Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Chương 109

Tinh Nặc thấy nhóc mập cứ liên tục nức nở, cũng không hiểu lý do tại sao, chỉ nghĩ chắc là do cậu ta buồn vì không được ăn thịt.

 

Nhưng Tinh Nặc cũng không giúp được gì, vì trên người bé cũng chẳng có đồ ăn nào cả.

 

Tinh Nặc chỉ còn cách bò lại lên giường nhỏ, ôm con búp bê hình nhân ngư mà anh trai đã mua cho, rồi cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ dễ thương để ngủ.

 

Nhóc mập khóc một lúc, đến khi mệt rồi mới thôi, lau nước mắt rồi dừng lại.

 

Nhóc mập ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu vì sao bản thân lại buồn đến vậy.

 

Mắt vẫn còn sưng đỏ, nhóc mập cứ thế nằm ngẩn ngơ cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc.

 

Cô giáo Tống bước vào, kéo rèm cửa ra để ánh nắng mùa thu dịu dàng tràn vào phòng, chiếu sáng lên những đứa trẻ nằm trên giường nhỏ.

 

Giường của Tinh Nặc đặt gần cửa sổ, cả người bé lập tức chìm trong ánh nắng.

 

Ánh nắng khiến mái tóc bé óng ánh như màu vàng kim, cả người như được bao phủ trong một lớp ánh sáng rực rỡ.

 

Cô giáo Tống định gọi Tinh Nặc dậy, nhưng thấy bé ngủ ngoan quá, như một chiếc bánh kem nhỏ thơm ngọt màu vàng óng, khiến trái tim cô mềm nhũn trong một giây.

 

Phải nói rằng, trong số rất nhiều bé ở nhà trẻ lần này, Tinh Nặc là đứa trẻ xinh xắn nhất.

 

Tính cách của bé cũng dịu dàng, chơi với các bạn trong lớp đều rất hòa thuận.

 

Tất nhiên, trừ nhóc mập ra.

 

Cô giáo Tống nhẹ giọng gọi Tinh Nặc: "Tinh Nặc, dậy đi con, lát nữa có bánh su kem thơm ngon nha!"

 

Lời này chưa kịp đánh thức Tinh Nặc thì đã gọi dậy An Tử Mặc đang nằm ở giường bên cạnh.

 

"Có bánh su kem hả? Ở đâu vậy?"

 

An Tử Mặc tỉnh dậy như sấm nổ, lập tức hất chăn ra, thậm chí còn chưa kịp mang giày, đã chạy qua nằm lên giường của Tinh Nặc, đẩy đẩy vai bé.

 

"Tinh Nặc Tinh Nặc! Dậy ăn su kem!"

 

Tinh Nặc bị đánh thức, lim dim mở mắt, ngáp một cái rồi chớp chớp mắt ngái ngủ.

 

An Tử Mặc quá phấn khích, mang giày của Tinh Nặc lại cho bé, suýt nữa thì quỳ xuống định giúp bé mang.

 

May mà Tinh Nặc từ chối, tự mình cầm giày rồi chậm rãi ngồi ở mép giường mang vào.

 

An Tử Mặc vẫn không giảm sự nhiệt tình, lăng xăng bên cạnh Tinh Nặc, giống như một chú chó nhỏ cứ quanh quẩn không rời.

 

"Tinh Nặc, hôm nay để tớ giúp cậu lấy bánh nhé!"

 

Bình thường mấy bạn nhỏ khác luôn tranh nhau giúp Tinh Nặc lấy bánh, lần nào An Tử Mặc cũng không tranh được, chỉ có thể ngồi nhìn những bạn mang bánh đến ăn cùng Tinh Nặc với ánh mắt thèm thuồng.

 

Hôm nay may mắn là cậu ta tỉnh sớm, nếu không lại bị cướp mất cơ hội nữa rồi!

 

Tinh Nặc mắt vẫn còn díp lại, má hơi hồng lên vì ngại, lắc đầu nói: "Không cần đâu, tớ tự đi được mà."

 

Mỗi lần Tinh Nặc đều từ chối, dù rằng cuối cùng thì cũng chẳng khác gì.

 

An Tử Mặc cũng không để tâm, vẫn vui vẻ giúp Tinh Nặc gấp chăn rồi nắm tay bé kéo ra ngoài.

 

Lúc này, một bạn nhỏ khác đang chạy vụt ra từ phòng nghỉ trưa, nhanh như chớp túm lấy tay Tinh Nặc, kéo bé chạy thẳng ra ngoài.

 

"Tinh Nặc đi nào! Ăn su kem!"

 

An Tử Mặc chỉ biết trơ mắt nhìn Tinh Nặc bị Thanh Thanh kéo đi, tức đến đỏ cả mặt, giậm chân tại chỗ.

 

Cậu ta quay lại, hét lên: "Cô giáo Tống ơi! Tinh Nặc bị bạn Thanh Thanh kéo đi mất rồi!"

 

Vì không đánh lại Thanh Thanh, An Tử Mặc đành chạy đi "mách lẻo" với cô giáo.

 

Cô giáo Tống dỗ dành An Tử Mặc vài câu, cố nín cười xoa đầu cậu ta.

 

"Được rồi, không sao đâu, lát nữa đi ăn bánh ngọt, con vẫn có thể chơi với Tinh Nặc mà."

 

Bên kia, Tinh Nặc bị kéo chạy mệt đến mức như sắp đứt hơi, dừng lại trước cửa phòng ăn, chống tay vào đầu gối để thở.

 

Còn Thanh Thanh thì chẳng hề hấn gì, là người đầu tiên xếp hàng và lấy được ba phần bánh ngọt.

 

"Đây là phần của cậu và cả phần phụ nữa." Thanh Thanh đặt bánh su kem lên bàn nhỏ, vẫy tay gọi Tinh Nặc nhanh lại ăn.

 

Tinh Nặc ăn ít, một chiếc bánh su kem còn chưa ăn hết, trong khi Thanh Thanh đã nhét sạch hai chiếc vào miệng.

 

Tinh Nặc đẩy chiếc bánh còn lại về phía Thanh Thanh.

 

"Thanh Thanh, cậu ăn đi."

 

Trưa nay Thanh Thanh đã ăn ké phần cơm trưa của Tinh Nặc, giờ hơi ngại, tai đỏ ửng lên, cười hề hề rồi cầm lấy chiếc bánh.

 

"Cảm ơn cậu, Tinh Nặc, tớ muốn làm bạn thân với cậu suốt đời!"

 

Tinh Nặc nghe xong thì bật cười, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào như mật.

 

"Được thôi!"

 

Bên cạnh, nhóc mập đang bưng phần bánh ngọt của mình, thấy cảnh đó thì hừ một tiếng tỏ vẻ không vui, ngồi xuống một bên, bĩu môi rồi ăn hết luôn một cái kem ốc quế.

 

Ăn bánh xong, các bạn nhỏ ra sân chơi để chơi trò xếp hàng trượt cầu trượt.

 

Hai ngày gần đây, Tinh Nặc rất thích cầu trượt, bé chạy đến xếp hàng trước tiên, leo lên cầu trượt cao chót vót, hít một hơi thật sâu rồi "vèo" một cái trượt xuống.

 

Cô giáo Tống cầm điện thoại quay phim, chụp ảnh lại và gửi lên nhóm chat phụ huynh.

 

Khi tan học đến giờ, cô giáo Tống vỗ tay, dẫn các bạn nhỏ quay về lấy cặp sách.

 

Tinh Nặc hào hứng chạy dẫn đầu, dẫn theo cả một đoàn bạn nhỏ chạy băng băng từ trường mẫu giáo ra.

 

Vừa đội lại mũ nhỏ lên đầu, Tinh Nặc đã tinh mắt nhìn thấy mái tóc dài màu vàng kim của Thẩm Ôn trong đám người, lập tức vui vẻ kêu bằng giọng trẻ con: "Ba ba!"

 

Hôm nay là ba ba đến đón bé!

 

Dưới mắt Thẩm Ôn có một vòng thâm đen nhàn nhạt, đã liên tục năm sáu ngày không được nghỉ ngơi, trông khá mệt mỏi.

 

Nhưng khi nhìn thấy Tinh Nặc, y vẫn nở một nụ cười, dang tay ôm lấy bé đang lao vào lòng mình.

 

Tinh Nặc ôm cổ ba ba, thân thiết dụi dụi mặt mình vào mặt ba ba.

 

"Ba ba đi công tác lần này lâu quá trời luôn đó."

 

Mỗi khi Thẩm Ôn phải đi làm nhiệm vụ trong phó bản, y đều nói với Tinh Nặc là đi công tác.

 

Tinh Nặc rất hiểu chuyện, tuy mỗi lần đều không nỡ nhưng khi ba ba đi làm thì bé cũng ngoan ngoãn, không làm phiền.

 

Dựa đầu lên vai ba ba, Tinh Nặc líu lo không ngừng, kể hết chuyện mấy ngày nay mình ăn bao nhiêu chén cơm vào buổi trưa cho ba nghe.

 

Thẩm Ôn xoa đầu Tinh Nặc, cảm giác mềm mịn khiến y muốn áp mặt mình lên khuôn mặt nhỏ kia một chút.

 

"Yên tâm đi, thêm một thời gian nữa, đợi ba xử lý xong công việc thì sẽ không phải rời con lâu như vậy nữa."

 

Lúc đó, Văn Hành Tuyết đã chết, sẽ không còn những người chơi không biết điều tới gây chuyện nữa.

 

Về đến nhà, Thẩm Yến thấy Thẩm Ôn trở về từ phó bản thì ngạc nhiên mất một lúc.

 

"Ba đã về rồi?"

 

Thấy Thẩm Ôn gật đầu, Thẩm Yến thuần thục đeo tạp dề hình gấu nhỏ, xách nguyên liệu vào bếp nấu bữa tối.

 

Gần đây, do thường xuyên chăm sóc Tinh Nặc, Thẩm Yến đã hoàn toàn thành thạo việc nấu nướng.

 

Dạo này anh không thuê đầu bếp về nữa mà tự đi chợ, tự tay nấu ăn.

 

Tinh Nặc thay dép xong ở ngoài cửa, chạy vào bếp, đứng xem anh trai nấu ăn một lát rồi ôm chân Thẩm Yến, ngẩng mặt nhỏ nói: "Anh ơi, nấu cho ba ba một bát canh được không? Ba ba mệt lắm, cần ăn canh bồi bổ đó."

 

Bà ở dưới tầng 1 rất thích hầm canh, hay nói uống canh bổ cơ thể, còn thường xuyên đem canh bỏ vào bình giữ nhiệt mang lên cho Tinh Nặc uống.

 

Tinh Nặc nhớ kỹ điều đó, thấy ba ba mệt như vậy, lập tức nghĩ ba ba cũng nên được bồi bổ một chút.

 

Thẩm Yến nhéo chiếc má mềm mềm của bé, gật đầu rồi đưa bó cải thìa cho Tinh Nặc.

 

"Lại đây giúp anh rửa rau nào."

 

Tinh Nặc rất thích giúp người lớn, vì như vậy sẽ khiến bé cảm thấy mình cũng là người lớn rồi.

 

Bé đứng trên chiếc ghế nhỏ, rửa bó cải thật sạch sẽ trong chậu nước rồi giơ lên đưa cho Thẩm Yến.

 

Thẩm Yến như thường lệ khen ngợi một chút, rồi sợ lúc xào rau dầu bắn vào Tinh Nặc nên bảo bé ra ngoài xem hoạt hình.

 

Tinh Nặc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em bận lắm, không có thời gian coi hoạt hình đâu."

 

Bé chạy ra phòng khách, thấy ba ba đang ngồi dựa vào sofa ngủ thiếp đi thì nhẹ nhàng bước chân.

 

Tinh Nặc vào phòng ngủ lôi chăn ra, vừa kéo vừa dẫm lên mấy lần suýt nữa thì té tại chỗ.

 

May mà vẫn không sao, bé bò lên sofa, đắp chăn cho ba ba thật kỹ.

 

Sau đó, Tinh Nặc lại cầm bình tưới nước nhỏ, đi ra ban công tưới cây.

 

Trong lúc tưới, bé còn tranh thủ ngó nghiêng bên ngoài, mong ngóng anh hai quay lại.

 

Buổi chiều hôm đó, Tinh Nặc bận rộn hết việc này tới việc khác, đến mệt lả người.

 

Tưới cây xong, Tinh Nặc lại chạy vào bếp giúp anh cả lấy chén và đũa.

 

Lau mồ hôi trên trán, Tinh Nặc xoa eo, cảm thấy làm việc nhà đúng là mệt thật.

 

Đứng bên bàn ăn, bé không nhịn được mà thở phào một hơi dài.

 

Thẩm Yến tháo tạp dề xuống, thấy Tinh Nặc cuống quýt như vậy thì không khỏi bật cười: "Nhìn em gấp gáp kìa, không biết là đang lo cái gì to tát nữa."

 

Tinh Nặc hừ khẽ một tiếng, trong bụng nghĩ: bé bận rộn như vậy toàn là chuyện lớn cả đấy!

 

Sau khi đi đánh thức ba ba đang ngủ, Tinh Nặc lại nhào ra ban công nhìn xuống dưới, thấy anh hai đang đi về dưới lầu, lúc đó mới yên tâm.

 

"Anh hai về rồi! Không có học buổi tối ở trường, anh hai đã về nhà!"

 

Tinh Nặc lập tức chạy đi mở cửa, y như cái con quay nhỏ quay không ngừng.

 

Thẩm Yến không nhịn được, bế bé lên đặt ngồi vào ghế em bé, nhét đôi đũa vào tay Tinh Nặc: "Được rồi, đừng làm phiền người khác nữa, mau ăn cơm đi."

 

Tinh Nặc mệt đến mức hai cánh tay nhỏ cũng lười nhúc nhích, há miệng ra, ngửa mặt nhỏ lên nói: "Ba ba, ba đút con ăn nha."

 

Trong mắt Thẩm Ôn vẫn còn vài phần lười biếng và mệt mỏi, chắc do vừa chợp mắt một lát, mái tóc vàng hôm nay không còn mượt mà như thường ngày, mà mềm mại hẳn đi.

 

Thẩm Ôn bật cười, đút cho Tinh Nặc một miếng thịt mà bé không thích ăn nhất.

 

Đồ ăn đã vào miệng, dù không thích bé cũng không nhè ra, chỉ có thể nhăn nhó mặt mày mà nuốt xuống.

 

Hừ nhẹ một tiếng, Tinh Nặc không để ba ba đút nữa mà ngoan ngoãn tự gắp cải thìa ăn.

 

Ăn tối xong, hôm nay vận động nhiều quá, Tinh Nặc mệt mỏi không ra sân chơi.

 

Bé làm xong mấy bài toán cô giáo Tống giao, mới nằm lên giường chưa được vài giây đã ngủ say như chết.

 

Thẩm Ôn dựa lưng vào đầu giường, tay vuốt nhẹ tóc bên trán Tinh Nặc, bỗng dưng cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Ngươi đến đây làm gì?"

 

Văn Hành Tuyết - người cũng đang trong tình trạng thảm hại không kém, thân ảnh mờ ảo hiện ra giữa không trung, ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tinh Nặc đang ngủ trên giường: "Tôi đến thăm Tinh Nặc."

 

Thẩm Ôn và Văn Hành Tuyết vốn như chó với mèo, chẳng ưa gì nhau, nói chuyện thêm một câu cũng thấy phiền.

 

Cả căn phòng rơi vào im lặng.

 

Trước khi rời đi, dưới ánh đèn dịu nhẹ, Văn Hành Tuyết thấy Thẩm Ôn cúi đầu dịu dàng nhìn Tinh Nặc đang ngủ say.

 

Sắc kim rực rỡ đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như đã chạm vào một góc trong lòng hắn.

Bình Luận (0)
Comment