Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Chương 207

Tinh Nặc trong kỳ nghỉ hè, ngoài việc chờ thư thông báo nhập học, còn có thêm một hoạt động mới: đi ăn cùng Lục Thất. Cả hai đều là những người ngốc nghếch chưa từng yêu đương. Mỗi lần gặp mặt, Lục Thất ngoài việc mặt cứng đờ nói một đống chuyện vô vị, hồi hộp và vô nghĩa thì chỉ biết ngồi đối diện Tinh Nặc, trong đầu hiện lên cả đống chiêu trò tán tỉnh trên mạng, nhưng lại chẳng áp dụng được chiêu nào.

 

Tinh Nặc cũng rất ít khi đi chơi riêng với một nam sinh mà mình có cảm tình, cậu hồi hộp xoa tay, làm một đống động tác nhỏ. Bình thường nói luyên thuyên như chim, nhưng cứ gặp Lục Thất là lại biến thành người câm.

 

Hai người lặng lẽ, mặt đỏ bừng đi trên đường, dưới cái nắng nóng oi ả của tháng bảy, mồ hôi nhễ nhại, suýt nữa thì lột cả da, nhưng không ai nỡ nói lời tạm biệt trước. Lang thang một lúc, cuối cùng cũng về đến cổng khu dân cư. Tinh Nặc chớp mắt, vẫy tay chào Lục Thất.

 

"Tớ về đến nhà rồi, lần sau gặp nhé?"

 

Lục Thất cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, trong lòng không khỏi thở dài nhưng trên mặt chỉ có thể tỏ vẻ trầm ổn, gật đầu: "Được, cậu cẩn thận nhé, lần sau gặp."

 

Tinh Nặc cười híp mắt, vẫy tay chào hắn rồi quay người về nhà.

 

***

 

Trong nhà, hai người ba đều đã đi làm.

 

Ở trung tâm phòng khách treo ảnh cưới của hai ba ba. Câu chuyện tình yêu của họ, Tinh Nặc đã nghe từ nhỏ đến lớn.

 

Theo lời Văn Hành Tuyết, năm đó vào mùa đông, khi vừa tốt nghiệp đại học, trên đường đi làm về, hắn đã gặp một người đàn ông toàn thân cứng đờ vì lạnh trong đống tuyết. Lúc đó Văn Hành Tuyết suýt nữa thì chết khiếp, hắn cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, gặp phải chuyện như vậy thì hoảng sợ, vội vàng dùng tay lay người này ra khỏi đống tuyết.

 

Người này toàn thân lạnh toát, tim cũng không đập, nhưng về nhà được Văn Hành Tuyết dùng máy sấy tóc sưởi ấm, vậy mà lại sống lại! Sau này Văn Hành Tuyết mới biết, Thẩm Ôn là một quái vật, bản thân không có nhịp tim.

 

Thẩm Ôn lớn lên xinh đẹp, mái tóc vàng óng mượt, ánh mắt mang theo vẻ kiêu căng của kẻ bề trên, nhưng cố tình lại không có chút kiến thức thông thường nào về thế giới loài người, ngay cả điện thoại cũng không biết dùng.

 

Văn Hành Tuyết cũng vì mê sắc mà mù quáng, dung túng Thẩm Ôn ở trong căn phòng thuê của mình. Ban ngày đi làm kiếm tiền, buổi tối vừa về nhà thì lại phát hiện Thẩm Ôn dùng điện thoại mua một đống đồ vật lòe loẹt, có hoa có quả. Cố tình Thẩm Ôn quá đẹp, Văn Hành Tuyết không nỡ mắng y, cũng không nỡ đuổi y đi, khổ sở cắm đầu làm việc, từ một nhân viên nhỏ bé thăng tiến lên tầng quản lý, cố gắng kiếm tiền cho Thẩm Ôn tiêu xài.

 

Hai người cứ thế thuận lý thành chương kết hôn. Sau khi kết hôn Thẩm Ôn mới nói ra chuyện bản thân là quái vật. Hơn nữa trước đó còn tạo ra hai quái vật nhỏ. Văn Hành Tuyết lúc đó sững sờ nửa ngày, cuối cùng chỉ nói một câu: "Vậy hai quái vật nhỏ đó có muốn theo họ anh không?"

 

Thẩm Ôn lúc đó rất mệt, lắc đầu nói: "Không cần, chúng nó theo họ em."

 

Văn Hành Tuyết "à" một tiếng, cũng không dám hỏi, băn khoăn suốt một năm, Thẩm Ôn có còn "quái vật tiền nhiệm" nào khác không? Bên quái vật hình như cũng không có luật hôn nhân gì đi? Nhưng hắn và Thẩm Ôn đã kết hôn rồi, chắc chắn phải ưu tiên hơn "quái vật tiền nhiệm" của Thẩm Ôn đi! Dù sao đi nữa, Thẩm Ôn bây giờ là vợ của hắn, "quái vật tiền nhiệm" có đến cũng không thể cướp đi được!

 

quái vật tiền nhiệm = người yêu cũ :))))

Cho đến sau này, Tinh Nặc ra đời, Thẩm Bạch Chu và Thẩm Yến cũng từ thế giới quái vật bên kia đến.

 

Thẩm Ôn cũng có sự nghiệp riêng. Hiện tại y là người mẫu độc quyền của một công ty thời trang, nhan sắc cao, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, thường xuyên tham gia các hoạt động. Đương nhiên, trên mạng Thẩm Ôn cũng có chút danh tiếng. Trước đây y còn tham gia một chương trình tạp kỹ không mấy nổi tiếng, làm khách mời một kỳ, được cư dân mạng khai quật, cắt ghép thành video rồi nổi đình nổi đám.

 

Tuy nhiên, Thẩm Ôn rất "Phật hệ", mấy năm sự nghiệp lên như diều gặp gió cũng không bận tâm, ngược lại toàn tâm toàn ý chăm sóc Tinh Nặc.

 

Tinh Nặc đứng trước ảnh cưới của hai người, bóc kem ăn, không nhịn được cảm thán. Nhờ hai ba ba, Tinh Nặc có một ảo tưởng tốt đẹp về tình yêu, ngây thơ mà chờ đợi.

 

Ăn xong kem, đang chuẩn bị về phòng lập kế hoạch thực tập hè thì cửa nhà đột nhiên có tiếng gõ. Tinh Nặc mở cửa, phát hiện là Thẩm Ôn đã về. Nhưng trông sắc mặt có chút khó chịu, ôm cánh tay, phía sau còn có một người đang vác máy quay phim.

 

"Ngại quá, làm phiền."

 

Người quay phim lại rất khách sáo, luôn cúi đầu khom lưng xin lỗi, vác máy quay phim cùng Thẩm Ôn đi vào.

 

"Ba ba, ba về rồi!"

 

Tinh Nặc nghĩ như mọi khi, người quay phim muốn vào nhà chờ ba ba lấy đồ đi chụp ảnh, hoàn toàn không để ý, thân mật ôm lấy cánh tay ba ba, như một món đồ trang sức nhỏ cọ vào người y. Má Tinh Nặc tràn đầy vẻ thiếu niên, khi cười hai má sẽ phồng lên, trông ngoan ngoãn và xinh đẹp. Mái tóc xoăn nhẹ mềm mại, sờ vào rất thích, khiến người ta có cảm giác muốn đưa tay vuốt v e một phen.

 

Thẩm Ôn nhìn Tinh Nặc ngoan ngoãn đáng yêu, tâm trạng đều được chữa lành một chút, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Ừm" một tiếng: "Công ty chúng ta gần đây mới thành lập mảng kinh doanh livestream, nên cử một người quay phim đi theo ba."

 

Nói đến đây, Thẩm Ôn đột nhiên quay đầu, hỏi: "Hiện tại livestream vẫn chưa mở phải không?"

 

Trợ lý nhỏ đi theo bên cạnh người quay phim nói: "Mở rồi ạ, bắt đầu livestream từ lúc vừa xuống xe rồi ạ."

 

Sắc mặt Thẩm Ôn lại khó coi lên, nghĩ đến điều gì đó, lại nói: "Không sao, chắc không có nhiều người đâu."

 

Nói xong, y dẫn Tinh Nặc vào, đi tháo mấy món hàng đã mua trước đó: "Bé ngoan xem này, ba ba mua cho con rất nhiều đồ dùng cần thiết cho đại học."

 

Tinh Nặc cũng không để ý đến cái máy quay này, nghĩ rằng ba ba mình chỉ là một người mẫu nhỏ, không nổi tiếng, chắc là cấp cao trong công ty lại "nóng đầu" nghĩ ra cách kiếm lưu lượng mới. Trước đây cũng vậy, Thẩm Ôn còn không hiểu sao lại phải tham gia quay một kỳ của chương trình tạp kỹ nữa.

 

Tinh Nặc nũng nịu ôm lấy ba ba, dựa vào y ngồi trước bàn trà, ôm mặt xem ba ba gỡ bưu phẩm.

 

Thẩm Ôn lấy ra một cây bút bi hình ếch xanh bóp vào sẽ kêu "oạc oạc", bóp hai cái, cười nói: "Thế nào? Cái này không tồi chứ? Con vào đại học vừa hay dùng."

 

Tinh Nặc cũng "oạc" một tiếng, bóp bóp chú ếch xanh nhỏ, nghĩ đến một đống ếch xanh nhỏ mà mình đã cất trong hòm, không nhịn được cười: "Đẹp ạ! Dễ thương lắm, đến lúc đó con sẽ mang nó đi đại học để ghi chép!"

 

"Bé thiên sứ" Tinh Nặc rất biết cách động viên, dù có là đồ vật buồn cười hay kỳ quặc đến mấy, cậu cũng sẽ nhiệt tình khen ngợi.

 

Trong những lời khen ngợi không ngớt, Thẩm Ôn cũng không nhịn được cong mắt, đồng tử màu nhạt sáng lên một chút, rạng rỡ và cuốn hút.

 

Trong phòng livestream, một số cư dân mạng tràn vào suýt nữa thì sửng sốt.

 

【Chủ phòng đẹp trai quá!】

 

【Sau này đều livestream vào khung giờ này sao?】

 

【Hai đại mỹ nhân! A a a a, tôi muốn bao thầu phòng livestream này!】

 

Livestream hơn nửa giờ gỡ bưu phẩm, hoàn thành mục tiêu kinh doanh mà công ty đã đặt ra, Thẩm Ôn lập tức che máy quay lại, "tách" một tiếng tắt máy.

 

"Được rồi, tiểu Chu và cậu quay phim về trước đi."

 

Trợ lý tiểu Chu thở dài, thầm nghĩ livestream vừa mới có chút nhiệt độ thôi mà! Tuy nhiên, anh ấy đã theo Thẩm Ôn rất lâu, biết tính tình của y nên nhanh chóng mang theo người quay phim trở về.

 

Tinh Nặc cho rằng buổi livestream này chỉ là một đoạn nhỏ trong cuộc sống. Kết quả không ngờ ngày hôm sau, khi Tinh Nặc còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại lạ.

 

"Alo?"

 

"Chào ngài! Có phải Thẩm Tinh Nặc không ạ? Ngài có hứng thú đến công ty chúng tôi làm thực tập sinh không? Tôi đảm bảo chỉ cần ngài ký hợp đồng với tôi, show tạp kỹ mùa hè năm nay chắc chắn có tên ngài!"

 

Tinh Nặc ngáp, dựa vào giường lắc lắc đầu, thầm nghĩ bọn lừa đảo cũng thật không dễ dàng, sáng tinh mơ đã phải bắt đầu đi làm rồi. 

 

"Không cần."

 

Cúp điện thoại, Tinh Nặc cũng không còn buồn ngủ, vừa định rời giường, lại một cuộc điện thoại khác gọi đến.

 

"Chào ngài? Có phải là chàng trai tóc xoăn nhỏ trên mạng không? Có hứng thú đến đoàn phim của chúng tôi đóng phim không?"

 

Mặt Tinh Nặc đen lại, thầm nghĩ rốt cuộc là ai đã tiết lộ thông tin của mình ra ngoài mà nhiều kẻ lừa đảo gọi điện cho mình thế?

 

Lại lần nữa cúp máy, Tinh Nặc ra ăn sáng, bực mình.

 

Lại nhận được một cuộc điện thoại, đối phương còn chưa mở miệng, Tinh Nặc liền nói: "Không đóng phim, không tham gia tuyển chọn, cảm ơn! Xin sau này đừng gọi điện cho tôi nữa!"

 

Đầu dây bên kia dường như sững sờ một chút, vài giây sau, mới mở miệng nói: "Tinh Nặc, là tớ."

 

Giọng nói nghe rất đáng thương.

 

Tinh Nặc "à" một tiếng, ngắt lời: "Lục Thất? Sao lại là cậu?"

 

Cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, Tinh Nặc hơi ngại ngùng mở miệng: "Thật ngại quá, tớ cứ tưởng lại là mấy công ty lừa đảo kia."

 

Lục Thất biết Tinh Nặc không giận mình, bản thân cũng không bị Tinh Nặc ghét bỏ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

 

"Công ty lừa đảo? Nhưng tớ đúng là thấy video của Tinh Nặc trên mạng rồi, đẹp lắm."

 

Bên dưới phần bình luận còn có đủ loại cư dân mạng đang kêu gào, nói gì mà đây là "vợ" của mình, đáng yêu muốn ôm hôn gì đó. Lục Thất xem xong thì trong lòng không thoải mái, nhưng lại cảm thấy Tinh Nặc vốn dĩ tốt đẹp như vậy, vừa khó chịu vừa vui vẻ lướt hết toàn bộ bình luận.

 

Tinh Nặc nghe Lục Thất nói xong, lúc này mới ý thức được điều gì đó, vội vàng mở điện thoại tìm kiếm. Quả nhiên, hình ảnh livestream hôm qua với ba ba đã bị một số cư dân mạng quay lại và đăng tải, có chút tiếng tăm.

 

May mắn thay, không lâu sau, Thẩm Yến đã gửi tin nhắn đến: 【 Mấy chuyện trên mạng em đừng bận tâm, anh đã xử lý rồi. 】

 

Thẩm Ôn cũng nhanh chóng gửi tin nhắn: 【 Ba đã thông báo công ty gỡ video xuống, bé ngoan đừng lo lắng. 】

 

Và những người thân khác cũng gửi lời an ủi. Tinh Nặc nhìn những tin nhắn đó, bất tri bất giác cảm nhận được một luồng hơi ấm áp chảy trong lòng.

 

"Lục Thất, tớ đột nhiên phát hiện, tớ thật sự rất hạnh phúc."

 

Lục Thất đứng dưới một cái cây lớn, trên khuôn mặt cứng đờ nở một nụ cười, bỗng nhiên nói: "Cậu xứng đáng với những hạnh phúc đó, Tinh Nặc, cậu hãy nhìn ra ngoài cửa sổ xem."

 

Tinh Nặc cảm giác được điều gì đó, sững sờ một thoáng, vội vàng chạy ra ban công, thò đầu xuống nhìn. Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng vàng óng rực rỡ và chói chang, chiếu vào thân ảnh Lục Thất dưới gốc cây, để lại một quầng sáng vàng hình tròn nhạt nhòa.

 

Trong điện thoại, Tinh Nặc vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lục Thất: "Hôm qua tớ nằm mơ, trong mơ tớ không phải con người, chỉ là một sinh vật máy móc thậm chí còn không có thân thể."

 

"Nhưng tớ rất may mắn, gặp được cậu. Chúng ta cùng nhau đi qua rất nhiều thế giới. Khi chia ly, có một "Ý thức thế giới" hỏi tớ muốn gì."

 

"Tớ nói tớ muốn trở thành một con người, sau đó tìm được cậu, bầu bạn cùng cậu đi đến tận cùng thế giới."

 

"Tuyệt vời quá, tớ đã thực hiện được giấc mơ này."

 

Tinh Nặc nhìn Lục Thất đang đứng dưới gốc cây, yết hầu nghẹn lại, rất lâu sau, cậu đột nhiên nói: "Tớ cũng vậy, cũng từng mơ giấc mơ này."

 

Lục Thất hơi ngẩn người một thoáng, ngẩng đầu. Hắn không nhìn rõ đôi mắt Tinh Nặc ở tầng trên, nhưng lại không hiểu sao rất hồi hộp. Giây tiếp theo, Lục Thất nghe thấy trái tim mình đang đập loạn.

 

"Lục Thất, cậu muốn mãi mãi ở bên tớ không?"

 

Lục Thất quả thực cầu còn không được! 

 

"Đương nhiên!"

 

Đây chính là người mà hắn tình nguyện từ bỏ tất cả trong mơ, cũng phải tìm đến!

 

Họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

 

Đời này, kiếp sau, dù thế nào đi nữa, Lục Thất cũng sẽ tìm được Tinh Nặc!

Bình Luận (0)
Comment