nhận, em đừng lo lắng, ăn nhanh đi.”

Lâm Duyệt Minh ăn vừa hết, thì Lý Tường Vũ cũng đã thu xếp xong hành lý.

Kiểm tra hành lý, Lâm Duyệt Minh vui vẻ, “Chỉ mang vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày là đủ rồi sao?”

Lý Tường Vũ kéo vali tới cửa, “Bên kia cái gì cũng có, sau này bụng em to ra y phục cũ mặc đâu có vừa, đến lúc đó chúng ta mua đồ mới, giờ mang vài bộ để thay đổi là đủ rồi.”

Lâm Duyệt Minh suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, mang nhiều đồ quá chỉ tổ phiền phức.

Cuộc sống mới, sắp bắt đầu rồi. Con đường phía trước không biết điều gì đang chờ đợi, mọi người luôn cảm thấy lo sợ, Lâm Duyệt Minh cũng vậy, nhưng cậu biết người đang đứng bên cạnh sẽ vì mình mà chắn gió che mưa, dắt tay nhau đồng cam cộng khổ hướng tới tương lai. Chỉ cần nghĩ tới đây, dường như được uống một viên thuốc an thần, làm cho trái tim đập đều đặn trở lại.

Nhưng mà lần đầu tiên tới Lý gia, đứng ở cửa chính rồi, cậu vẫn cảm thấy căng thẳng, đặc biệt khi thấy Lý lão thái bày ra bộ mặt khinh khỉnh, tim đập thình thịch liên tục, gấp gáp vô cùng.

Nếu đổi lại là trước đây, người ta không nể mặt, cậu sẽ quay đầu đi ngay, hoặc trả lại một sắc mặt y như vậy. Nhưng giờ đây thì khác rồi, nếu đã quyết định sống cùng với Lý Tường Vũ, vậy thì cũng phải chấp nhận và tôn trọng người nhà của hắn.

Trong phòng khách, mấy ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Duyệt Minh, ba người ngồi trên ghế sô pha không kiêng nể gì nhìn chằm chằm đánh giá cậu, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bụng, tựa hồ như muốn chứng thực rốt cuộc là có em bé hay không.

Lâm Duyệt Minh tận lực không để ý đến ánh mắt nghi kỵ của mọi người, quay qua phía Lý lão thái cười nhẹ, khách khí chào hỏi, “Chào bác gái, xin lỗi vì đã làm phiền.”

Lý lão thái bĩu môi, “Tôi chưa đồng ý cho anh bước chân vào nhà này.”

Lâm Duyệt Minh chỉ cười, quay đầu, liếc nhìn Lý Tường Vũ, nhướng nhướng mày.

Nhận được ám chỉ, Lý Tường Vũ bước ra, trách cứ : “Mẹ, sau này tất cả mọi người đều là người một nhà cả, đừng nói những lời gây mất hòa khí này, Duyệt Minh là con dâu của mẹ mà!”

Tôi không cần một  người con dâu như vậy!

Lý lão thái hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ.

Vẫn còn nhiều thời gian mà.

Bà tin rằng trong tương lai gần, hai cha con chuyên đi gây tai hoạ này sẽ phải tự động cuốn gói ra khỏi cửa Lý gia.

Lý Tường Vũ  nhìn về phía hai người ngồi trên ghế sô pha bĩu môi, “Ngồi đần ra đó làm gì? Mau tới chào hỏi chị dâu của tụi em đi chứ.”

Lý Tường Duệ đứng lên trước, sôi nổi đi tới bên cạnh Lâm Duyệt Minh, vươn cái tay rảnh rang ra, “Chị dâu, anh thật là đẹp, nhưng mà vẫn không bằng em.”

Lâm Duyệt Minh cười cười bắt tay cậu ta, “Đừng gọi là chị dâu, nghe không được tự nhiên.”

“Kêu chị dâu nghe rất thân thiết mà!”

Lý Tường Duệ một khắc trước còn cười hì hì, đột nhiên thay đổi 180°, cau mày đáng thương nói : “Chị dâu, thỉnh cầu anh một chuyện nhé.”

“Chuyện gì?”

“Anh cả nói muốn lấy căn phòng của em sửa lại thành phòng trẻ con, giờ em không có chỗ ở. . .”

“Ah.” Lâm Duyệt Minh thờ ơ nhìn Lý Tường Vũ, “Mới giờ này đã sắp xếp phòng trẻ em có phải là sớm quá hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lý Tường Vũ thuận theo gật đầu, “Không phải còn mấy tháng nữa sao, một thời gian nữa tôi cho người xây thêm phòng là được chứ gì.”

“Ừ.” Lâm Duyệt Minh quay về phía Lý Tường Duệ cười nhẹ. “Không có ai chiếm phòng của cậu đâu.”

“Chị dâu, thực sự là một người rất tốt!”

Lý Tường Duệ hắc hắc cười khúc khích, trong lòng vụng trộm vui sướng, có chị dâu, ngày tháng sau này có thể sống sống khỏe re rồi!

Lý Tuyết Linh cũng đứng lên, nhìn về phía Lâm Duyệt Minh nở nụ cười rạng rỡ, “Anh Lâm, chào mừng anh gia nhập vào gia đình của bọn em.”

Lâm Duyệt Minh nhìn cô mỉm cười, “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo! Sau này chúng ta là người một nhà, có việc gì cứ tự nhiên nhờ vả, dù sao mang thai cũng thật không dễ dàng gì a!”

Khóe miệng Lâm Duyệt Minh co rút, “Hiện tại bụng tôi nhìn rõ vậy sao.”

Lý Tuyết Linh hình như không nghe cậu nói gì, cứ lẩm bẩm như đang tự nói với mình, “Nói thật em rất ngưỡng mộ anh, là phụ nữ mà em còn chưa dám sinh em bé, huống chi anh là một người đàn ông, thật vĩ đại a! Tuy rằng đàn ông sinh em bé cũng rất kỳ quái, bất quá anh yên tâm, người trong nhà bọn em tư tưởng rất cởi mở, không có gì không thể tiếp nhận được. Anh chỉ cần an tâm dưỡng thai, mọi chuyện khác sẽ không cần anh quan tâm, bao gồm cả lão thái bà, anh cả của em sẽ thuyết phục được bà ngay thôi.”

Lâm Duyệt Minh miễn cưỡng mỉm cười, “Được, anh biết rồi.”

“Anh Lâm, em có một thắc mắc.”

“Thắc mắc gì?”

Lý Tuyết Linh đột nhiên ra vẻ ngượng ngùng, trên khuôn mặt cư nhiên ửng đỏ.

“Đàn ông sinh em bé ra làm sao?”

. . .

Lý Tuyết Linh cúi đầu trầm tư, “Lẽ nào dùng phía sau? Mẹ kiếp! Không thể nào? ! Nếu vậy thì khoa trương quá còn gì!”

. . .

“Hay là phẩu thuật? Chậc chậc, vậy tới mùa hè không thể ở trần được rồi!”

. . .

Lâm Duyệt Minh thích tính cách của Lý Tuyết Linh, thái độ làm người mạnh mẽ ngay thẳng không câu nệ tiểu tiết, vừa nhìn biết ngay là người dễ chịu ở chung rất thoải mái, nhưng cô nói chuyện quá thẳng thắn, loại câu hỏi này cậu căn bản trả lời không được, quay đầu, tiếp tục nháy mắt với Lý Tường Vũ.

Lý Tường Vũ lập tức đứng ra giải vây cho cậu, “Đàn bà con gái hỏi mấy cái này để làm gì! Vừa nãy thu dọn đồ đạc mất nửa ngày, bọn anh cũng mệt mỏi rồi, muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút, chừng nào tới giờ cơm thì gọi bọn anh nhé.”

Không có người cho câu giải đáp thoả đáng, Lý Tuyết Linh thất vọng “Ờ” một tiếng, rồi đi về phòng ngủ.

Hai người đi vào trong phòng, Lâm Duyệt Minh nằm lên giường, cười nhạt, “Người nhà của anh quả thực khác người.”

Lý Tường Vũ nằm xuống bên cạnh cậu, “Đúng vậy, bọn họ rất thú vị, tiếp xúc lâu em sẽ phát hiện ra điều đó.”

“Ừ, thú vị thật đó.”

Lâm Duyệt Minh nghiêng người, nhìn đối phương, rồi từ trong bóp lấy ra cái gì đó cầm trong tay, “Đeo cho em.”

Lý Tường Vũ nhìn chiếc nhẫn mỉm cười, trái tim được niềm hạnh phúc đột ngột lấp đầy, ấm áp và khoan khoái.

Cầm lấy nhẫn, chậm rãi luồn vào ngón áp út, cúi đầu hôn lên mặt cậu, “Sau này không được cởi ra.”

Lâm Duyệt Minh dùng hành động để trả lời, vươn đầu đến trước mặt hắn, nhìn sâu vào trong mắt, sau đó dâng tặng đôi môi của mình.

Hai đôi môi thăm dò mãnh liệt, trong chớp nhoáng sự ma sát làm tăng thêm nhiệt độ, hai đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, hơi thở giao triền cùng một chỗ, tiếng hít thở dần dần gấp gáp hẳn lên.

Chỉ là một nụ hôn, cả hai người đều nổi lên phản ứng. Lâm Duyệt Minh vươn tay vào trong quần của Lý Tường Vũ, cầm vật đang nóng bỏng, bàn tay cách một cái quần lót chậm rãi ma sát, vật cứng trong tay càng lúc càng lớn.

Nhẹ liếm liếm đôi môi đối phương, hé mắt cười hỏi : “Có muốn không?”

“Rất muốn.” thanh âm trầm thấp khàn khàn, Lý Tường Vũ nhìn cậu, trong mắt nồng đậm tình dục.

“Được.” Lâm Duyệt Minh lần thứ hai hôn lên môi hắn. . .

Sau khi y phục bị cởi sạch, Lý Tường Vũ có hơi lo lắng, “Sẽ không làm em bị thương chứ? Em vừa mới bị ngã.”

“Không cần thiết phại dùng cái nơi kia a. . .” Lâm Duyệt Minh đột nhiên khom thắt lưng, cúi đầu ngậm vật lửa nóng vào miệng, đầu lưỡi lúc thì ở phía trước liếm láp khiêu khích, khi lại đảo quanh phân thân, hàm răng thỉnh thoảng xẹt qua những sợi gân nổi lên, miệng cũng cố sức phun ra nuốt vào.

Hạ thân ngẩng cao đầu được khoang miệng ấm áp vây quanh, mỗi lần phun ra nuốt vào, Lý Tường Vũ đều cảm thấy mình sắp nhịn không nổi nữa, dục vọng giống như thủy triều đang nhấn chìm hắn. Bất tri bất giác hắn ngồi thẳng dậy, dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, tận tình hưởng thụ loại khoái cảm sung sướng này.

Lâm Duyệt Minh tiếp tục lấy lòng hắn, tốc độ phun ra nuốt vào càng lúc càng nhanh, đột nhiên đầu bị hắn dùng lực ấn xuống, vật cứng trong miệng thọc sâu vào tận yết hầu, đầu bị kiềm lại ngay khố hạ, một dòng chất lỏng nóng rực dinh dính phun trào trong miệng.

Lâm Duyệt Minh ho khan ngồi dậy, dịch thể màu trắng theo khóe miệng chảy xuống.

Lý Tường Vũ lập tức đưa khăn tay cho cậu, vuốt ve sau lưng, lo lắng hỏi : “Không sao chứ? Xin lỗi, tôi nhịn không nỗi.”

Lâm Duyệt Minh lắc đầu, cầm khăn tay, đem tinh dịch trong miệng nhổ ra.

Lý Tường Vũ rót cho cậu ly nước lọc, “Súc miệng đi.”

“Ừ.” Lâm Duyệt Minh cầm ly nước.

Sau khi súc miệng, hai người ôm nhau khít rịt nằm trên giường, Lý Tường Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng, chậm rãi đưa tay chuyển qua phía hạ thân của cậu, cười nói : “Muốn tôi giúp em không?”

“Không đâu, em cũng không phải rất muốn.” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Duyệt Minh nở nụ cười.

Lý Tường Vũ cũng cười theo, “Không muốn? Nếu vậy sau này ai làm cho tôi thỏa mãn đây?”

“Đồ sắc quỷ.”

“Đàn ông đều sắc quỷ như nhau thôi.” Lý Tường Vũ nhịn không được đùa cậu, “Em cũng vậy mà, vào đêm 30 đó em thật là nhiệt tình.”

Lâm Duyệt Minh mắt trợn trắng, “Đều là tại hai chai rượu đỏ mới gây họa chứ bộ.”

“Ai nói vậy, đó là bà mối của tụi mình nha.”

Lâm Duyệt Minh cười ra tiếng, “Vậy mà anh cũng nghĩ ra được.”

. . .

“Duyệt Minh.”

“Vâng?”

“Tôi đã quên nói với em ‘Tôi yêu em’.”

“Buồn nôn.”

“Tôi yêu em.”

“Ngủ đi, em mệt rồi, sau khi thức dậy chúng ta cùng đi đón hai đứa nhỏ.”

“Thật là bảo thủ!”

Yêu khắc cốt minh tâm chỉ cần một lần là đủ rồi, tình yêu mãnh liệt tựa như pháo hoa, chỉ đẹp đẽ chói lóa trong nháy mắt, không có vẻ đẹp nào là vĩnh hằng. Lâm Duyệt Minh giờ này chính là hướng tới cuộc sống bình thản cùng nhau suốt một đời, giữ tình yêu ở trong lòng, bình lặng mà yêu, âm thầm nỗ lực. Cậu không muốn thề non hẹn biển, cậu muốn cùng đối phương dắt tay nhau làm bạn đến già. Cho dù sau này sẽ gặp rất nhiều trắc trở, một ngày cầm được tay đối phương, cậu sẽ không buông ra nữa.

Lâm Duyệt Minh vùi đầu vào trong gối, cười luôn miệng, nét tươi cười phát ra từ tận tâm hồn, chậm rãi lan ra từ đầu môi tới khóe mắt. Ngủ rồi, nhưng khóe miệng vẫn còn vương nét cười.

Vừa tỉnh ngủ, Lâm Duyệt Minh nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối, mặc quần áo đi tới phòng khách, tất cả mọi người đều tập trung ở đây, Lý Tường Vũ đã đón bọn nhóc về.

Lý lão thái liếc mắt nhìn cậu, điệu bộ khinh khỉnh nói : “Mọi người đều đói bụng ngồi chờ cơm một mình anh, vậy mà anh vẫn ngủ được!”

Lâm Duyệt Minh nhìn mọi người, vẻ mặt áy náy, “Thật ngại quá, ngủ quá say, quên mất cả thời gian.”

Lý Tường Duệ là người đầu tiên đứng ra trấn an cậu, “Chị dâu đừng áy náy, tụi em cũng chưa đói.”

Lý Tuyết Linh cũng hùa theo, “Đúng vậy, em cũng mới thức được một lát thôi, không đói chút nào.”

Lý Tường Vũ đi tới bên cạnh, sủng nịch nhìn cậu, “Không sao đâu, em muốn ngủ bao lâu cũng được.” Vươn tay định đỡ cậu ngồi xuống sô pha, lại bị cậu bất động thanh sắc né tránh.

Có lẽ là đột nhiên thay đổi một hoàn cảnh mới khiến cậu không kịp thích ứng, bỗng nhiên cùng nhiều người như vậy ở chung, nhưng trong đó lại có người biểu hiện ra địch ý một cách rõ ràng, khiến cậu chẳng biết làm sao.

Đứng ngây ngẩn ở giữa phòng khách, không biết làm cái gì mới phải. Bị ánh mắt ai oán của Lý lão thái nhìn chằm chằm, cậu không thể biểu hiện thân mật với con trai của bà ở ngay trước mặt bà.

Lý Tường Vũ chăm chú quan sát phản ứng của Lâm Duyệt Minh, vừa nhìn thấy cậu phải chịu đựng sự khó dễ của Lý lão thái, trong lòng cũng rất khó chịu.

Không để cho cậu phải xấu hổ, đứng lên nhìn mọi người tuyên bố : “Ăn cơm thôi.”

Lúc ăn, Lý Tường Vũ cứ tiếp đồ ăn cho cậu, đặc biệt rất chăm chú cẩn thận, biết cậu thích ăn cá, trước tiên gỡ hết xương rồi mới đặt vào chén. Hiểu được cậu thích húp canh, múc riêng một chén, thổi cho nguội bớt, để trước mặt cậu.

Lâm Duyệt Minh cũng không khách khí, gắp cái gì, cậu ăn cái đó, giống như Lý Tường Vũ làm những chuyện như vậy cho cậu là lẽ đương nhiên.

Kỳ thực trong lòng cậu rất cảm kích, chỉ là không muốn nói ra, cậu cho rằng hắn gắp cho mình. . . Thì cứ ăn hết cái đã, sau đó sẽ tìm cơ hội tốt nhất để đền đáp cho đối phương.

Nhưng Lý lão thái lại không cho rằng như thế, bà nghĩ con trai mình trước mặt vợ quả thực chịu nhiều uất ức, xum xoe giúp hắn gắp đồ ăn, nhưng lại không nhận được từ hắn một khuôn mặt tươi cười.

Càng nhìn tâm càng phiền, Lý lão thái thật sự là nhìn không vừa mắt nữa, cạch một tiếng đem đôi đũa dằn lên bàn, nhìn Lâm Duyệt Minh nói rõ : “Anh muốn ở đây cũng được, bất quá phải đáp ứng ta một điều kiện.”

Trước khi đến đây Lâm Duyệt Minh cũng đã lường trước mọi chuyện sẽ không thuận buồm xuôi gió như thế, quả nhiên mới ngày đầu tiên đã có chuyện phiền toái rồi.

Nhíu mày nén xúc động, nhàn nhạt hỏi : “Điều kiện gì?”

“Hai người đặt một tiệc rượu, thời gian là một ngày cuối tuần gần đây, đến lúc đó ta sẽ mời bạn bè đến giúp vui, đương nhiên các người cũng có thể mời bạn bè của mình tới. Thế nhưng ta chỉ có một yêu cầu, anh phải giả trang làm phụ nữ.”

Lý lão thái rõ ràng là muốn gây khó dễ cho Lâm Duyệt Minh, mọi người ngồi đây nghe xong những lời này đều cảm thấy ngoài ý muốn, muốn đứng ra vì cậu bênh vực kẻ yếu.

“Đãi tiệc rượu con thấy cũng hợp lý, nhưng vì sao lại bắt anh Lâm giả trang làm phụ nữ chứ? Mẹ, thật là vô vị a. . .” Lý Tuyết Linh không thể chịu nổi loại người toàn sinh sự những việc không đâu như thế này.

“Chẳng lẽ mẹ muốn chị dâu mặc váy giả trang hả?” Lý Tường Duệ vừa nghĩ đến hình dạng Lâm Duyệt Minh mặc váy hoá trang thì đã buồn cười, thật rất vui nha, thế nhưng cũng không nên làm khó dễ người ta nha, “Mẹ, đừng vậy mà, không nên làm khó dễ chị dâu nữa.”

“Ta cũng không có làm khó anh ta à.” Lý lão thái nói đến vô cùng hợp lý, “Mặt mũi anh ta có nét giống phụ nữ, bây giờ lại đang mang thai, mặc váy vào, lại hoá trang nữa, ai có thể nhìn ra được chứ.”

Lý lão thái nói thêm : “Ta là muốn ở trước mặt mọi người cho anh ta một danh phận, gia nhập vào nhà của chúng ta, chính thức trở thành một phần của Lý gia.” Quay đầu nhìn Lâm Duyệt Minh, “Đột nhiên trong nhà có thêm vài người, ta sợ người khác trông thấy rồi nói này nói nọ, đãi tiệc cũng coi như có thể ngăn chặn lời ong tiếng ve của mọi người. Thế nào? Anh nghĩ sao? Tuy rằng người trong nhà của chúng tôi có thể chấp nhận anh , không có nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy, giả trang phụ nữ là phù hợp nhất, sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi.”

Lâm Duyệt Minh còn chưa kịp trả lời, Lý Tường Vũ đã mạnh tay vỗ bàn, giành trước một bước hét lên : “Không được! Đúng là hồ đồ! Con không đồng ý!”

Lâm Duyệt Minh vỗ vỗ tay hắn, ghé sát vào bên tai hắn nhẹ giọng thoải mái, “Đừng giận dữ.” Sau đó, ngẩng đầu nhìn Lý lão thái, thiêu mi cười nói : “Con có thể đáp ứng yêu cầu của bác, nhưng mà có một chuyện quan trọng con cần phải nói trước.”

Lý lão thái không nhịn được phất tay, “Chuyện gì? Cứ nói đi.”

“Nếu con gia nhập vào Lý gia, vậy thì mọi chuyện của Lý gia sau này sẽ do con quản lý, con người của con quản gia đình rất chặt, thích nhất là quản mấy người nhàn tản trong nhà, sau này nếu như có gì đắc tội, bác chớ có trách con đó.”

Nói xong nhìn Lý lão thái cười cười, hất cằm, mắt phượng nhướn lên, khiêu khích mười phần.
Bình Luận (0)
Comment