Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Chương 107

Tinh Nặc không hiểu vì sao mấy anh người chơi lại im lặng, bé hơi mím môi, có vẻ không vui lắm.

 

"Anh ơi, ăn trộm là việc xấu lắm đó, chú công an sẽ bắt các anh đi đó."

 

Hơn nữa, bạch tuộc nhỏ quý món đồ đó như vậy, chắc chắn đó là thứ rất quan trọng với nó!

 

Khâu Khách thở dài, vừa định nói gì đó thì một người chơi luôn im lặng trong nhóm lại cắt ngang.

 

"Anh Khâu, đừng có giải thích với trẻ con, tất cả chúng ta đều thấy món đồ đó là một viên ngọc năng lượng. Có khi là con bạch tuộc kia nhớ nhầm, rồi lại đổ oan cho tụi mình ấy chứ!"

 

Tinh Nặc nghe thấy người kia nói xấu bạch tuộc nhỏ, lập tức siết chặt tay nhỏ, tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

 

"Anh mới là... người xấu ấy!"

 

Vì không quen nói những lời thô lỗ, Tinh Nặc chỉ cố gắng phản bác lại.

 

"Bạch tuộc nhỏ sẽ không nói dối đâu, chắc chắn món đồ của nó đã bị mất thật!"

 

Khâu Khách nhức đầu vô cùng. Thấy bé nhân ngư nhỏ cứ mở miệng là bạch tuộc nhỏ, anh ta không nhịn được hỏi: "Bé nhân ngư à, nếu em thân với con bạch tuộc đó như vậy, em có thể bảo nó quay lại tìm kỹ xem có để quên đồ ở đâu không?"

 

Nghe Khâu Khách nói vậy, Tinh Nặc gãi đầu suy nghĩ rồi chợt sáng mắt như vừa nảy ra một ý tưởng. Bé nghiêng đầu nhìn mấy người chơi kia.

 

"Các anh nói là không lấy, nhưng bạch tuộc nhỏ lại nói là các anh lấy rồi."

 

"Trong phim hoạt hình mèo cảnh sát có cái máy phát hiện nói dối ấy, mấy anh có thứ đó không?"

 

Nếu thực sự không lấy thì kiểm tra một cái là biết ngay mà!

 

Khâu Khách như bừng tỉnh, sắc mặt thay đổi liên tục, ánh mắt bất giác dừng lại ở mấy người chơi còn lại.

 

Người chơi im lặng ban nãy bắt đầu đổ mồ hôi trán, vội vã lên tiếng: "Anh Khâu, anh cũng tin lời con nít sao? Làm gì có thứ đạo cụ phát hiện nói dối chứ!"

 

Nhưng nói thế chứ, trong tay Khâu Khách thật sự có một món đồ gần giống vậy...

 

Có điều...

 

Khâu Khách nhìn chăm chú vào người chơi kia – lão Từ – vốn ít nói, lúc tổ đội luôn là người ẩn mình không ai để ý.

 

Vậy mà giờ đột nhiên lại nhảy ra phản ứng mạnh như thế?

 

"Là cậu lấy đồ đúng không?!"

 

Khâu Khách và đồng đội bất ngờ ra tay, đè lão Từ xuống sàn boong tàu.

 

Mặt lão Từ dán sát xuống sàn, gương mặt dữ tợn, nhe răng trợn mắt: "Tôi không lấy! Anh Khâu không tin anh em, lại đi tin lời một con nhân ngư nhỏ?!"

 

Nhưng Khâu Khách dày dặn kinh nghiệm, nhìn cái kiểu nói dối trắng trợn của lão Từ là biết ngay.

 

"Cậu điên thật rồi! Nếu không lấy đồ ra, cả đám chúng ta chết trong phó bản này mất!"

 

Lão Từ thấy thế cũng không giả vờ nữa.

 

Gã nở nụ cười điên dại, mắt đầy tia máu, cười ha hả: "Chết thì chết! Có bấy nhiêu người chôn cùng, đủ rồi!"

 

"Tôi không đưa thì sao nào!"

 

Lúc trước vào ổ quái vật, gã bị dụ dỗ trong nháy mắt.

 

Bao nhiêu món đạo cụ cấp cao chồng chất như núi, như thể chẳng đáng tiền!

 

Nếu gã lấy được tất cả, chắc chắn đã vượt mặt Văn Hành Tuyết, đứng đầu bảng xếp hạng!

 

Nhưng vì bị đồng đội theo sát, gã chỉ dám lén giấu một viên ngọc năng lượng không có thuộc tính đặc biệt.

 

Cũng là số gã may, vào trước nên phát hiện ra rương báu đầu tiên, còn dùng đạo cụ đánh cắp món đồ ra.

 

Ngay lập tức, hệ thống vang lên thông báo:【Chúc mừng bạn đã phát hiện ra đạo cụ cấp SSS+!】

 

Không lạ gì khi đám quái vật giấu món đó trong rương quý – đó là một món đồ cấp SSS+ chưa từng xuất hiện!

 

Có món đồ này, sau này đi phó bản chẳng khác gì có thêm một mạng!

 

Lão Từ lén tráo viên ngọc năng lượng thành món bảo vật đó rồi dùng đạo cụ che giấu để giấu món đó vào không gian riêng của mình, làm bộ như không tìm thấy gì, sau đó lại cất rương vào chỗ sâu dưới lớp ngọc trai tím.

 

Nhưng không ngờ, giấu kỹ như vậy mà cuối cùng lại bị một con nhân ngư nhỏ xíu phát hiện!

 

Lúc này tâm trạng lão Từ đã hoàn toàn điên loạn, gã không còn muốn sống nữa, chỉ mong kéo theo cả người chơi lẫn nhân ngư chôn cùng!

 

"Tao sẽ không giao ra đâu! Mấy người đừng mơ tưởng!"

 

Lão Từ mắt đỏ rực, nghe thấy tiếng xúc tu quét qua mặt đất, cố gắng gật đầu, nhìn về phía bạch tuộc nhỏ đang bò vào khoang thuyền.

 

"Đồ là do bọn tao trộm! Mày đừng hòng lấy lại được!"

 

Nói xong, cơ thể gã bỗng phình to như quả bóng rồi phịch một tiếng – nổ tung.

 

Gã tự kích hoạt dị năng, cơ thể không chịu nổi luồng năng lượng quá mạnh nên lập tức vỡ tan.

 

Đám nhân ngư chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng ấy, bảo vệ bé nhân ngư phía sau, còn thuận tay che mắt bé lại.

 

Tinh Nặc chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, nhưng không thấy gì đã xảy ra.

 

Khi tiếng động qua đi, không gian rơi vào yên lặng.

 

Tinh Nặc nhịn không được nghiêng đầu hỏi khẽ, phá tan sự im lặng: "Anh ơi, chuyện gì thế?"

 

Đám người chơi sững sờ trong giây lát, sau đó nhìn thấy bạch tuộc nhỏ đang bò về phía họ, nhanh chóng nép vào nhau, hoảng loạn lùi lại.

 

"Không phải bọn tôi không muốn đưa cho ngài! Là tên lão Từ tự hủy, món đó giờ ở trong không gian của gã rồi!" Một người chơi tuyệt vọng hét lên.

 

Khi bạch tuộc nhỏ lặng lẽ vung xúc tu bò đến gần, đám nhân ngư và người chơi lập tức tản ra đứng chung về một phía, ai nấy đều cảnh giác lui lại.

 

Tinh Nặc gỡ tay đang che mắt mình xuống, thấy bạch tuộc nhỏ thì mắt sáng rực, vui mừng vẫy tay gọi to: "Bạch tuộc nhỏ! Cậu không sao rồi!"

 

Bé vui vẻ nhảy nhót bước tới, nhưng bị nhân ngư tên Áo Tây giữ chặt tay lại.

 

Áo Tây trầm mặc, đối mặt với "hung thần" dưới biển này, hoàn toàn không dám hành động tùy tiện.

 

Tinh Nặc khó hiểu nhìn Áo Tây, rồi lại ngẩng đầu nhìn bạch tuộc nhỏ, cuối cùng vẫn nhảy nhót đến bên cạnh.

 

"Bạch tuộc nhỏ, cậu đi đâu vậy? Sao bây giờ mới tới?"

 

Đôi mắt đen nhánh của bạch tuộc nhỏ đầy trầm mặc.

 

Nó nhìn Tinh Nặc, bỗng ngẩng đầu hỏi: "Cả nhân ngư lẫn con người đều sợ anh, Tinh Nặc, em không sợ sao?"

 

Tinh Nặc lập tức lắc đầu, cúi người xuống sát tai bạch tuộc nhỏ, thì thầm bằng giọng nhỏ: "Đương nhiên là không sợ rồi, anh à."

 

Đôi mắt tròn đen như hạt đậu của bạch tuộc nhỏ thoáng mở to, kinh ngạc nhìn Tinh Nặc, khó hiểu hỏi: "Sao em lại nhận ra được anh?"

 

Tinh Nặc chỉ mỉm cười, gương mặt rạng rỡ, đầu nhỏ lắc lư vui vẻ.

 

"Tại sao lại không nhận ra chứ? Anh em ta đều biến thành cá khác nhau mà!"

 

Tinh Nặc khác với người lớn, còn nhỏ tuổi nhưng trực giác lại cực kỳ chính xác.

 

Bé cảm thấy tiểu bạch tuộc chính là anh trai mình, hoàn toàn không cần lý do để chứng minh.

 

Anh trai thì mãi mãi là anh trai.

 

Sao bé lại không nhận ra chứ?

 

Bé bế bạch tuộc nhỏ lên, đặt lên đầu mình rồi cười mắt cong cong: "Anh ở bên em, ở dưới biển em chẳng sợ gì cả."

 

Bạch tuộc nhỏ buông xúc tu xuống, nằm lên đầu Tinh Nặc như một chiếc đầu bạc trong suốt.

 

Đôi mắt nhỏ của cậu ánh lên vẻ tự hào và yêu thương trước đứa em trai thông minh như thế, nhưng cũng xen lẫn chút hoang mang.

 

"Nhưng anh là một con quái vật rất xấu xí."

 

Thẩm Bạch Chu khi dùng món đạo cụ cao cấp đó, đã xảy ra biến đổi – không chỉ biến Tinh Nặc thành một nhân ngư nhỏ, mà còn khiến chính cậu thu nhỏ lại vô số lần.

 

Cậu vốn không muốn để Tinh Nặc biết thân phận thật của mình.

 

Giống như Thẩm Ôn và những người khác, Thẩm Bạch Chu sợ rằng khi Tinh Nặc biết họ là quái vật, sẽ trở nên giống những con người khác – trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi.

 

Vì dù sao... họ không giống loài với nhau.

 

Tinh Nặc giơ tay sờ cái xúc tu mềm mại trên đầu mình của bạch tuộc nhỏ, khuôn mặt tràn ngập niềm vui, không chút muộn phiền.

 

"Bạch tuộc nhỏ không phải kẻ xấu, là người khác lấy trộm đồ của anh thôi. Hơn nữa, giờ em cũng không còn là con người nữa rồi, chỉ là một nhân ngư nhỏ vô dụng thôi, anh trai có ghét bỏ em không?"

 

Bạch tuộc nhỏ khua xúc tu, nhiệt tình lắc đầu, cảm nhận được niềm vui đang lan tỏa từ Tinh Nặc.

 

Đối với cậu, Tinh Nặc giống như một mặt trời nhỏ luôn tỏa ra hơi ấm.

 

Tốt quá đi, bạch tuộc nhỏ nghĩ. Trong mắt Tinh Nặc, việc họ vô tình biến thành những loài cá khác chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mà không hề biết rằng bạch tuộc nhỏ thực ra là một con quái vật bạch tuộc rất đáng sợ.

 

Bạch tuộc nhỏ vươn xúc tu, chỉ về một hướng dưới đáy biển, giống như lúc trước khi còn dưới nước.

 

"Trên mặt đất có một cái túi không gian."

 

Đó là một loại đạo cụ chứa đồ mà người chơi hay dùng. Nhưng để tránh bị cướp, họ thường gắn linh hồn mình vào túi. Một khi chết, túi sẽ tự động khóa lại.

 

Tinh Nặc nghe lời, nhặt túi lên rồi hỏi: "Đây là bảo vật anh ném đi sao?"

 

Bạch tuộc nhỏ lắc đầu rồi đưa một cái xúc tu vào túi, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mấy người chơi, mạnh mẽ phá vỡ cơ chế không gian trong túi, lấy ra một chiếc vương miện nhỏ.

 

Chiếc vương miện có hình dây leo màu xanh, phía trước là một viên đá quý nhỏ khắc thành hoa hướng dương.

 

Vương miện nhỏ xíu, nhìn là biết làm cho trẻ con đội.

 

Tinh Nặc tròn xoe mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì thì chiếc vương miện đã được đội lên đầu bé.

 

Trên mái tóc mềm mại, lập tức hiện ra một chiếc vương miện xinh xắn.

 

Tinh Nặc "oa" nhẹ một tiếng, dùng đôi tay nhỏ xíu vuốt vuốt mãi, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

 

"Là quà tặng cho em sao?"

 

Chiếc vương miện này là thứ mà Thẩm Bạch Chu đã mất hơn hai tháng để làm ra.

 

Viên đá quý trên vương miện được Thẩm Bạch Chu khắc đi khắc lại rất lâu, cố gắng giữ cho viên đá không bị hỏng trong quá trình chạm khắc thành hình hoa hướng dương.

 

Hiện tại nhìn lại, hiệu quả thật sự rất đẹp.

 

Tinh Nặc đội chiếc vương miện nhỏ, trông như một bé hoàng tử nhân ngư thật sự.

 

Tinh Nặc nheo mắt cười nói: "Giờ em là kỵ sĩ nhỏ nhân ngư! Em phải lấy kiếm, đi tiêu diệt ác long!"

 

Bé không muốn làm hoàng tử đâu, Tinh Nặc luôn muốn trở thành một kỵ sĩ nhỏ gan dạ dám lao lên tuyến đầu!

 

Từng có lúc nghi ngờ những câu chuyện cổ tích, giờ đây Tinh Nặc lại tràn đầy hy vọng và niềm tin!

 

Phía trước chắc chắn có một con ác long, đang chờ vị kỵ sĩ nhỏ đội vương miện tới chiến đấu!

 

Thẩm Bạch Chu khua xúc tu, vỗ tay cổ vũ em trai.

 

"Tuyệt lắm!"

 

Thẩm Bạch Chu còn định nói gì thêm thì cảm nhận được hiệu ứng điều khiển của đạo cụ năng lượng cấp cao sắp hết, nhảy xuống từ đầu Tinh Nặc.

 

"Chúng ta phải đi rồi, Tinh Nặc, mau đi chào tạm biệt những người bạn nhân ngư của em đi."

Bình Luận (0)
Comment