Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Chương 179

Trong bóng đêm đen kịt, vài ánh sao lấp lánh mờ nhạt bị ánh trăng lạnh lẽo che khuất.

 

Thẩm Bạch Chu như khoác lên mình lớp ánh trăng trong suốt như sa mỏng, lặng lẽ đứng trên ban công trong nhà.

 

Phòng khách tối om, chỉ có cửa thư phòng chưa đóng hẳn nên ánh đèn vàng ấm áp từ trong đó hắt ra một luồng sáng.

 

Dù đứng khá xa, Thẩm Bạch Chu vẫn nghe rõ giọng nói dịu dàng của Tinh Nặc vang lên: "Anh cả, anh giúp anh hai một tay đi, cô gái kia nhà giàu lắm."

 

"Đúng rồi, tính tình cô ta có vẻ không tốt, anh đứng ra bảo vệ anh hai, để cô ta không dám đến làm phiền nữa!"

 

"Hehe, cảm ơn anh nha!"

 

Nghe lời Tinh Nặc nói, khoé môi Thẩm Bạch Chu đang căng cứng khẽ cong lên. Anh đẩy cửa ban công bước vào, tiến đến thư phòng, đưa tay xoa nhẹ đầu Tinh Nặc.

 

"Làm xong bài tập chưa?"

 

Tinh Nặc vừa mới nói chuyện điện thoại với anh cả xong, chưa hiểu sao lại bị anh hai xoa đầu, bèn hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ không vui.

 

Anh hai chắc không biết mình vì chuyện của anh ấy mà phải lo lắng nhiều thế nào!

 

"Em chưa xong đâu, nhưng cũng sắp rồi. Anh cứ về phòng ngủ trước đi."

 

Thẩm Bạch Chu không đi, mà kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh bên để nhìn Tinh Nặc làm bài tập.

 

Tinh Nặc rất ít khi mất tập trung khi học, toàn tâm toàn ý làm bài, chỉ một lúc sau là tờ giấy trắng tinh đã kín đầy những công thức phức tạp.

 

Thẩm Bạch Chu nhìn những công thức quen thuộc nhưng khiến người ta đau đầu, chẳng buồn nhớ lại gì cả, bèn nhắm mắt lại và ấn nhẹ lên trán.

 

Viết được hơn nửa tiếng, cuối cùng Tinh Nặc cũng hoàn thành bài, vươn vai một cái.

 

"Xong rồi! Đi ngủ thôi!"

 

Thẩm Bạch Chu nhìn bàn học và cặp sách được Tinh Nặc dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp thì bật cười: "Học được từ Thẩm Yến à, dọn cặp kỹ càng vậy cơ mà."

 

Quả thật Tinh Nặc có bị tính cách cẩn thận của anh cả ảnh hưởng ít nhiều, thấy bàn học bừa bộn là muốn dọn dẹp ngay.

 

Khác với Thẩm Bạch Chu làm việc theo cảm hứng, đồ đạc trong phòng toàn là vứt lung tung, quay lại chẳng biết để đâu.

 

Tinh Nặc bật cười, cùng anh hai rời khỏi thư phòng. Nói chúc ngủ ngon xong, ánh mắt cậu long lanh rạng rỡ.

 

"Anh cứ chờ tin tốt ngày mai đi nha!"

 

Với năng lực của Thẩm Yến, Tinh Nặc hoàn toàn tin tưởng!

 

Ngày mai thôi, cô gái kia chắc chắn sẽ không dám đến tìm anh hai nữa!

 

Thẩm Bạch Chu cũng mỉm cười, bước đến nhéo má em mình một cái rồi nói "biết rồi".

 

Tinh Nặc càu nhàu vài tiếng, đóng cửa phòng ngủ lại, tức giận nằm lăn ra giường ngủ.

 

Bầu trời trong xanh, không một gợn mây trắng.

 

Tinh Nặc tâm trạng rất tốt, đạp xe đến trường, miệng cười tươi chào hỏi bạn bè cùng lớp.

 

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hằn lên mái tóc vàng óng của Tinh Nặc, khiến cả người cậu như được phủ lên một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, trông rạng rỡ khác thường.

 

Nam sinh ngồi phía trước ngẩng đầu rên lên một tiếng, bất mãn nói: "Bất công quá! Sao ông trời chỉ cho Tinh Nặc làn da phát sáng chứ, còn tớ thì chẳng được gì cả!"

 

Cô bạn gái ngồi bên, người thường xuyên mê mẩn trai đẹp, nghe vậy thì vỗ vai cậu ta, nói đầy ẩn ý: "Sao lại chẳng có gì? Chẳng phải ông trời cho cậu đôi mắt thâm quầng và cái đầu trọc lóc rồi sao?"

 

Cả lớp phá lên cười, có người còn đập bàn cười ngặt nghẽo, chỉ tay trêu chọc.

 

Tinh Nặc ở giữa đám bạn, cảm nhận được sức sống tràn đầy của tuổi trẻ, dường như bản thân cũng được tiếp thêm năng lượng, trên mặt không kìm được mà nở nụ cười tươi tắn.

 

Mái tóc cậu khẽ rung trong nắng, trông như một đóa hướng dương đang nở rộ đầy sức sống, chói sáng và rực rỡ.

 

Sau khi cười đùa chán, đám bạn lại không nhịn được mà rộ lên chuyện mới.

 

"Ê, tụi bây có coi hot search sáng nay chưa?"

 

"Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?"

 

"Là vụ công chúa nhỏ nhà Kiến Sâm giết người đó! Sáng nay đã leo lên top hot search, làm tôi sốc luôn!"

 

"Nói nhanh đi! Rốt cuộc là sao?"

 

Tinh Nặc nghe thấy hai chữ "Kiến Sâm", nhớ lại cô gái mà mình gặp hôm qua, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đó, đồng thời cũng dỏng tai lên nghe ngóng.

 

"Nghe nói tối qua công chúa nhỏ đó không hiểu sao bị hoảng loạn, cứ liên tục la lên trong vườn là có quái vật, khiến rất nhiều người chú ý. Cảnh sát tới kiểm tra thì phát hiện có điều bất thường trong khu vườn nhà cô ta. Đào đất lên xem thì phát hiện... chôn dưới đó là bạn trai đầu tiên của cô ta!"

 

Tinh Nặc sững người, tròn xoe mắt vì sốc, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

 

"Nghe nói tinh thần cô ta vốn có vấn đề, lại rất cố chấp. Cô ấy quá yêu người bạn trai đầu tiên đó nên đã giết rồi giấu xác ngay trong vườn nhà mình."

 

"Còn nghe nói cô ta rất thích tìm người giống bạn trai cũ làm "thế thân", dạo gần đây đã quấn lấy vài người."

 

"Không biết mấy người đó có khi nào cũng bị cô ta ra tay giết luôn không..."

 

Nghe tới đây, tim Tinh Nặc đập thình thịch, nghĩ tới anh hai nhà mình, không khỏi thấy may mắn.

 

May thật, sự việc cô ta giết người đã bị lộ, sau này chắc chắn không thể tới làm phiền anh hai được nữa rồi.

 

Các bạn học vẫn còn hào hứng bàn tán, giả vờ mở sách học sớm, thực ra toàn tán chuyện về vụ án công chúa nhỏ của Kiến Sâm.

 

"Sáng nay lúc bị bắt, cô ta còn vừa gào lên "có quái vật" nữa đó!"

 

"Chậc, nhiều khi người còn đáng sợ hơn quái vật. Cô ta sợ cái gì mà làm hại bao nhiêu người như vậy."

 

Tinh Nặc cảm xúc vừa phức tạp vừa nhẹ nhõm, thấy thầy vào lớp thì nhanh chóng bỏ chuyện này sang một bên, nghiêm túc đọc bài buổi sáng.

 

Buổi trưa về nhà, hiếm khi thấy cả hai người anh đều có mặt.

 

Thẩm Yến thay kính mới, gọng mảnh màu vàng, mặc sơ mi đen đơn giản, đeo tạp dề bưng cơm ra bàn.

 

Tinh Nặc ngồi xuống, không nhịn được nói: "Anh cả, chuyện hôm qua em nói, anh không cần lo đâu. Cô gái đó sau này chắc chắn sẽ không dám làm phiền anh hai nữa."

 

Thẩm Yến gật đầu, ánh mắt lạnh lùng sau tròng kính che khuất, giọng nói thì nhẹ nhàng: "Được rồi, đừng bận tâm đ ến cô ta nữa. Ăn cơm đi."

 

Thẩm Bạch Chu đúng giờ ra ăn, tự nhiên gắp đùi gà ăn ngon lành, cứ như chuyện cô gái kia chưa từng ảnh hưởng gì đến anh.

 

Nhưng đến chiều khi Tinh Nặc chuẩn bị đi học thì thấy Tề Diệu dẫn theo vài người mặc cảnh phục đến tìm anh hai để hỏi chuyện.

 

Tề Diệu không ngờ lại dính dáng đến Thẩm Bạch Chu, nhíu mày nhìn anh, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

 

"Cô gái kia cứ liên tục nói về cái gì mà quái vật... cậu có biết chuyện gì không?"

 

Thẩm Bạch Chu không trả lời thẳng, chỉ hờ hững ngẩng mắt, chống cằm nói: "Không rõ lắm. Tôi chỉ tiếp xúc với cô ta ở trường học, bình thường chẳng quan tâm."

 

Không hỏi được gì, Tề Diệu đành cùng đồng nghiệp rời đi.

 

Xuống lầu, Tề Diệu đứng dưới hút thuốc, nhìn lên căn hộ của hàng xóm, không kìm được nói với đồng nghiệp: "Biết là nghĩ vậy có hơi thiếu tình người, nhưng sống gần bao năm rồi, tôi luôn cảm thấy nhà hàng xóm này có gì đó rất kỳ lạ. Cứ mỗi lần xảy ra chuyện quái gở gì, đều thấy có liên quan tới họ."

 

Đồng nghiệp thở dài, vỗ vai anh ta: "Thôi đừng nghĩ nhiều. Dù sao nhà đó có người từng là cao thủ bảng xếp hạng trò chơi, có hơi kỳ lạ cũng là bình thường thôi."

 

So với mấy người chơi khác dùng đạo cụ để làm loạn ngoài đời thật, gia đình Tinh Nặc này xem như sống khá yên ổn rồi.

 

Tề Diệu nghĩ vậy cũng thấy đúng, gật gật đầu.

 

"Mà này, mấy ngày nay cái phó bản nhà ga đó thế nào rồi?"

 

***

 

Mấy ngày nay để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra giữa tháng, các thầy cô buổi tối thường dạy trễ giờ.

 

Tinh Nặc cảm thấy hơi khó chịu, lúc tan học đang thu dọn đồ đạc thì sắc mặt tái đi trông thấy.

 

Không ngờ lúc đó An Tử Mặc đeo cặp chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt, ngồi phịch xuống hàng ghế phía trước Tinh Nặc, chống tay lên bàn than phiền: "Muốn phát điên rồi! Tiết tự học buổi tối thầy giảng liền một lèo hết cả bài thi, đầu óc tớ giờ tê rần luôn."

 

Tinh Nặc vừa định mở miệng nói chuyện, thì trong đầu chợt "tách" một cái, như có gì đó đâm vào khiến cơn đau lan tới tận não.

 

Cậu ngồi xuống nghỉ một lát, xách cặp lên, nhìn quanh thấy trong lớp chẳng còn ai nữa thì nói với An Tử Mặc: "Muộn rồi, tụi mình cũng mau về thôi."

 

An Tử Mặc vừa đi vừa lải nhải theo sau Tinh Nặc, không chú ý nên va nhẹ vào lưng cậu.

 

"Ủa? Sao tự dưng đứng lại thế? Sao không đi nữa?"

 

An Tử Mặc cao gần bằng Tinh Nặc nên không nhìn rõ phía trước có chuyện gì, khó chịu vỗ vai cậu.

 

Tinh Nặc đứng ngây ra tại chỗ một lúc lâu, giọng chậm rãi chắc nịch từng chữ: "An Tử Mặc, tụi mình vào phó bản rồi."

 

An Tử Mặc còn đang ngơ ngác, ngẩng đầu lên thì phát hiện hành lang trường học tối đen phía trước đã biến thành một lối đi nhỏ trong toa tàu màu xanh cũ kỹ.

 

Cậu ta tròn mắt vì kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng gì thì một giọng nói vang lên từ trên cao: "Xin mời hành khách lên tàu tìm chỗ ngồi và giữ trật tự. Chuyến tàu này... không có điểm dừng cuối."

 

Khi An Tử Mặc còn đang sững người, Tinh Nặc đã nắm tay cậu ta kéo vào toa tàu, tìm một chỗ ngồi xuống thật nhanh.

 

Trong toa đã có không ít người ngồi sẵn.

 

Nhưng ai nấy đều có sắc mặt u ám. Trên sàn còn loang lổ một lớp chất lỏng đỏ sẫm pha đen, dính nhớp và tanh nồng đến nỗi không ai dám nghĩ đó là thứ gì.

 

Có một nam sinh ôm cánh tay bị đứt một nửa, khuôn mặt đờ đẫn đến mức không khóc nổi.

 

Toa tàu thì cũ kỹ, kiểu sắp bị thời gian đào thải, đến ổ cắm điện cũng không có.

 

Tinh Nặc ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát xung quanh. Khi An Tử Mặc định mở miệng hỏi, cậu khẽ bóp tay cậu ta ngầm ra hiệu: đừng nói gì cả.

 

Cùng lúc với hai người vào tàu, còn có hai người lớn mặc đồ công sở. Họ có vẻ sốc hơn, vừa lên tàu đã la hét ầm ĩ, thậm chí đòi xuống tàu.

 

Nhưng đoàn tàu đã khởi hành, họ hoàn toàn không thể xuống được, cứ tiếp tục gào thét.

 

"Các người bắt cóc à? Đây là cái trò gì vậy? Mai tôi còn phải đi làm đó!"

 

"Trò đùa chứ gì? Tôi hiểu rồi, mấy trò chơi vô bổ kiểu này mà cũng dám bày ra. Đợi tôi ra được khỏi đây, nhất định sẽ kiện mấy người!"

 

Hai người vừa nói vừa nhìn quanh thấy ai trong toa cũng có vẻ mặt lạnh như tro tàn, chẳng ai thèm để ý đến họ.

 

Sau hơn mười phút la hét không ai đáp, sắc mặt họ bắt đầu tái dần rồi dần dần cũng nhận ra sự kỳ lạ của toa tàu này.

 

Không thể nào... không lẽ bọn họ đã xuyên vào một cảnh phim kinh dị rồi sao?!

Bình Luận (0)
Comment