Cả Nhà Thương Nhau

Chương 33

Lâm Tô đối với việc tính toán rất trì độn, mượn chuyện đếm từ 1 tới 100 mà nói, bình thường chỉ cần giở chút thủ đoạn, bé sẽ quên mất mình đã đếm tới bao nhiêu rồi.

Lý Bác Học nắm chắc nhược điểm này, rất hay lừa bé, bởi vậy một trăm cái hôn, hôn bao nhiêu cũng không xong.

Buổi tối trước khi ngủ, Lý Bác Học chỉ vào mặt mình, nói : “Hôn một cái.”

Lâm Tô chu môi hôn nhóc một cái, sau đó hỏi, “Bao nhiêu rồi?”

Lý Bác Học không cần nghĩ ngợi đáp : “Mười hai cái.”

“Mới mười hai thôi sao?” Lâm Tô cẩn thận nhớ lại một chút, “Không đúng, buổi chiều lúc về nhà thì cậu cũng nói là mười hai, sau đó tớ lại hôn vài cái nữa, hiện tại chính xác là bao nhiêu?”

Lý Bác Học trợn mắt nói không ngượng miệng, “Thế cậu giỏi toán, hay là tớ? Nói trí nhớ của cậu kém lại còn không chịu thừa nhận, khi đó rõ ràng tớ nói là tám cái, sau đó cậu hôn thêm ba, vừa rồi mới hôn một cái không phải mười hai thì là mấy?”

“Ah! !” Lâm Tô xòe ngón tay ra tính, “Tám cộng ba cộng một. . . Hình như là mười hai.”

“Chứ còn gì nữa!” Lý Bác Học sướng muốn chết, vợ mình thật là dễ lừa! o(≧v≦)o~~

Nghiêng mặt sát qua, “Hôn một cái nữa coi.”

Lâm Tô lại hôn một cái, rồi đột nhiên ôm đầu của nhóc, “Tớ hôn một lần cho xong luôn! O(∩_∩)O~ “

Vừa nói dứt, nhắm ngay cái trán hôn một cái, “Mười ba.”

Hôn lên chân mày, “Mười bốn.”

Hôn mí mắt, “Mười lăm.”

Bên má phải, chóp mũi, “Mười sáu, mười bảy.”

Những nụ hôn rơi như mưa trên khắp khuôn mặt của nhóc, Lâm Tô cứ hôn một cái, lại đếm một lần, khiến cho mặt của nhóc toàn là nước bọt, ướt nhẹp, dính dấp.

Khi còn lại mười cái cuối cùng, trên mặt Lý Bác Học mỗi một tấc da thịt đều bị Lâm Tô hôn hơn một lần, cuối cùng bé tập trung mục tiêu vào cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, giống như chim mổ thóc mà hôn đủ mười lần.

Lâm Tô buông tay ra, cười tủm tỉm nói, “Xong, đã đủ một trăm cái rồi nhé! \(^o^)/~”

Lý Bác Học nhìn bé sững sờ, ngây ngẩn gật đầu, trả lời với vẻ mặt ngốc ngốc : “Ừ, đủ một trăm cái.”

Lâm Tô nói tiếp : “Lần sau chúng ta chơi trò người gỗ, tớ nhất định thắng, đến lúc đó tớ sẽ phạt cậu hôn trả lại một trăm cái!”

Lý Bác Học ngơ ngác đáp, “Ah, chơi chứ, trò người gỗ.”

Lâm Tô nghĩ có chút không thích hợp, vươn tay lắc lắc trước mắt nhóc vài cái, “Lý Bác Học? Cậu bị sao vậy?”

Lý Bác Học hả một tiếng, “Tớ làm sao vậy?”

(╰_╯)# Lâm Tô giận, “Cậu bị ngốc rồi! Không thèm để ý đến cậu nữa, tớ đi ngủ đây!”

Lý Bác Học sờ sờ lên môi mình, trên đó có mùi vị của Lâm Tô, hương vị ngọt ngào như chocolate vậy.

Vươn đầu lưỡi liếm vài cái, thật là ngọt.

Lý Bác Học ngây ngốc cười ra tiếng, đột nhiên trở nên kích động hẳn lên, nhất thời lệ nóng doanh tròng: Đây là nụ hôn đầu tiên của chúng ta a a a! Thực sự là quá tuyệt vời! ! (≥◇≤)~~~

. : .

Mặc kệ là phương pháp của Lý Tuyết Linh nói có tác dụng hay không, Lâm Duyệt Minh tự mình quyết định cũng phải thử một chút, Lý Tường Vũ thấy cậu không phản đối, cũng không ngăn cản nữa, chỉ là trong lòng có chút bất an, ý tưởng này không chỉ ủy khuất Lâm Duyệt Minh, hơn nữa Lý lão thái mà biết khẳng định sẽ bị bà làm cho ầm ĩ chẳng có ngày bình an.

Lý Tường Vũ một mình suy nghĩ rối rắm hồi lâu, rồi cũng thôi. Hắn lười xem xét hậu quả, nếu như vẫn kiên trì không làm tiệc rượu, Lý lão thái cũng sẽ gây khó dễ, hắn đâu còn biện pháp nào, chỉ có đi đến đó là biện pháp tốt nhất.

Hiện tại hắn có một việc quan trọng phải làm, kì thi học sinh giỏi đã định vào chiều thứ hai, hắn đáp ứng với Lâm Tô cho bé tham gia, đương nhiên không thể nuốt lời.

Ngày hôm sau quay lại trường học, Lý Tường Vũ dẫn theo Lâm Tô trực tiếp xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nhìn hai người, vẻ mặt nghi hoặc, “Vị phụ huynh này, có chuyện gì vậy?”

Lý Tường Vũ đặt mông ngồi vào ghế đối diện với hiệu trưởng, đi thẳng vào vấn đề : “Con tôi muốn tham gia thi học sinh giỏi toán, ông giúp tôi sắp xếp một chút đi.”

Thi học sinh giỏi không phải ai muốn tham gia cũng được, đầu tiên là phải khảo sát trình độ của học sinh, sau đó còn phải do giáo viên chủ nhiệm đề cử nữa.

Hiệu trưởng nhìn người đàn ông trông như thổ phỉ này, có chút nhạc nhiên, “Xin hỏi con của anh là học sinh của lớp nào, giáo viên chủ nhiệm lớp có đồng ý cho em ấy tham gia hay không?”

“Lớp bốn một, tên là Lâm Tô, chủ nhiệm lớp họ Cố.” Nói đến đây, Lý Tường Vũ nhìn hiệu trưởng nở nụ cười, “Cho dù thầy Cố không đồng ý, quyền quyết định cuối cùng ở trong tay ông, chỉ cần ông đồng ý là được.”

Hiệu trưởng bị hắn nhìn chòng chọc đâm ra sợ hãi, nghĩ thầm người này tuy tươi cười nhưng trông không có ý tốt. Vốn định gọi Cố Bằng tới hỏi tình huống, vừa cầm lấy điện thoại, lại nghe hắn nói tiếp : “Theo tôi được biết địa điểm thi lần này là ngay tại trường này, ông là hiệu trưởng, cho dù sắp xếp như thế nào cũng không có ai phản đối đâu ha?”

Hiệu trưởng buông ống nghe xuống, có hơi bối rối, “Anh nói không sai, nhưng mà cậu nhóc này có đủ tư cách không?” Quay đầu nhìn Lâm Tô, trông hơi quen mắt, bé không phải là đứa học sinh lần trước gục đầu trên bàn đó sao?

Nói về ngoại hình, rất dễ thương, thoạt nhìn có vẻ ngốc ngốc, không quá thông minh, đặc biệt là kiểu tóc của nó, nhìn ngớ ngẩn sao sao ấy.

Hiệu trưởng nói : “Nếu vậy trước tiên để tôi hỏi em ấy mấy câu đã.”

“Ông cứ hỏi đi.”

Hiệu trưởng gọi Lâm Tô vào, hỏi : “Anh trai năm nay lớn hơn em mình mười hai tuổi, tám năm trước tuổi của anh trai lớn hơn em gấp bốn lần, hỏi năm nay hai người bao nhiêu tuổi?”

Lâm Tô vò đầu, nhìn Lý Tường Vũ bằng ánh mắt cầu cứu.

Lý Tường Vũ sờ sờ đầu của bé, nở nụ cười ôn hòa, “Cứ nói theo ý mình đi.”

“Dạ.” Lâm Tô nhỏ giọng : “Anh trai 12 tuổi, em 3 tuổi.”

Hiệu trưởng 囧, Đứa bé này quả nhiên ngốc thật!

Nhìn đứa bé đáng yêu này, hiệu trưởng không đành lòng mở miệng cự tuyệt, thế nhưng cũng không thể đáp ứng yêu cầu của họ được, chẳng thể làm gì khác hơn là chuẩn bị tiếp tục hỏi thêm một câu, để cho đứa bé và ba ba triệt để hết hy vọng.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi, thì thấy Lý Tường Vũ cúi đầu nói thầm bên tai Lâm Tô vài câu, rồi dắt Lâm Tô đi ra khỏi phòng làm việc.

Hiệu trưởng hơi sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng nhẹ thở phào một hơi. Ông không nghĩ Lý Tường Vũ lựa chọn bỏ cuộc nhanh như vậy, bất quá buông tha cũng tốt, đứa bé này thực sự không thích hợp tham gia thi học sinh giỏi toán.

Hiệu trưởng không muốn đả kích người khác, bằng một giọng điệu rất uyển chuyển thương lượng : “Quí phụ huynh, anh cũng thấy rồi đấy, con trai của anh không thích hợp tham gia thi toán, anh xem. . .”

“Được rồi, giờ nói chuyện chính sự đã.” Lý Tường Vũ đột nhiên cắt ngang lời hiệu trưởng.

“Chính sự gì?”

Lý Tường Vũ đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn dãy lầu thực nghiệm phía đối diện, “Tòa nhà kia chắc cũng cũ lắm rồi, thầy gọi người sửa chữa, hoặc là dỡ xuống xây dựng lại được không?”

Hiệu trưởng có hơi choáng váng, không hiểu ý của hắn, “Anh, anh có ý gì?”

“Thằng bé muốn tham gia cuộc thi, tâm nguyện của nó như thế, là bậc cha mẹ tôi cũng không biết nói sao.” Lý Tường Vũ xoay người, hướng về phía hiệu trưởng cười nhàn nhạt, “Tôi sẽ không để thầy phải khó xử, chỉ cần sắp xếp cho nó một phòng thi riêng, và. . . một phần bài thi, chỉ tham dự, không cần để ý đến thành tích, cho nó thể nghiệm một chút là được.”

“Tòa nhà này sửa chữa hay xây dựng lại tùy thầy quyết định, xong rồi thì báo cho tôi biết. Lần này thực sự làm phiền thầy, giờ tôi còn bận công việc, phải đi rồi, lần tới nhất định sẽ đền đáp.”

Lý Tường Vũ sau khi nói xong đi ra khỏi phòng làm việc, không để cho hiệu trưởng có cơ hội cự tuyệt.

Hiệu trưởng ngồi tựa lưng vào ghế, đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đúng vậy, tâm nguyện của con trẻ sao có thể không đáp ứng được chứ. . .”

Không có giáo viên giám thị, chẳng có thêm một ai khác, Lâm Tô ngồi ở trường thi rộng mênh mông trước đề thi số học đờ ra, đây là cuộc thi học sinh giỏi toán.

Lâm Tô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vẽ vào bài thi một cái trứng vịt thật to, bên cạnh vẽ một con vịt lớn, cuối cùng vẽ thêm một đàn vịt con, thực sự là buồn chán đến cực điểm. Không phải bé chẳng muốn làm bài, mà ngay cả đề bài xem còn không hiểu, bé thật không biết nên viết cái gì.

Sau khi vẽ xong bức tranh, cuộc thi còn lâu mới kết thúc. Lâm Tô giống như bùn nhão ghé vào trên bàn ngủ mất.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, Lý Bác Học thi xong đi ra, vào phòng rồi mà Lâm Tô vẫn còn đang ngủ.

Đi tới bên cạnh, lay bé dậy. Lý Bác Học cười hì hì hỏi, “Bé Thỏ, thi  thế nào rồi?”

Lâm Tô dụi mắt, ngáp dài, nhìn cái bàn trống trơn, nghi hoặc hỏi : “Bài làm của tớ đâu? Sao không thấy đâu hết vậy kìa?”

Lý Bác Học suy nghĩ một chút rồi nói : “Chắc là thầy giám thị lấy đi.”

“Ừa!” Lâm tô cảm thấy kỳ lạ, sau khi ngồi vào bàn thi hiệu trưởng đưa cho bé một đề thi rất phong phú rồi đi mất, bé vẫn không thấy thầy giám thị, bài làm sao có thể được thu đi?

Suy nghĩ hoài mà không hiểu vấn đề, bé cũng lười nghĩ tiếp, nhìn Lý Bác Học, có vẻ rất ủy khuất, “Đề gì mà khó quá trời, tớ chẳng làm được câu nào cả.”

Lý Bác Học thoải mái, “Không sao, tớ cũng không làm được.”

“Thật hả?” Lâm Tô hai mắt mở to, sau đó nở nụ cười, “Tớ tự cho mình không điểm.”

Lý Bác Học mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ rạng rỡ, trái tim như mềm đi, nghiêng qua hôn lên mặt bé một cái, kéo ra ngoài, “Đi thôi, tớ dẫn cậu đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn.”

Lâm Tô gật đầu, trong mắt lóe lên tia hưng phấn, “Tớ muốn ăn chocolate.”

“Được.” Lý Bác Học sủng nịch cười cười, “Cậu muốn ăn gì tớ đều mua cả!”

Lâm Duyệt Minh một mực đợi hai đứa con trai thi xong ở cổng trường học, sau khi tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, cậu đợi hơn mười phút, cũng không thấy bóng dáng hai đứa đâu cả.

Bước vào trường, tìm kiếm chung quanh, con thì tìm chưa được, nhưng lại gặp phải chủ nhiệm lớp của hai nhóc.

Cố Bằng gọi cậu lại, “Ba bé Lâm Tô này, tôi có thể nói chuyện với anh được không?”

Lâm Duyệt Minh đang vội tìm con, thái độ không vồn vã lắm, “Có chuyện gì?”

Trái ngược với Cố Bằng đang rất thành khẩn, “Lâm Tô có tài hội họa thiên phú, vừa rồi trong phòng thi bé vẽ một đàn vịt, bức tranh thực sự là giống như đúc, nếu bé có loại thiên phú này, chúng tôi sẽ nỗ lực bồi dưỡng sở trường đặc biệt. Tình trạng Lâm Tô hẳn là anh cũng hiểu được, trường chúng tôi có thành lập các lớp dành cho học sinh sở trường đặc biệt, tôi đề nghị học kỳ sau có thể chuyển bé tới học trong các lớp này.”

“Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn thầy.” Lâm Duyệt Minh gật đầu mỉm cười, “Tôi còn phải đi tìm tụi nhỏ, đi trước nhé.”

Con trai có tài năng hội họa bẩm sinh, làm ba ba đương nhiên rất hài lòng. Chỉ có điều các lớp dành cho học sinh có sở trường đặc biệt tương đối đặc thù, những học sinh ở đây cũng là một quần thể khá đặc biệt. Tất cả mọi người đều biết, vì những học sinh có thành tích yếu kém trong học tập mà nhà trường mới mở các lớp đặc biệt. Lâm Duyệt Minh mong muốn Lâm Tô có thể giống như  những đứa bé bình thường khác, học xong tiểu học thì lên trung học, nếu có thể thi vào đại học thì vô cùng tốt, về chuyện bồi dưỡng sở trường đặc biệt của bé, nếu bé thích có thể đi học thêm vào ngày nghỉ, bằng không cũng sẽ không miễn cưỡng.

Đi ra khỏi dãy phòng học, tới sân thể dục, Lâm Duyệt Minh liếc mắt thì thấy hai cậu bé ngồi ở dưới cột bóng rổ đang ăn cái gì đó.

Lý Bác Học đưa chocolate tới bên miệng Lâm Tô, bé hé miệng nhóc lại rụt tay lại, nhét chocolate vào miệng mình.

Lâm Tô tức giận đến kêu to, liều mạng đấm vào ngực nhóc.

Lý Bác Học cười đầy vẻ hài lòng, lấy ra hai viên chocolate, bóc giấy bạc, nhét vào miệng của bé.

Có đồ ăn, Lâm Tô cũng không làm mình làm mẩy nữa, dựa vào người của nhóc, nhắm mắt lại hưởng thụ mùi vị chocolate.

Mặt trời ngã về tây, bầu trời trong ánh tà dương nhuộm một màu đỏ rực. Dưới trời chiều, hai đứa bé trai lẳng lặng ngồi cùng nhau.

Trong mắt Lý Bác Học đầy vẻ sủng nịch, khuôn mặt Lâm Tô tràn dâng niềm vui sướng, tất cả biểu hiện đó Lâm Duyệt Minh đều thu vào đáy mắt.

Một nụ cười yếu ớt đọng lại nơi khóe miệng.

Có lẽ khi Lý Bác Học ở kề bên, Lâm Tô mới có thể càng thêm hạnh phúc.

. : .

Lý lão thái có mấy người bạn lâu năm, một nhóm bà lớn xúm quanh bàn mạt chược thảo luận về những người phụ nữ trong nhà. Bình thường ở trước mặt bà, hội bạn lâu năm này hay ca ngợi con trai mình có bao nhiêu hiếu thuận, con dâu thì hiền thục ra sao, bà nghe xong chỉ có thể cười ảm đạm, căn bản không có gì để khoe, con cả không có khả năng lấy vợ, con trai út mới mười tám tuổi cũng không cách nào cưới vợ. Bà làm sao mà có thể thảo luận về dâu con trước mặt các bà ấy.

Cuối cùng rồi cũng có cơ hội, sở bà muốn Lâm Duyệt Minh giả trang thành phụ nữ, là bởi vì bà muốn ở trước mặt nhóm bạn bài khoe khoang một phen, không chỉ có một con dâu xinh đẹp tài giỏi, lại còn sắp có thêm một đứa cháu nội, chỉ bằng hai điều này, mọi người sẽ phải nhìn bà với cặp mắt khác xưa.

Để yến tiệc càng thêm long trọng vẻ vang, Lý lão thái không tiếc chi ra một số tiền lớn, hội trường bố trí lãng mạn hoa lệ, Champagne lại còn thêm 9999 đóa hoa hồng, đồ ăn trong bữa tiệc rất quí hiếm, tất cả các món đều là người bình thường ít khi nhìn thấy, giá cả đương nhiên là rất cao.

Hôm nay vạn sự đã chuẩn bị xong, khách đã ngồi kín bàn, chỉ còn đợi diễn viên chính tới là thành công.

Lý lão thái đứng ở cửa, trên khuôn mặt đầy đặn tràn ngập nét tươi cười. Nhưng khi bà nhìn thấy mấy người con đi tới thì, nét tươi cười trên mặt nhất thời không giữ được nữa, cơn tức trong lòng cũng bắt đầu từ từ dâng lên.

Lâm Duyệt Minh không có hoá trang, cũng chẳng mặc quần áo phụ nữ, chỉ ăn mặc không giống với bình thường. Áo trắng và quần màu xám đậm, khi gió thổi qua, vạt áo mở rộng lay động trong gió. Trên mặt luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như đóa sen trắng thanh nhã thoát tục.

Mọi người đến gần, Lý lão thái mặt bình tĩnh nhìn cậu, không vui hỏi : “Anh đã đáp ứng với tôi thế nào, tại sao bây giờ không làm được?”

Lý Tuyết Linh đi trước một bước nói : “Mẹ, con phải khuyên mãi, anh cả mới chịu tới đây. Nếu như anh ấy không đến, mẹ cũng đâu có biện pháp bắt anh ấy tới không phải sao? Hơn nữa anh Lâm đang mang thai, không thích hợp hoá trang. Mẹ nhìn hình dáng của anh ấy xem, nói anh ấy là phụ nữ, cũng không có ai nghi ngờ đâu.”

Lý lão thái quan sát Lâm Duyệt Minh, quên đi quần áo trên người, thì khuôn mặt đích xác nhìn không ra giới tính. Vẻ mặt mang nhiều nét nữ tính, trung tính mười phần, da trắng, lông mi dài, nếu đội tóc giả vào, nhất định có thể giấu diếm được mọi người.

Lý lão thái hiểu tính tình của Lý Tường Vũ, nếu như bắt Lâm Duyệt Minh thay trang phục, phỏng chừng bữa tiệc này sẽ không diễn ra. Khoát tay, vừa đi vào trong nhà hàng vừa nói, “Quên đi quên đi, như vậy cũng ổn, lát nữa đừng để lộ là được.”

Lâm Duyệt Minh dạ một tiếng, đi theo vào nhà hàng.

Trên cơ bản toàn bộ khách khứa đã đến đông đủ. Lâm Duyệt Minh mới vừa tiến vào, Lưu Hồng Huy liền sáp lại gần, len lén nhìn thoáng qua Lý lão thái đứng ở phía trước, đè thấp giọng, “Bộ hai người không nói thật hả? Bác gái cũng không biết sao?”

Lâm Duyệt Minh hỏi : “Sao vậy?”

“Các cậu nói với mọi người như thế nào? Vừa rồi bác gái khen ngợi cậu với bạn bè của bà hết lời luôn, nào là cậu rất có khả năng, là người phụ nữ mạnh mẽ, bác sĩ giỏi, bạn học của Tường Duệ đứng ở một bên cười trộm, nụ cười rất thâm, rõ ràng chính là đang cười nhạo bà mà!”

“À.” Lâm duyệt minh cười cười, “Tớ cũng không biết bọn họ nói như thế nào nữa, chuyện này cậu phải đi hỏi Tuyết Linh á.”

Lưu Hồng Huy có dự cảm không tốt, lời từ miệng Lý Tuyết Linh nói ra, khẳng định chẳng ích gì.

Hiện tại ngoại trừ mấy người bạn bài và Lý lão thái, những người khác đều biết đây là đám cưới của hai người đàn ông.

Lưu Hồng Huy nghĩ hoài không ra vì sao Lý lão thái không yêu cầu Lâm Duyệt Minh giả trang phụ nữ, việc nhà của Lý gia hắn cũng không muốn lý giải.

Nếu muốn tổ chức hôn lễ, hẳn là phải làm rõ thân phận, hai người quang minh chính đại sống cùng nhau.

Cách làm của Lý lão thái khiến hắn phản cảm, Lâm Duyệt Minh vào sống ở Lý gia, thì hẳn phải là một thành viên trong gia đình, vậy cũng nên suy nghĩ cho cậu ấy, rõ ràng là đàn ông, nhưng lại nói cậu ấy là phụ nữ, che giấu không cho người khác biết, thà rằng đừng làm tiệc rượu này còn hơn.

Hiện tại mọi người cùng nhau gạt Lý lão thái, nếu như chuyện bị bại lộ, thì sẽ có kết cục như thế nào? Hắn không dám tưởng tượng.

Lâm Duyệt Minh tính như thế nào, hắn cũng chẳng rõ.

Với cá tính của Lâm Duyệt Minh đích mà nói, vô duyên vô cớ bị người ta làm khó dễ, cậu đương nhiên sẽ không thuận theo, mà hôm nay cậu ấy thế nhưng lại ngoan ngoãn xuất hiện ở nơi này.

Hay là sống trong một đại gia đình sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, không thể tùy tâm sở dục như trước đây. Đôi khi còn phải thuận theo ý kiến của số đông, cho nên rất nhiều chuyện chính mình không thể tự làm chủ.

Lưu Hồng Huy hít sâu một hơi, hắn chỉ hy vọng yến tiệc tổ chức thành công, không xảy ra bất cứ  sự cố ngoài ý muốn nào.

Hai người nói thêm vài câu, Lý Tường Vũ đột nhiên kéo Lâm Duyệt Minh qua một bên, chỉ vào người người đàn ông cao to giới thiệu : “Duyệt Minh, đây là Hứa Nham, người đã tặng rượu đỏ.”

Lâm Duyệt Minh nhìn người đàn ông, gật đầu chào hỏi.

Hứa Nham nước da ngăm đen, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ấm áp, thấy Lâm Duyệt Minh hai mắt vụt sáng, “Tường Vũ, thật có phúc nhá! Vợ cậu rất xinh đẹp!”

Lý Tường Vũ ôm Lâm Duyệt Minh vào trong ngực, mang vẻ mặt của người đường làm quan rộng mở, “Dĩ nhiên rồi! Em ấy không chỉ đẹp, mà còn rất hòa nhã lịch sự đó!”

Hứa Nham nở nụ cười bằng chất giọng sang sảng, từ phía sau cầm ra hai chai rượu đỏ đưa cho Lâm Duyệt Minh, “Một chút tâm ý, cứ nhận lấy đi, chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc, răng long đầu bạc.”

Lâm Duyệt Minh nhận lấy, nhẹ cười, “Cảm ơn.”

“Được rồi, tôi dẫn theo một người bạn tới đây hai người sẽ không trách đấy chứ? Cậu ấy cũng là bác sĩ, đã từng phẫu thuật cho em gái tôi, mới về nước nên không có bạn bè nào, tôi thuận tiện dẫn cậu ấy đến làm quen với hai người, sau này ở trong nước mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. “Không chờ hai người đáp lời, Hứa Nham xoay về phía người đứng ở cửa vẫy vẫy tay, gọi lớn : “Peter! Lại đây!”

Người đàn ông được gọi là Peter bước đến trước mặt bọn họ, quay về phía Lâm Duyệt Minh vươn tay, “Xin chào, anh trông rất giống một cố nhân của tôi.”

Lý Tường Vũ kinh ngạc liếc mắt nhìn Peter, trong lòng có chút không vui, người này cư nhiên giở trò đùa giỡn vợ của mình ở ngay trước mặt, hơn nữa còn dùng phương pháp cũ rích như vậy.

Cố nhân?

Lý Tường Vũ bĩu môi, biến mẹ ngươi đi chứ cố nhân cái gì!

Cúi đầu hỏi nhỏ Lâm Duyệt Minh, “Em có quen hắn không?”

Lâm Duyệt Minh nhìn Peter, trầm mặc vài giây mới mở miệng đáp, thanh âm lạnh nhạt không có chút độ ấm nào, “Không nhận ra.”

Lý Tường Vũ khiêu khích nhìn đối phương, “Vị tiên sinh này, có nghe thấy không, anh nhận sai người rồi.”

Nói xong, liền kéo tay Lâm Duyệt Minh bỏ đi.

Về phần Hứa Nham, chút nữa hắn sẽ giải thích sau.

Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy cái tên Peter này, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.

Người đàn ông này nhìn chằm chằm Lâm Duyệt Minh bằng ánh mắt nóng bỏng, trần trụi, khiến hắn ngửi được mùi vị nguy hiểm.

Hơn nữa hắn cảm thấy hình dáng đối phương có hơi quen thuộc.

Rõ ràng là một người xa lạ, vậy cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến?
Bình Luận (0)
Comment