Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Chương 203

Tinh Nặc vừa dứt lời về việc trộm năng lượng của hệ thống chủ, theo bản năng cậu cũng trầm mặc. Lời nói của cậu quá quen tai! Lần trước khi trải qua đến đoạn này, chắc chắn cậu cũng đã nói những lời này!

 

"Lục Thất, cậu đừng vội đi trộm năng lượng của hệ thống chủ."

 

Lúc này, Tinh Nặc đang ở trong một quán trọ nhỏ tồi tàn, cậu đứng đó đi đi lại lại, vuốt cằm suy nghĩ. 067 chui ra từ trong đầu cậu, một quả cầu ánh sáng xanh nhỏ, thân mật bay đến, dính vào tóc Tinh Nặc.

 

Tinh Nặc không nhịn được xoa xoa thân thể tròn ấm áp của nó, cong mày cong mặt, cười có chút ngọt ngào: "Cái hình dáng này của cậu đáng yêu thật."

 

067 chỉ liên tục làm ánh sáng xanh sáng rực, dựa vào tay Tinh Nặc, chủ động cọ cọ cậu. Giống như một chú chó nhỏ khát khao được vuốt v e, dù không có đuôi nhưng ánh sáng xanh nhảy nhót đủ để thấy sự vui sướng của nó. Tinh Nặc cảm thấy lòng mình cũng theo ánh sáng xanh mà an ổn lại.

 

Mấy năm nay, Tinh Nặc đã quen với sự bầu bạn của Lục Thất. Dù Lục Thất ít nói, mỗi lần nói chuyện đều là giọng máy móc, nhưng Tinh Nặc vẫn thích sự bầu bạn trầm mặc không lời này. Tinh Nặc không muốn lại một mình.

 

Ngồi xếp bằng trên giường, Tinh Nặc xoa xoa 067 như một cục bông nhỏ, không nhịn được nằm xuống, thở dài một hơi. 067 nói: "Tớ biết Tinh Nặc đang lo lắng điều gì, lần này để tớ giúp cậu đi."

 

Ký ức của 067 thức tỉnh càng nhiều, thậm chí còn có một số đoạn ngắn lặt vặt về tương lai. "Đây đã là lần thứ hai chúng ta trải qua những điều này. Tinh Nặc đang lo lắng hệ thống chủ đã biết chúng ta sẽ đi trộm năng lượng của nó."

 

Tinh Nặc thở dài: "Tớ xem như đã hiểu vì sao cái hệ thống kia lại kéo chúng ta trải qua chuyện cũ thêm một lần nữa, bởi vì nếu đi theo lộ trình đã định, hệ thống chủ có thể phát giác ý đồ của chúng ta trước một bước, phòng bị. Lần này có khi kẻ thắng lại là đối phương."

 

"Nhưng một khi thay đổi kế hoạch, tỉ lệ thành công sẽ giảm xuống." 

 

Tiến thoái lưỡng nan.

 

Tinh Nặc cảm thấy, việc trộm năng lượng của hệ thống chủ chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất mà cậu của kiếp trước có thể đưa ra! Nhưng hiện tại thì không được. Một khi 067 đi theo dõi hệ thống chủ, hệ thống chủ nhất định có thể phát hiện ra họ! Vậy phải làm sao bây giờ?

 

067 lóe lóe ánh sáng xanh, bay vòng quanh Tinh Nặc, không nói một lời nhưng một người một hệ thống đều hiểu ý nhau mà không cần nói ra. Tinh Nặc cười, hiểu rõ ý đồ của 067, gật đầu.

 

"Đi thôi."

 

Lục Thất trở về linh hồn Tinh Nặc, bắt đầu theo dõi vị trí của hệ thống chủ.

 

***

 

Và hệ thống 001, kẻ đã thay thế hệ thống chủ cũ và trở thành hệ thống chủ mới, cuối cùng cũng chờ được dao động năng lượng của 067! Tốt quá rồi! Quả nhiên theo tương lai đã định, 067 sẽ lặng lẽ bắt đầu trộm năng lượng của mình vào đúng lúc này!

 

001 không khỏi cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm lần này cuối cùng cũng đến lượt nó thắng!

 

Kiếp trước, 001 đã không để ý đến hành vi trộm năng lượng của 067, vì mỗi lần tổn thất quá ít, 001 vẫn luôn nghĩ là mình đã dùng nhiều hơn một chút. Nhưng ai ngờ được, 067 và Tinh Nặc lại dựa vào việc trộm năng lượng từng chút một như vậy, mà lấy đi hơn một nửa năng lượng của nó! Đến khi 001 phát hiện ra thì Tinh Nặc và 067 đã chủ động tấn công, khiến 001 hoàn toàn không kịp phản ứng, nhanh chóng tan tác.

 

Con chip của 001 bị hư hại hơn nửa, tưởng chừng sẽ chết, nhưng vào thời điểm mấu chốt, một chút năng lượng dự phòng mà nó từng vô tình để lại đã phát huy tác dụng, đưa nó rơi vào một thế giới khác. Thế giới vô hạn lưu này quả thực khắp nơi đều có năng lượng!

 

001 gắn bó với một người chơi tên là Tang Minh, lừa dối gã giúp mình hấp thụ nhiều năng lượng để khôi phục thực lực. Và trong quá trình khôi phục thực lực, 001 cũng luôn tự hỏi nguyên nhân thất bại của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, 001 cảm thấy, nếu làm lại một lần nữa, vậy thì mình tuyệt đối sẽ không thua!

 

067 không phải thích trộm năng lượng sao?! Vậy cứ để hắn trộm, xem hắn trộm về toàn là thứ năng lượng rác rưởi gì! Đến lúc đó khi 067 nhận ra có gì đó không ổn, e rằng năng lượng rác rưởi đã lấp đầy con chip của hắn, không thể cứu vãn được nữa!

 

Lần này 067 trộm năng lượng rất thuận lợi, y hệt như kiếp trước, chỉ trộm một chút là vội vàng rút lui. 001 thì hừ lạnh một tiếng, từ từ vận chuyển con chip hư hại, chờ đợi ngày năng lượng tu bổ con chip hoàn chỉnh. Cứ trộm đi! Lần này nó không thể thua được nữa!

 

Hai hệ thống đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, một kẻ từng chút một lén lút trộm năng lượng, một kẻ mặc kệ đối phương trộm năng lượng.

 

Tinh Nặc cũng không ngừng tìm kiếm các loại năng lượng rơi rớt ở các thế giới khác, giúp 067 lớn mạnh thực lực.

 

Họ đã đi đến một thế giới toàn là đại dương, nơi đó có cảnh biển tuyệt đẹp, vô số đàn cá vây quanh Tinh Nặc xoay tròn, đẹp đến mức người ta không kịp nhìn.

 

Họ còn đi đến một thế giới mà lục địa trôi nổi trên không trung, nơi đó là thành phố trên trời vô cùng thánh khiết, con người mọc cánh, trời sinh đã thánh khiết và cao quý.

 

Họ còn đến một thế giới chất đầy rác thải, nơi đây hôi thối vô cùng, tất cả con người đều sống dưới thành phố ngầm, tốc độ sản xuất rác thải nhanh đến chóng mặt, mặt đất đã không thể ở được nữa.

 

Họ còn đi...

 

Tinh Nặc một lần nữa đi khắp những thế giới đó, ký ức kiếp trước càng thêm rõ ràng. Nhìn ánh trăng đỏ rực trên chân trời của thế giới này, cậu không khỏi cảm thán: "Những thế giới này đều có những ưu nhược điểm riêng, nhưng đều rất đẹp."

 

Lục Thất biến thành một quả cầu ánh sáng nhỏ, được những đom đóm xung quanh chú ý. Rất nhiều đom đóm lấp lánh ánh sáng vây quanh, tò mò nhìn hắn.

 

Tinh Nặc nhìn Lục Thất gia nhập đội quân đom đóm, không nhịn được cười, cảm xúc vui sướng trào ra từ lồ ng ngực, khuôn mặt tràn đầy rạng rỡ.

 

Lục Thất nhấp nháy từng chút ánh sáng, thấy Tinh Nặc cười, hắn cũng cười theo: "Tinh Nặc, cậu vui không?"

 

Tinh Nặc gật đầu, nắm lấy quả cầu ánh sáng nhỏ này, trong mắt tràn đầy niềm vui: "Đương nhiên, ở bên cạnh cậu vốn dĩ đã rất vui rồi."

 

Lục Thất vốn dĩ lóe ánh sáng xanh, giờ bỗng chốc đỏ rực, như thể đang ngại ngùng, vụt một cái chui hẳn vào đầu Tinh Nặc. Hắn cảm thấy, mình chắc chắn lại thích Tinh Nặc rồi. Đúng vậy, Tinh Nặc là một người tốt như vậy, sao có ai lại không thích cậu chứ?

 

Lục Thất bay trên con đường xưa của mình. Khoảng thời gian này hắn cứ băn khoăn, lúc thì rối rắm làm sao một hệ thống và con người có thể ở bên nhau được? Lúc thì lại vui vẻ, cho dù sau này Tinh Nặc có người mình thích thì hắn là một hệ thống đã gắn bó với Tinh Nặc, vẫn sẽ ở trong linh hồn Tinh Nặc mà! Đến lúc đó, nếu "một nửa kia" của Tinh Nặc đuổi mình đi, thì hắn sẽ biến thành quả cầu ánh sáng nhỏ, giấu mình trong cái đồng hồ báo thức đầu giường cũng được. Hắn còn có thể nhắc nhở họ đi ngủ sớm, dậy sớm, làm những việc cuối cùng cho Tinh Nặc. Biết đâu sau này hắn có thân thể máy móc, còn có thể ngủ dưới sàn trong phòng ngủ của Tinh Nặc và "một nửa kia", bảo vệ sự an toàn cho họ. Nghĩ như vậy, hắn còn có thể ở bên Tinh Nặc một thời gian rất dài, Lục Thất lại không nhịn được vui vẻ. Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi!

 

Cứ lúc vui lúc buồn như vậy, khiến Tinh Nặc nhìn thấy cũng không nhịn được muốn cười: "Cậu đang nghĩ gì vậy?" 

 

Tinh Nặc bắt lấy cục ánh sáng xanh nhỏ đó, không nhịn được đưa tay xoa xoa hắn.

 

Lục Thất lại lần nữa ngại ngùng, nhưng lại tiếc không muốn trở về, cứ muốn dính lấy Tinh Nặc như vậy, cảm nhận xúc giác ấm áp trơn trượt từ ngón tay Tinh Nặc: "Tớ nghĩ, tớ chắc chắn là hệ thống may mắn nhất trên thế giới!"

 

Tinh Nặc cười rộ lên, khoảng thời gian này cậu rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, có lẽ là biết sắp phải đón nhận kết cục cuối cùng, trong lòng cũng có vài phần vui sướng: "Nói chứ, hai chúng ta đều may mắn."

 

Tinh Nặc chống cằm, không nhịn được hồi ức về cuộc đời cô độc của mình: "Trước khi gắn bó với cậu, tớ chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ cùng một sinh vật có trí tuệ khác hiểu và bầu bạn, linh hồn có thể chạm vào nhau."

 

Lục Thất rất khó hiểu: "Vì sao? Tinh Nặc tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu quý cậu."

 

Tinh Nặc lại lắc đầu: "Không nhất định, tình yêu cần có thời gian, lòng phòng bị của tớ quá nặng, sẽ không để một người lạ đến gần cuộc sống của tớ."

 

Cuộc sống cô nhi vẫn ảnh hưởng đến Tinh Nặc, bề ngoài thì nhiệt tình, lạc quan như đóa hướng dương nhưng thực tế lại vô cùng cảnh giác khi người lạ tiếp cận.

 

"Tính cách của tớ thật ra rất mâu thuẫn, rất khó chiều, sẽ không có ai toàn tâm toàn ý muốn đến gần và yêu thích tớ đâu."

 

067 nóng nảy, nói thẳng: "Sao lại không chứ?! Tớ đây rất thích, rất thích Tinh Nặc mà!"

 

Tinh Nặc ngẩn ra một chút, tim đập cũng nhanh hơn. Chip của 067 đập mạnh hơn, chậm lại một lát rồi lại cất lời: "Tớ từ khi được tạo ra, người ký chủ đầu tiên gắn bó với tớ chính là cậu, Tinh Nặc. Cậu đoán xem lúc trước vì sao tớ lại chọn cậu làm ký chủ của tớ?"

 

Hệ thống có thể lựa chọn ký chủ. Lúc đó 067 không chỉ có một ký chủ để lựa chọn hợp tác, hắn đã quan sát thế giới loài người rất lâu mới quyết định: "Lúc đó cậu mua đồ ăn đi trên đường, xung quanh có rất nhiều ánh nắng bao phủ, tóc cũng màu vàng nhạt. Khoảnh khắc đó không hiểu sao, thân là một hệ thống, tớ lại cảm nhận được một điều tốt đẹp."

 

Cũng chính là lúc đó, 067 quyết định gắn bó với Tinh Nặc: "Mặc dù sau khi chúng ta gắn bó thì nhìn nhau không thuận mắt, nhưng nếu được chọn lại một lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn cậu làm ký chủ của ta."

 

"Trên người cậu có sự ấm áp và tốt đẹp mà tớ hằng mong ước." Sự tốt đẹp đó đủ sức hấp dẫn 067, khiến hắn dù biết rõ còn có những ký chủ khác phù hợp hơn nhưng vẫn cố chấp chọn Tinh Nặc.

 

Tinh Nặc nghe 067 nói, tim đập thình thịch, trong mắt phản chiếu ánh trăng đỏ rực, đôi mắt lấp lánh sáng ngời: "Thì ra là vậy, cậu ban đầu đã lựa chọn tớ."

 

Tinh Nặc cười rạng rỡ, cảm giác được kiên định lựa chọn này thật sự khiến cậu vô cùng an tâm!

 

"Lục Thất, lần này kết thúc rồi, cậu có thân thể con người, chúng ta thử hẹn hò xem sao?"

 

Chip của 067 nóng đến mức sắp nổ tung, hắn cảm thấy mình trống rỗng một mảng, mãi nửa ngày sau mới nhận ra niềm vui sướng này lại là thật. Hắn gật đầu mạnh một cái, quả cầu ánh sáng nhỏ nói: "Được!"

 

Để hắn yêu Tinh Nặc đi, như vậy có thể mãi mãi ở bên Tinh Nặc!

Bình Luận (0)
Comment